Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nói đến đây, trong mắt anh chứa đầy lệ: “Sau đó, nó không dám trở về, mặc kệ gió to mưa lớn cũng chỉ đành ngủ ven đường, trên cỏ, hoặc trong cống ngầm, thậm chí nó còn từng ngủ chuồng heo, nó đói bụng phải đi mò đống rác hoặc trộm trong ruộng người khác. Nó chỉ là thằng ăn mày không ai thương, để sống sót mà chẳng có chút tôn nghiêm nào. Sau đó, nó gặp được một “người tốt”: “người tốt” kia mời nó ăn một bữa tiệc lớn, mua quần áo mới cho nó, nó nghĩ cuối cùng mình không còn phải chịu đói nữa, không còn bị bắt nạt, nhưng nó không ngờ mình bị “người tốt” kia bán.”
“Nó bị bán cho một đôi vợ chồng, bọn họ có ba người con gái nhưng không có con trai nên mua nó. Năm đầu tiên, đôi vợ chồng kia đối xử với nó không tệ, để nó anh ăn no mặc ấm, còn đưa nó đến trường, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đôi vợ chồng kia cuối cùng cũng có con trai, vì thế đứa con nuôi kia không còn địa vị, bọn họ không còn đối xử tốt với nó nữa, cảm thấy sự tồn tại của nó trong nhà là dư thừa. “Các chị gái” bắt nạt nó, đôi vợ chồng kia cũng bắt đầu đánh chửi nó, thường xuyên phạt nó không được ăn cơm, việc nhà đều bắt nó làm, ngày nào nó cũng phải làm rất nhiều việc mới được đi ngủ, ngày hôm sau lại phải dậy sớm làm cơm sáng cho cả nhà.”
Đang nghe Tô Dịch nói đến đây, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, cô thật không ngờ Tô Dịch trước đây lại khổ như vậy, số mệnh anh ta đủ bi thảm.
Tuy anh nói thằng bé đó, nhưng cô biết anh đang nói chính mình.
Tô Dịch liếc Lê Hiểu Mạn một cái, cũng không ngừng kể lại chuyện xưa của mình.
“Lúc nó mười lăm tuổi, nó bị kia đôi vợ chồng kia bán lại cho một nhóm người. Trong số đó, có rất nhiều đứa trẻ là cô nhi giống anh đều bị người ta lừa bán vào, nó và những người khác bị người phụ trách nhóm đó đưa đến gia tộc Knox. Sau đó mười mấy đứa bé đó lại bị đưa đến rừng rậm nguyên thủy huấn luyện một tháng, chỉ có kẻ sống sót mới có thể ở lại gia tộc Knox.”
“Có vài lần nó thiếu chút nữa đã chết trong rừng rậm, có một thiếu niên cứu nó vài lần, nó mới sống sót được, cậu bé kia chăm lo cho nó, giống như người thân của nó vậy, ngoài người mẹ đã chết, cậu bé kia chính là người đối xử với nó tốt nhất trên đời, những người khác đều chỉ biết đánh chửi nó, bán nó lấy tiền, khiến nó sống không có một chút tôn nghiêm.”
“Chưa từng có ai coi nó là người mà đối đãi, nó sống còn không bằng một con chó, chỉ có người đó mới coi nó là một người, là một sinh mạng mà đối đãi. Là thiếu niên kia cho nó biết hóa ra nó vẫn là người, hóa ra nó còn tự tôn, còn có tôn nghiêm. Nó sống mười lăm năm, nhận hết nhân tình ấm lạnh, xem thường, cười nhạo. Khi nó đói khát, không ai bố thí cho nó ăn, khi nó lạnh đến tay nứt nẻ, không ai cho nó quần áo, nó thậm chí ngay cả một nơi có chút ấm áp cũng không có mà đi, đến ngày đại tuyểt, nó cũng chỉ có thể ngủ trong đám cỏ. Mà thiếu gia kia không hề quen biết nó, lại cứu nó, cho nên nó đem người nọ trở thành người thân nhất trên đời mà đối đãi, nó không cho phép có bất kỳ ai thương tổn người nọ, một chút cũng không cho phép, người đó là người nó muốn bảo vệ nhất trên đời này...”
Nói xong câu chuyện này, trên mặt Tô Dịch đã ướt nhẹp nước mắt, anh nhìn thời gian, lại nhìn Lê Hiểu Mạn nở nụ cười: “Chuyện tôi kể xong rồi, còn năm phút hai mươi giây, cô có thể đi phá bom rồi đấy, tôi nhắc cô một câu, bom kia có hai dây đỏ và xanh lộ ra ngoài, nếu cô cắt sai lập tức sẽ phát nổ.”
Dứt lời, anh liền buông Lê Hiểu Mạn ra, làm tư thế mời: “Mau bắt đầu đi, thời gian của cô không còn nhiều, có thể cứu bọn họ hay không phải dựa vào cô, cũng xem ông trời có giúp cô hay không, nếu cô khiến bom không nổ chứng minh cô và Tư Hạo là duyên trời định, từ nay về sau tôi không bao giờ chia rẽ hai người nữa, nếu bom không cẩn thận nổ mạnh, vậy chứng minh cô và Tư Hạo có duyên vô phận.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn còn định nói gì đó, nhưng giờ thời gian khẩn cấp, cô không có thời gian nói nhiều với anh ta.
“Tích tích tích...”
Nghe tiếng vang đòi mạng, Lê Hiểu Mạn lo lắng không thôi.
Cô cầm kìm trong tay, lập tức vọt tới trước mặt ba người Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tương Y Y.
Cô ngồi xuống, đầu tiên xốc áo cậu mình - Lê Chấn Hoa lên, nhìn thấy trên người ông quả nhiên cột bom.
“Tích tích tích...”
Cô nhìn thời gian, chỉ còn năm phút đồng hồ.
Tay cầm kìm của cô ướt mồ hôi, ánh mắt dừng trên hai sợ đỏ xanh trên quả bom.
Cô không phải chuyên gia phá bom, cũng không biết bom cột trên người cậu mình là loại gì, căn cứ thưởng thức bình thường, dây đỏ đại biểu cho nguy hiểm, không thể cắt, nhưng Tô Dịch không thể cho cô đơn giản dễ dàng như vậy, anh ta nhất định sẽ nhiễu loạn cô.
Nhưng lỡ cô cắt dây xanh bom nổ thì làm sao bây giờ?
Dây đỏ dây xanh, thật ra nên cắt dây nào?
Lê Hiểu Mạn nắm chặt kìm, trán toát mồ hôi, theo sườn mặt thanh lệ của cô chảy xuống.
“Tích tích tích...”
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, đại não cô một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên cắt dây nào?
Nếu cắt sai, cô sẽ hại chết cậu mình, anh họ, còn cả Y Y, cả cô nữa, áp lực của cô cực kỳ lớn.
Mà lúc này, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tương Y Y đều đã tỉnh.
Mở mắt đầu tiên chính là Lê Văn Bác, theo sau là Tương Y Y, Lê Chấn Hoa tỉnh lại cuối cùng.
“Mạn Mạn.”
“Chị Hiểu Mạn...”
Lê Văn Bác và Tương Y Y kinh ngạc nhìn cô, thấy trên trán trên mặt cô đều đầy mồ hôi, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, tay cầm kìm run run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...