Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, lấp lánh nhìn cô. Trong con ngươi còn chứa ý cười, nói: “Những điều này đều không phải. Anh chỉ coi em là người quan trọng nhất cuộc đời này. Anh muốn kết hôn với em, muốn chăm sóc em cả đời, muốn em là vợ anh!”
Hơi thở nóng bỏng của anh lượn lờ bên tai khiến cả người Lê Hiểu Mạn run lên, ánh mắt tức giận liếc nhìn anh: “Tôi đã nói tôi không muốn gả cho anh, càng không có ý định tái giá, tôi không cần đàn ông!”
Long Tư Hạo hơi nhíu mày, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, thản nhiên nói một câu mà khiến cô suýt nữa cắn đứt lưỡi: “Anh cũng không phải là đàn ông!”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi nheo mắt lại, trợn mắt nhìn anh, khóe môi co giật: “Anh không phải là đàn ông thì là cái gì chứ?”
Long Tư Hạo hơi nhíu mày, ánh mắt đầy ý cười, cưng chiều nhìn cô, nhếch môi nói: “Anh là nam ~ thần!”
Sắc mặt anh cực kỳ thản nhiên, trên khuôn mặt đầy tự tin nhưng không hề khiến cho người khác cảm thấy anh có vẻ gì tự luyến.
Giống như danh hiệu này được dành riêng cho anh vậy.
“Anh... Khóe môi Lê Hiểu Mạn co quắp. Anh vô lại như vậy, khiến cô không thể nói lại được. Vì vậy, cô trợn mắt đuổi người đi: “Long Tư Hạo, anh thôi đi! Mời anh ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Càng không muốn bị anh lợi dụng!”
Long Tư Hạo hơi nhíu mày, ánh mắt thâm trầm, sắc bén nhìn cô. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên để cô nhìn vào mắt anh: “Hiểu Hiểu, em thật sự nghĩ rằng anh đang lợi dụng em sao? Anh đã nói rồi, anh làm tất cả những điều này đều là vì chúng ta. Đúng là anh để Lạc Thụy âm thầm thu mua số cổ phiếu của tập đoàn Hoắc thị trong tay những người khác, còn để lấy cả số cổ phiếu trên tay em. Hoắc Vân Hy bị bắt đi cũng liên quan đến anh. Đúng là vì mục đích, anh không chừa thủ đoạn nào. Nhưng mục đích duy nhất của anh chính là để em và Hoắc Vân Hy ly dị. Hiểu Hiểu, chẳng lẽ em không hề nghi ngờ lý do tại sao Hoắc Vân Hy lại muốn ly dị với em sao?”
Nghe Long Tư Hạo nói vậy, ánh mắt Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh: “Anh có ý gì? Đột nhiên Hoắc Vân Hy ly hôn với tôi là có liên quan đến anh sao?”
Long Tư Hạo cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh không ngại nói cho em biết. Anh đã thực hiện một cuộc giao dịch với ông nội, chỉ cần ông đồng ý để Hoắc Vân Hy và em ly hôn thì anh sẽ trả lại toàn bộ cổ phần cho cậu ta, cũng đầu tư vào tập đoàn Hoắc thị, giúp cậu ta giữ vững Hoắc thị. Hiểu Hiểu, anh làm tất cả những điều này đều là vì chúng ta!”
Nghe anh nói như vậy trong lòng Lê Hiểu Mạn lại hỗn loạn. Nếu thật sự đúng như lời anh nói, anh không phải đang lợi dụng cô. Vậy thì tại sao ông nội lại nói như vậy?
Dù sao anh cũng là con cháu Hoắc gia, là cháu ruột của ông nội, ông nội cũng không nên nói xấu cho anh mới đúng?
Nhưng lời ông nội và Long Tư Hạo, thì cô nên tin ai đây?
Cho dù ông nội nói thật hay giả, cô cũng không muốn tiếp tục với Long Tư Hạo nữa. Hoắc Vân Hy nói đúng một câu, hai người họ không phù hợp.
Bây giờ, cô cũng là người phụ nữ đã có một đời chồng. Mà anh là tổng giám đốc TE, vẫn còn độc thân, cô không hề xứng với anh.
Hơn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy thân phận của anh không chỉ đơn giản là cháu trai trưởng của Hoắc gia, tổng giám đốc của TE. Anh quá phức tạp, cô không thể hiểu rõ anh.
Cho nên, bọn họ không phù hợp. Vất vả lắm cô mới có thể ly hôn với Hoắc Vân Hy. Cô chỉ muốn đóng chặt trái tim mình không muốn yêu anh nữa.
Cô sợ lại bị tổn thương lần nữa. Nếu như vậy, cô không thể nào chịu nổi.
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt càng phức tạp, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Long Tư Hạo, tôi mặc kệ anh có phải đang lợi dụng tôi hay không. Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa. Anh cứu tôi, tôi cũng đã trả xong. Tôi cầu xin anh cách xa tôi một chút có được không? Xin anh đừng trêu chọc tôi, tôi thật sự không muốn có dính dáng gì đến anh cả!”
Long Tư Hạo nhíu chặt chân mày, ánh mắt có chút đau đớn, thâm tình nhìn cô, môi mỏng mím lại: “Hiểu Hiểu, nếu như anh có thể vứt bỏ em dễ dàng như vậy thì anh cũng không muốn yêu em, cưới em! Cả đời này, hai chúng ta nhất định phải dính dáng đến nhau. Hơn nữa, quan hệ giữa chúng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”
Dứt lời, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đi ra ngoài.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn giữ chặt tay nắm cửa, cả người dính sát vào khung cửa, nheo mắt lại: “Long Tư Hạo, anh có thể đừng cố chấp như vậy được hay không? Anh buông tôi ra, tôi không muốn đi với anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...