Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Vị hôn thê?” Nghe được ba chữ này, Lê Hiểu Mạn giống như bị sấm đánh trúng, đứng ngây tại chỗ, hồi lâu mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Cô cười yếu ớt hỏi: “Cô vừa nói gì? Có thể lặp lại lần nữa không?”
Người phụ nữ ôn uyển cười một tiếng, động tác ưu nhã tháo kính mát xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.
Lông mày nhỏ cong như trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm, đôi mắt màu nâu trong veo, đầy sao sáng, một cái nhăn mày một tiếng cười như linh hồn cao quý, mũi cao thanh tú, lộ ra người phương Tây, đôi môi kiều diễm ướt át tựa như hoa hoàng, khuôn mặt thon nhỏ, ngũ quan tinh xảo, con lai xinh đẹp, màu da nhẵn nhụi trắng nõn, tựa như sữa dê trong suốt, long lanh không đành lòng nhìn lâu, rất sợ nhìn lâu, nhìn ra hai cái lỗ trên mặt cô ta.
Dáng người nhỏ hết sức cao gầy, eo thon gọn, đầm trắng dài tới đầu gối, lộ ra hai bắp chân như bạch ngọc vô cùng thon nhỏ, tóc đen nhánh rũ xuống vai, cần cổ thon dài trắng nõn đeo dây chuyền đá thủy tinh thiết kế đặc biệt, khiến cô ta càng thêm chói mắt mê người.
Khí chất cao nhã, tươi đẹp thoát tục, giống như công chúa từ thiên đình rơi xuống nhân gian, càng giống tuyết liên kiêu ngạo đứng trên Thiên Sơn, cao quý bất phàm.
Vẻ đẹp của cô ta kinh động thiên nhân, đẹp siêu phàm thoát tục, tất cả từ ngữ hình dung phụ nữ xinh đẹp đều dùng trên người cô ta cũng không quá đáng.
Long Tư Hạo là nam thần trong lòng tất cả phụ nữ, vậy cô ta chính là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông.
Cô ta không cần trang điểm tinh xảo, không cần trang phục hoa lệ, đã xinh đẹp không giống người phàm.
Lê Hiểu Mạn nhìn đại mỹ nữ trước mặt, sau khi nheo mắt ngắm nhìn, phát hiện trừ đẹp ra, còn hơi quen mắt.
Sophie ôn uyển cười một tiếng, thanh âm mềm mại êm tai: “Tôi có thể vào không?”
Lê Hiểu Mạn còn chưa đáp lại, cô ta liền khí chất cao nhã đi vào.
Một mùi hương bay vào mũi, Lê Hiểu Mạn mới hoàn hồn, liếc nhìn người phụ nữ tuyệt đẹp đi vào phòng kia.
“Tiểu thư, cô…”
Lê Hiểu Mạn đang muốn lên tiếng, Sophie xoay người, mỉm cười: “Phòng tắm ở đâu?”
Cô ta ôn uyển cười, tựa như thiên địa đều mất màu sắc, ngay cả Lê Hiểu Mạn cũng cảm thấy không chống đỡ nổi mị lực nhiếp nhân tâm phách của cô ta, đưa tay chỉ hướng phòng ngủ, nhàn nhạt mím môi: “Ở trong phòng ngủ.”
Cô rốt cuộc thấy được cái gì gọi lạ cười một tiếng bách mị sinh.
Lê Hiểu Mạn không kiềm được nhíu mày, cô ta thật sự là vị hôn thê của Long Tư Hạo?
Người phụ nữ xinh đẹp kinh tâm như vậy ở bên cạnh anh, anh sẽ không động tâm chứ?
Vậy tại sao anh còn phải đi trêu chọc cô?
Trong lòng nổi lên ngọn lửa, Lê Hiểu Mạn thấy Sophie đi vào phòng ngủ, cũng đi vào theo.
Cô bực bội, chỉ cảm thấy Sophie quen mắt, bỏ quên một chuyện quan trọng nhất.
Sophie đi vào phòng ngủ dừng lại mấy giây, liền vào phòng tắm.
Đồ dùng của Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo ở trên bồn rửa tay.
Sophie liếc qua, xoay người, nhìn Lê Hiểu Mạn, ôn uyển cười: “Thói quen của Tư Hạo vẫn không thay đổi, vẫn dùng dầu gội đầu Silk Road – D, sữa tắm adidas nam, kem cạo râu Yi Shi Beige…”
Ngườ phụ nữ trước mắt biết rõ đồ dùng thường ngày của Long Tư Hạo như vậy, xem ra quan hệ giữa bọn họ không bình thường.
Lê Hiểu Mạn nhìn cô ta, lễ phép cười: “Tiểu thư, cô nói những cái này là muốn chứng minh gì với tôi sao?”
Sophie nhàn nhạt ngước mắt, ánh mắt màu nâu trong suốt như đá quý, khuôn mặt cao quý thanh nhã, ánh mắt hiền hòa, ưu nhã cười đáp: “Tôi chẳng qua muốn chứng minh với cô, Tư Hạo thật sự là vị hôn phu của tôi, chúng tôi đã ở chung rất lâu rồi, tôi là người phụ nữ đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng của anh ấy.”
Lúc Sophie nói lời này, trên mặt tuyệt mỹ một mực giữ nụ cười ưu nhã, thanh âm kiều nhu êm tai, giọng ôn hòa, không có phần khoe khoang, nhưng trong lời nói tràn đầy tự tin.
Lê Hiểu Mạn vì lời nói của cô ta mà nắm chặt hai tay, trong lòng đau như bị hàng vạn cây kim đâm vào, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cũng không đau bằng một phần mười tim đau.
Một người phụ nữ tự xưng là vị hôn thê của Long Tư Hạo tìm tới cửa, nói ra tất cả đồ dùng thường ngày của anh, cô giờ phút này cảm thấy mình giống như trò cười.
Nếu Long Tư Hạo có vị hôn thê tại sao còn đi trêu chọc cô?
Bây giờ cô thành cái gì? Thành tiểu tam phá hư hạnh phúc người khác sao?
Ha ha… Sao cô gặp ai cũng có thể phá hư hạnh phúc người khác?
Sophie thấy Lê Hiểu Mạn đứng tại chỗ không lên tiếng, cô ta hơi cau mày, vẫn cười yếu ớt nhìn cô: “Lê tiểu thư, tôi biết hôm nay tôi đột nhiên tới tìm cô, khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, nhưng Tư Hạo là vị hôn phu của tôi, tôi hi vọng cô có thể giữ khoảng cách nhất định với anh ấy, còn một việc tôi phải nhắc nhở Lê tiểu thư, nếu cô cho là Tư Hạo thật sự yêu cô, vậy cô đã sai lầm rồi, anh ấy ở chung một chỗ với cô, chẳng qua vì xem cô là thế thân, chẳng lẽ cô không cảm thấy giữa chúng ta có chỗ tương tự sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...