Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Các người tới chỉ sợ một chuyến tay không rồi, căn bản bọn họ không ở đây.” Hoắc Nghiệp Hoằng bình tĩnh nhìn Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ: “Hiện tại bọn họ rất an toàn...”
Nói đến đây ông ta đưa mắt nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, chỉ cần cháu đồng ý giúp trọng chấn Hoắc thị và đưa Hoắc thị đi lên, đương nhiên ông sẽ thả bọn ho.”
Lăng Hàn Dạ nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Hoắc lão gia tử, ông uy hiếp cháu trai mình như vậy không tốt lắm đâu.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Tư Hạo, ông là ông nội của cháu, cháu là cháu nội của ông, chúng ta đều là người một nhà, ông không muốn uy hiếp cháu, uy hiếp Mạn Mạn nhưng cháu... haiz, ông là bị các cháu ép.”
Nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng ra vẻ đạo mạo, Lăng Hàn Dạ không phải không xem mặt mũi ông ta là ông nội của Long Tư Hạo, hơn nữa tuổi tác cũng lớn rồi, nếu không anh ta thật muốn tiến lên cho ông ta một đạp.
Ông già này so với người ông thích lải nhảu của anh ta còn đáng ghét hơn.
Người nhà của anh ta đều ở nước ngoài, sản nghiệp Lăng gia cơ bản ở nước ngoài, anh ta không thích về đến nhà là bị quản nên mới ở lại trong nước, nhưng mấy ngày anh ta sẽ nhận được điện thoại của ông, bà, ba, mẹ giục anh ta kết hôn.
Nhất là ông bà, lải nhải xong phiền chết anh ta.
Long Tư Hạo nhíu mày ngồi xuống sofa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Thả người ông bắt ra đi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng cười lạnh lung: “Tư Hạo, cháu còn không hiểu ông sao? Cháu không đồng ý với ông thì ông không thể nào thả bọn họ ra, các người chỉ có 2h thôi, chỉ cần muộn một chút ông không gọi điện thoại thả người thì Mạn Mạn nhà cháu hoàn toàn biến mất trên đời này.”
Lăng Hàn Dạ tiến lên ngồi cạnh Long Tư Hạo, nhướn mày nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông Hoắc à, giết người là phạm pháp, Long thiếu xem mặt mũi ông là ong nội mới không dùng vũ lực với ông, ông đừng làm khó cậu ấy.”
Haha...” Hoắc Nghiệp Hoằng cười lớn: “Hoắc thị là toàn bộ tâm huyết của ta, cả đời ta đều vì Hoắc thị, nếu Hoắc thị đóng cửa thì ta sống còn có ý nghĩa gì, ta đã sống đến từng này tuổi, giết người cùng lắm thì chết nhưng khổ là Mạn Mạn đấy.”
Vì Hoắc thị, Hoắc Nghiệp Hoằng đã làm rất nhiều chuyện sai, bức tử con dâu, hại chết con ruột, làm cho bạn bè xa lánh, ông ta trút hết toàn bộ tâm huyết cho Hoắc thị.
Tính mạng của ông ta liên kết với Hoắc thị, Hoắc thị không còn thì mạng ông ta cũng không còn.
Cho nên ông ta đương nghĩ tìm đường cứu cho mạng của mình.
Nghe Hoắc Nghiệp Hoằng nói, Lăng Hàn Dạ suýt chút nữa thì phun ra búng máu, trên đời này sao lại có người như ông ta chứ?
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ tới liền hỏi: “Sao Mạn Mạn không tới? Nó không lo tính mạng của cậu và anh họ mình sao?”
Lăng Hàn Dạ nhếch môi cười: “Ông Hoắc à, cóLong thiếu và tôi tới là được rồi, Long phu nhân căn bản không cần tới.”
Lê Hiểu Mạn không tới, Hoắc Nghiệp Hoằng cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều mà nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, ông nhắc cháu một câu, cháu chỉ có hơn 2h, hiện tại đã qua 45ph rồi.”
Lăng Hàn Dạ ở bên cạnh nói: “Ông Hoắc, ông gấp làm gì? Không phải còn hơn 1h sao? Ông không thể làm cho Long thiếu lo lắng thêm, ông không nghĩ tới ông bắt nhốt ông ngoại cậu ấy hơn 20 năm còn hại chết ba mẹ cậu ấy, ông nói xem cậu ấy sẽ dễ dàng đồng ý sao?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe Lăng Hàn Dạ nói vậy cũng không thúc giục: “Được rồi, ta cho hai người hown1h, Tư Hạo, ông nói rồi, thời gian tới cháu không đồng ý thì người nhà Mạn Mạn liền không còn, hơn nữa cháu còn gián tiếp hại chết người nhà con bé, cháu cảm thấy sau này nó còn yêu cháu sao?”
Long Tư Hạo mím môi không nói gì mà bóp chặt tay.
Cảm giác bị ông mình uy hiếp thật không dễ chịu, nếu không phải Hoắc Nghiệp Hoằng là ông nội anh thì anh sẽ không nhường nhịn ông ta lâu như thế.
Nếu là người khác thì anh đã sớm cho người ra tay rồi.
……
Phòng làm việc của tổng giám đốc Hoắc thị.
Vì biết Hoắc Vân Hy đang ở công ty nên Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy đến công ty tìm anh ta.
Ngồi trong văn phòng, Hoắc Vân Hy bi sầu nhìn thấy Lê Hiểu Mạn phá lệ đến văn phòng tìm mình thì cực kì khiếp sợ.
“Mạn Mạn... em... sao lại tới đây?” anh ta tiến lên đến trước mặt cô, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn cô, trong mắt đầy vui sướng.
Lạc Thụy đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Vân Hy nói: “Hoắc tổng, là thế này, phu nhân nhà chúng tôi có chuyện cần nói với anh, là số cổ phần trên tay anh... có thể chuyện 10% cổ phần cho tổng giám đốc nhà chúng tôi không? Đương nhiên là chúng tôi sẽ bồi thường.”
Lạc Thụy nói xong có chút ngại ngùng.
Hoắc Vân Hy nghe anh ta nói thì nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, ý em định là...”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày gật đầu nhìn anh ta, nói thẳng: “Đúng thế, là mục đích tôi tới tìm anh, ông anh bắt cậu và anh họ còn cả Y Y đi rồi...”
“Cái gì? Ông bắt cậu và anh họ em đi rồi?” anh ta kinh ngạc, nhớ tới tối hôm qua ông có nói cách cứu Hoắc thị, không nghĩ tới thế mà lại đi bắt người thân của Mạn Mạn.
Anh ta vừa nghe liền biết ông đi bắt Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác là để uy hiếp Mạn Mạn.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh ta gật đầu: “Chúng tôi không biết ông anh mang họ đi đâu, nhưng tôi tin tưởng nhất định không phải ở Hoắc gia, ông ta làm vậy sẽ không dễ dàng để chúng ta tìm được, ông ta cho tôi và Tư Hạo 2h, Tư Hạo xem ông ta là ông nội mới không muốn ra tay với ông ta, cho nên...”
Hoắc Vân Hy tiếp lời cô: “Cho nên các người muốn dùng cổ phần của Hoắc thị để trao đổi với ông ấy, ép ông ấy thả cậu và anh họ em?”
Lạc Thụy ở bên cạnh cười lấy lòng nhìn anh ta: “Ôi, Hoắc tổng thật thông minh, đoán một lần liền đúng, chính là như vậy, ông anh để ý Hoắc thị như thế, nếu chúng tôi có cổ phần trong tay thì có thể trao đổi với ông ta, ông cậu bất nhân tổng giám đốc nhà chúng tôi lại không thể bất nghĩa, hiếu thảo vẫn phải có Nếu tổng giám đốc nhà c hung tôi dùng vũ lực thì không cẩn thận ông cậu mất mạng, tổng giám đốc nhà chúng tôi lại phải gánh tôi giết ông mình, chuyện này ngàn vạn lần không thể. Cho cắn mình một miếng mình cũng không thể cắn lại chúng, ôi, so sánh sai rồi, Hoắc tổng không cần để ý.”
Hoắc Vân Hy nhìn Lạc Thụy sau đó dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Được, anh đồng ý đưa 20 % cổ phần trong tay giao hết cho anh cả.”
Thấy Hoắc Vân Hy dễ dàng đồng ý, Lạc Thụy và Lê Hiểu Mạn đều cảm thấy kinh ngạc.
Lạc Thụy phản ứng lại, nắm tay Hoắc Vân Hy, chỉ hận không thể nước mắt đầm đìa nhìn anh ta: “Hoắc tổng, anh làm tôi thấy anh thật tốt mà, thật cảm ơn anh quá, anh là người tốt.”
Thấy bộ dạng lừa tình đó của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn không phải vì tình hình lúc này không thích hợp mà muốn cười ra tiếng.
Sau đó cô nhìn Hoắc Vân Hy: “Cảm ơn anh.”
Thấy co chân thành nói cảm ơn, hốc mắt Hoắc Vân Hy ẩm ướt, từ khi nào mà anh vẫn ngóng trông, trông đến một ngày cô có thể mở miệng cười với anh ta, trông một ngày cô không còn chán ghét với anh ta nữa.
—— Huyên Huyên có chuyện nói ——
Có ai muốn Hoắc Vân Hy chết không nhỉ. Thử một phát vào mi tâm xem chết không nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...