Không chỉ như vậy, chuyện ông ta nhốt Long Đằng Thiên đến hai mươi mấy năm, đã phạm vào tội giam giữ người phi pháp, sẽ bị phán ít nhất mười năm tù trở lên, mà chuyện ông ta bắt cóc ba người Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tương Y Y, đã phạm vào tội bắt cóc, cũng sẽ bị phán ít nhất mười năm trở lên.
Ông ta sẽ bị tòa án xét xử các tội danh: trốn thuế, mua bán ma túy trái phép, giam giữ người phi pháp, tội bắt cóc, tội nào cũng là tội rất nặng, nên khả năng ông ta bị tuyên án tử hình là cực lớn.
Bởi vì Hoắc Nghiệp Hoành đã bị công an hình sự bắt vì tội mua bán ma túy, khiến cho Hoắc thị bị ảnh hưởng to lớn lần nữa, cũng bởi vì không thể nào thanh toán được các khoản nợ cho các chủ nợ ngân hàng và nhà cung ứng, công ty đã phải nộp đơn xin phá sản lên tòa án.
Trong lúc nhất thời, Hoắc thị đã trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người trong thành phố K.
Hoắc Nghiệp Hoằng càng trở thành đối tượng cho mọi người thảo luận, có rất nhiều người lên tiếng mắng ông ta.
Bây giờ Hoắc thị và Hoắc Nghiệp Hoằng đã rơi đến mức này, người cao hứng nhất không ai bằng chính là Long Đằng Thiên.
Lúc này, ông đang ngồi ở trong phòng khách dưới tầng đọc tờ báo trong tay, Long Tư Hạo ngồi đối diện với ông, thấy ông đang đọc báo, nụ cười trên mặt chưa từng tiêu tán, trong mắt anh cũng dính mấy phần ý cười.
Long Đằng Thiên nhìn chằm chằm vào tờ báo, sau khi đặt tờ báo xuống, ông nhìn về phía Long Tư Hạo, cười nói: “Tư Hạo, cuối cùng thì con rùa rút đầu Hoắc Nghiệp Hoằng đó cũng đã bị giam vào ngục, Hoắc thị đã bị vỡ nợ, từ trước đến giờ ông ngoại chưa từng vui vẻ như thế này.”
Dứt lời, Long Đằng Thiên nhìn anh, rồi lại hỏi: “Cháu ngoại ngoan, vợ cháu đâu rồi? Con bé đã nghỉ ngơi tốt chưa? Thân thể thế nào rồi? Hoắc thị bị sụp đổ, con bé là người có công lao lớn nhất đấy.”
“Hiểu Hiểu đang ở trong phòng ạ.” Vừa nhắc tới Lê Hiểu Mạn, ánh mắt của anh lại trở nên dịu dàng.
Mặc dù thân thể của Lê Hiểu Mạn đã hoàn toàn hồi phục, nhưng anh vẫn để cô nằm ở trong phòng ngủ, giống như ở cữ vậy.
Long Tư Hạo nói với Long Đằng Thiên xong, nghĩ tới Long Quân Triệt, anh hơi do dự, rồi vẫn quyết định nói chuyện Long Quân Triệt chính là cha của Lê Hiểu Mạn cho ông ngoại của mình.
“Ông ngoại, có một việc cháu còn chưa nói cho ông.”
“Cháu ngoại ngoan còn có chuyện gì chưa nói cho ông ngoại.”
Long Tư Hạo hơi rũ mắt xuống: “Là chuyện liên quan tới cha mẹ của Hiểu Hiểu.”
Nghe thấy là chuyện liên quan tới cha mẹ của Lê Hiểu Mạn, Long Đằng Thiên dần trở nên hứng thú hơn nhiều, ông ta vẫn còn chưa biết gia đình của vợ cháu ngoại ông ta là gia đình thế nào, càng không biết cha mẹ của cô ấy là ai.
Vợ của cháu ngoại ông có thể không xuất thân từ danh môn, nhưng gia thế nhất định phải trong sạch.
Ông tò mò hỏi: “Ba mẹ của nha đầu kia là ai? Mấu chốt là gia thế trong sạch hay không trong sạch?”
Long Tư Hạo cong môi cười, anh nói đúng sự thật: “Mẹ đẻ của Hiểu Hiểu là Thẩm Thi Vi thiên kim của Thẩm gia lúc trước có danh vọng rất lớn ở thành phố K.”
“Thẩm Thi Vi?”
Ông ta biết Thẩm gia, nghe thấy danh tự "Thẩm Thi Vi" này, Long Đằng Thiên hơi có ấn tượng, ông nhớ hình như mình đã gặp bà ấy rồi, còn gặp không chỉ một lần.
Thẩm Thi Vi cho ông ta ấn tượng chính là đẹp, khí chất tốt, lễ phép, lúc ấy danh tiếng của bà ở thành phố K cực kỳ tốt.
Bây giờ, ông cẩn thận nhớ lại về Thẩm Thi Vi, mới phát hiện ra nhìn Lê Hiểu Mạn và Thẩm Thi Vi năm đó ông đã gặp thật đúng là có mấy phần giống nhau.
Ông đã lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng không còn tốt nữa, lần đầu tiên lúc gặp Lê Hiểu Mạn, lại không nhìn ra cô và Thẩm Thi Vi lớn lên giống nhau.
Long Đằng Thiên vô cùng hài lòng với mẹ đẻ của Lê Hiểu Mạn.
Ông mỉm cười đầy từ ái nhìn Long Tư Hạo: “Khó trách dáng dấp của nha đầu kia vừa đẹp, khí chất lại rất tốt, làm cho người ta yêu thích, thì ra là con gái của Thẩm Thi Vi. Cháu ngoại ngoan, trước kia ông ngoại đã gặp cô ấy mấy lần, khi đó ông ngoại vốn có ý định muốn để Quân Triệt cưới...”
Lúc ông nói đến có ý định muốn Long Quân triệt cưới Thẩm Thi Vi, ông đột nhiên ngừng lại, không khỏi nghĩ tới Long Quân Triệt.
Tuy Long Quân Triệt là con nuôi của ông, thế nhưng ông vẫn luôn coi Long Quân Triệt làm con trai ruột để đối đãi, nhưng Long Quân Triệt lại yêu em gái Long Nhã Tâm, cũng bởi vì ông ta và em gái ông ta căng thẳng với nhau mà sau này ông ta bỏ nhà ra đi.
Nghĩ đến Long Quân Triệt, nụ cười trên mặt ông bỗng biến mất, vẻ mặt dần đầy bi thương.
Long Tư Hạo thấy ông đột nhiên buồn bã, anh hỏi: “Ông ngoại, sao vậy?”
Thính giác của anh tương đối bén nhạy, anh nghe thấy rõ ông ngoại anh vừa mới nhắc tới Quân Triệt.
Cau mày lại, anh liền hỏi: “Vừa rồi ông ngoại muốn nói đến Long Quân Triệt sao?”
Từ sau khi Long Quân Triệt bỏ nhà ra đi trong cơn tức giận không trở lại nữa, Long Đằng Thiên tính khí không tốt cũng dặn Long gia từ trên xuống dưới đừng nhắc đến Long Quân Triệt nữa, vì vậy ông còn tưởng rằng Long Tư Hạo không biết có người tên Long Quân Triệt này, lúc này nghe thấy anh nhắc đến cái tên kia, ông vô cùng kinh ngạc.
“Cháu ngoại ngoan, sao… sao cháu biết Quân Triệt?”
“Ông ngoại.” Long Tư Hạo híp mắt lại, anh cong môi nói: “Long Quân Triệt đã trở lại thành phố K, bởi vì trúng hai phát súng, bây giờ ông ta vẫn còn đang nằm ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Long Đằng Thiên cực kỳ kinh ngạc, trong đôi mắt sâu lõm vào vẫn lóe lên một tia lo lắng, biểu tình của ông hơi kích động: “Nó... nó thật sự đã trở lại? Sao nó lại bị đạn bắn trúng phải nằm ở bệnh viện? Cháu ngoại ngoan, rốt cuộc thì làm sao... làm sao cháu biết?”
Bởi vì Long Quân Triệt là cha ruột của Lê Hiểu Mạn, Long Quân Triệt đã từng đối nghịch với anh, anh quyết định không nói cho ông ngoại của anh biết chuyện ông ta bắt cóc anh, để tránh cho ông ngoại vì những chuyện kia mà giận cá chém thớt lên Long Quân Triệt, từ đó ảnh hưởng đến cái nhìn của ông ngoại với Hiểu Hiểu.
Anh sẽ tận lực kể những phương diện tốt của Long Quân Triệt ra.
Anh nói lần nữa: “Ông ngoại, thật ra thì chuyện người nắm quyền Hoắc thị buôn bán ma túy là do ông ấy vạch trần ra, là ông ấy tìm được chứng cớ trực tiếp giao cho cảnh sát, chính bởi vì như vậy, ông ấy đã chọc giận người nắm quyền của Hoắc thị, bị ông ta nổ súng bắn bị thương, lần này ông ấy trở về chính là vì muốn báo thù thay cho mẹ cháu và ông ngoại.”
Bởi vì trái tim anh đã tồn tại ngăn cách với Hoắc Nghiệp Hoằng, vì vậy anh đã không gọi ông ta là ông nội, cũng không gọi Hoắc lão đầu, mà trực tiếp gọi ông ta là người nắm quyền Hoắc thị.
Long Đằng Thiên nghe anh nói như vậy, trong đôi mắt già nua kia thoáng tràn đầy cảm xúc phức tạp: “Bây giờ nó thế nào rồi?”
“Đã tỉnh lại rồi.” Long Tư Hạo nói với Long Đằng Thiên xong, anh trầm ngâm trong chốc lát, mới lại nói tiếp: “Ông ngoại, ông ấy chính là ba đẻ của Hiểu Hiểu.”
“Cái gì?” Nghe nói như vậy, Long Đằng Thiên cả kinh, ông đột nhiên bật dậy, tràn đầy khiếp sợ nhìn Long Tư Hạo: “Cháu ngoại ngoan, cháu... cháu không lừa gạt ông ngoại đấy chứ, vậy... Nha đầu kia thật sự là con gái của Quân Triệt?”
Long Tư Hạo đã đoán trước được phản ứng của Long Đằng Thiên, anh nói: “Cháu không lừa gạt ông ngoại, Hiểu Hiểu đúng là con gái ruột của ông ấy.”
Thấy anh xác nhận, Long Đằng Thiên lại ngã ngồi trên ghế sa lon, một bộ phùng mang trợn mắt nhìn Long Tư Hạo, ông trầm mặt xuống, đưa tay chỉ vào anh: “Nha đầu kia là con gái của Quân Triệt, đó chính là cháu gái của ông, cháu ngoại ngoan, cháu... cháu cưới em họ của mình, sao các cháu lại làm ẩu như vậy.”
Nhìn Long Đằng Thiên cực kỳ kích động, Long Tư Hạo không hoảng sợ chút nào: “Ông ngoại, Hiểu Hiểu không phải là em họ ruột của cháu, giữa chúng cháu không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào.”
Long Đằng Thiên trợn mắt nhìn anh, đen mặt nói: “Không có liên hệ máu mủ, cũng là em họ, ông vẫn luôn coi Quân Triệt là con trai ruột để đối đãi, con gái ruột của nó chính là cháu gái ruột của ông, cháu là cháu ngoại ruột của ông, các cháu chính là anh em họ.”
Mặc kệ Long Đằng Thiên tức giận như thế nào, Long Tư Hạo vẫn duy trì nụ cười tao nhã, bởi vì anh hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...