Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy khuôn mặt cô đỏ lên, Long Tư Hạo nhìn cô ánh mắt càng trở nên ái muội, dôi môi nóng bỏng xẹt qua vành tai cô, âm thanh khàn khàn đầy mê người: “Hiểu Hiểu, anh có thể buông tha cho cậu em, nhưng mà em phải cùng anh kí hợp đồng.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn nghe được từ ‘hợp đồng’ lập tức lấy lại tinh thần từ trong ngực anh lùi ra, hai mắt nhìn vào mắt anh, nửa há miệng không dám tin hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”
Lê Hiểu Mạn đẩy anh ra, ánh mắt lợi hại nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh có ý gì, cái gì mà hợp đồng? có phải anh muốn uy hiếp em hay không? Vì sao lại muốn cho cậu em ngồi tù lâu như vậy?”
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Long Tư Hạo chỉ ngồi thẳng người, sau đó khởi động xe, biểu tình trên gương mặt cực kì thâm thúy, ánh mắt lại càng thâm trầm làm cho người ta nghĩ không ra, anh hơi mím môi nói: “Đêm nay anh đưa hợp đồng cho em xem, chừng nào em kí thì lúc đó anh sẽ để cậu em ra ngoài.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt có chút thất vọng nhìn anh, gằn từng chữ: “Long – Tư – Hạo, rốt cuộc anh có ý gì hả? Nội dung hợp đồng là gì?”
Long Tư Hạo liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, trong mắt đầy sự cưng chiều, nhìn cô đầy dịu dàng: “Hiểu Hiểu, em tức giận cái gì chứ? Anh sẽ không bán em đâu.”
Thấy anh còn cười được, Lê Hiểu Mạn vẫn còn tức giận nhưng đã vơi đi, không biết sao cô nghe thấy hai từ ‘hợp đồng’ liền tức giận.
Cô tức giận nhìn anh: “Vậy vì sao anh muốn em kí hợp đồng mới thả cậu em?”
Ý cười trong mắt Long Tư Hạo càng rõ ràng hơn, đường nét trên gương mặt trở nên như hòa, cưng chiều cong môi nhìn cô, không ề e dè nói: “Ông trời tặng cho anh một cơ hội tốt như vậy để uy hiếp em, sao anh có thể bỏ qua chứ?”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, trong mắt như bốc lên ngọn lửa: “Long Tư Hạo, rốt cuộc anh muốn uy hiếp em làm gì?”
Long Tư Hạo ái muội nhìn cô, nghiêng người dán lại gần cô, đôi môi mê người hôn cô sau đó khàn khàn nói: “Cái gì có thể làm được, ví dụ như chuyện tối qua hay sáng này chẳng hạn được không?”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn nheo mắt: “Long Tư Hạo, anh cái tên xấu… ưm…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Long Tư Hạo hôn lấy, trong mắt xẹt qua sự trêu đùa: “Hiểu Hiểu, em có tin chỉ cần em nói xong chữ kia thì anh sẽ ở trong xe làm chuyện xấu xa với em không?”
“’Anh.. xấu…” Lê Hiểu Mạn thấy anh bổ nhào qua liền cắn môi, thấy bên ngoài xe đều là người qua lại, cô không nói hết lời mà nhịn.
Ngược lại cô chỉ có thể kìm nén trở lại, đùa giỡn với cái tên xấu xa này, cô cũng từng làm qua nhưng da mặt cô không dày bằng anh, muốn ‘đối phó’ với anh thì đúng là phải nghĩ cho kĩ.
Long Tư Hạo thấy cô kìm nén khó chịu, có ý tốt đưa tay đến miệng cô, âm thanh trầm thấp nói: “Đến đây cắn một cái cho hết giận đi.”
Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, nghiêng đầu đi không cắn, cô không phải cô nhóc tính tình điêu ngoa tùy hứng mà trêu chọc.
Long Tư Hạo thấy cô không cắn liền duỗi tay ra ôm cô vào ngực, đôi mắt nồng đậm ý cười, ánh mắt nhìn cô đầy thâm tình và cưng chiều: “Hiểu Hiểu, anh biết em không phải là cô gái bốc đồng, em được chiều nhưng không xấu.”
“Ai nói em không phải.” Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, cầm ngón tay thon dài của anh cắn một cái, ánh mắt nhìn anh đầy khiêu khích.
Trở lại Hoa hồng uyển, Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đưa cô vào phòng ngủ nhưng không có ý định rời đi, cô nhíu mày nhìn anh, cười vô cùng dịu dàng: “Long tiên sinh, anh nên đến công ty rồi.”
“Ừ.” Long Tư Hạo nghe cô nói liền duỗi tay ôm cô vào lòng, đè cằm lên trán cô: ‘Hiểu Hiểu, anh muốn mỗi giờ mỗi phút đều có thể thấy em thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cười cười nhìn anh, cho bàn tay nhỏ nhắn vào túi quần của anh.
Lê Hiểu Mạn cầm di động từ trong túi quần kaki thủ công Armani của anh mở camera chụp tự sướng một cái, sau đó đưa điện thoại cho anh: ‘Hiện tại mỗi giờ mỗi phút anh đều có thể nhìn thấy em, được rồi, tới công ty đi, chiều nay em nghỉ, ngày mai phải đi làm rồi.”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm bức hình Lê Hiểu Mạn trong di động, trong mắt tràn đầy ý cười lập tức duỗi tay ôm cô vào lòng, dán mặt vào má cô, hôn cô, sau đó đưa tay lên cao chụp hình hai người.
Nhìn hình hai người thân mật trên di động, Long Tư Hạo thỏa mãn cười, sau đó hôn lên trán cô mới cưng chiều nhìn cô nói: “Anh đi công ty, nếu có việc gì hoặc nhớ anh thì gọi cho anh.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn nhìn di động của anh sau đó tiễn anh ra khỏi phòng, lúc anh tiến vào thang máy liền nói với anh: “Đêm nay anh muốn ăn gì em làm cho anh?”
Anh làm cơm cho cô rất nhiều lần rồi nhưng cô chưa bao giờ nấu cho anh ăn.
Long Tư Hạo nghe cô nói muốn nấu cơm, ánh mắt anh nhìn cô càng cưng chiều hơn: “Hiểu Hiểu, chỉ cần là em làm thì anh đều thích.”
Tuy vừa rồi có hơi giận anh nhưng nghe anh nói lời này, Lê Hiểu Mạn ấm áp trong lòng, cô gật đầu cười với anh: “Em biết rồi, tan tầm về sớm một chút.”
Loại cảm giác này như đang dặn dò chồng mình, đó là điều mà cô mong chời.
Tiễn Long Tư Hạo vào thang máy, Lê Hiểu Mạn quay trở về phòng.
...
Long Tư Hạo lái Roll Royce ra khỏi hoa hồng uyển thì một chiếc BMW màu xám dừng ở bên ngoài.
Trong xe là người phụ nữ khí chất cao nhã ngồi đằng sau, lái xe quay đầu cung kính nói: “Tiểu thư Sophie, vừa rồi là xe của tổng giám đốc, tổng giám đốc đã đi rồi, ngài…”
Người đàn bà được gọi là Sophie nhàn nhạt ngước mắt nhình, đôi mắt trong veo như bảo thạch ngàn năm, giữa trán lộ ra khí chất cao quý thanh nhãm âm thanh ngọt ngào: “Đi vào.”
“Vâng!” Lái xe cung kính đáp.
...
Long Tư Hạo rời đi, Lê Hiểu Mạn liền vào bếp bắt đầu chuẩn bị, cô vừa rửa thức ăn thì nghe thấy chuông cửa.
Còn tưởng là Long Tư Hạo trở lại liền ra khỏi phòng bếp, vì ngăn ngừa tình huống như lúc trước, cô nhìn qua mắt mèo kiểm tra trước, thấy người nhấn chuông không phải là Long Tư Hạo mà là người đàn bà cao quý, cô sợ run lên liền mở cửa ra.
Nhìn người đàn bà mặc váy dài trắng đeo mắt kính, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Cô là…”
Người đàn bà cười nhẹ với Lê Hiểu Mạn, âm thanh ngọt ngào nói: “Xin chào, có phải dạo này Tư Hạo ở đây không? Tôi là vị hôn thê của anh ấy, Sophie.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...