Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo đã rửa mặt xong, thấy cô đi vào, anh lấy kem đánh răng giúp cô, chuẩn bị ly nước súc miệng cho cô.
Sau khi cô đánh răng xong, anh lại lấy sữa rửa mặt cho cô, động tác dịu dàng tự mình rửa mặt giúp cô.
Anh hầu hạ rất chu đáo, Lê Hiểu Mạn không cần phải làm gì cả.
Cô vẫn nhìn anh, phát giác ra một chút xíu không đúng.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Long Tư Hạo đi đến tủ quần áo lấy quần áo, rồi vừa thay đồ vừa nói: “ Hôm nay anh phải đến công ty, em cứ đợi ở nhà, chờ chồng trở lại.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo thay quần áo, cô nheo mắt lại: “Tư Hạo, anh nhớ ra rồi, có đúng hay không?”
Cách anh nói chuyện bây giờ giống y như đúc với lúc chưa mất trí nhớ, lúc vừa rồi ở trong phòng tắm, anh làm chuyện mà trước khi anh mất trí nhớ thường xuyên làm.
Trước khi anh mất trí nhớ anh luôn chăm sóc cô rất tỉ mỉ, rất nhiều chuyện anh không để cho cô làm, đều do anh tự tay làm, làm tất cả cho cô, nhỏ như lấy kem đánh răng cho cô, rửa mặt, mặc quần áo, đút cơm.
Mọi chuyện anh đều lấy cô làm trung tâm, cưng chiều cô lên đến tận trời.
Long Tư Hạo giống như nghe không hiểu, lúc anh cài nút áo kim cương lại, liếc nhìn cô hỏi: “Cái gì mà nhớ ra rồi?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu: “Đương nhiên là...”
Cô còn chưa dứt lời, điện thoại di động của Long Tư Hạo đột nhiên vang lên.
“ Gì vậy?”
Long Tư Hạo cau mày hỏi cô xong, rồi đi tới trước giường, anh cầm điện thoại di động lên.
Trên màn hình hiển thị dãy số xa lạ, anh dừng hai giây, mới nhận.
Nhưng sau khi nhận điện thoại xong, anh híp đôi mắt thâm thúy lại, đôi mắt thoáng tràn đầy lệ khí, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.
Lê Hiểu Mạn thấy vẻ mặt của anh thay đổi, cô hỏi: “Tư Hạo, sao vậy?”
Cô vừa nói xong, điện thoại di động của cô cũng vang lên.
Cô hơi nghi ngờ, sau đó đi lên trước cầm điện thoại di động lên nhận.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói âm lãnh quen thuộc của Hoắc Nghiệp Hoằng.
“Mạn Mạn.”
“Hoắc lão gia, ông gọi điện thoại đến đây làm gì?” Nghe thấy giọng nói của Hoắc Nghiệp Hoằng, giọng nói của Lê Hiểu Mạn dần trở nên lạnh lùng.
“Mạn Mạn, bây giờ cậu của cháu, anh họ, còn có trợ lý nhỏ của cháu đều ở trong tay ông, nếu cháu muốn ông nội thả bọn họ ra, cháu hãy khuyên Tư Hạo đáp ứng giúp ông nội trọng chấn lại Hoắc thị, còn phải đầu tư một tỉ vào Hoắc thị.”
Lê Hiểu Mạn nghe thấy cậu mình, anh họ, và Tương Y Y đều ở trong tay của Hoắc Nghiệp Hoằng, trong lòng cô rất tức giận đồng thời cũng vô cùng lo âu, bây giờ Hoắc Nghiệp Hoằng đã hoàn toàn lộ ra cái đuôi hồ ly, cô sợ lão già giả nhân giả nghĩa này sẽ làm bọn họ tổn thương.
Nhưng bảo cô khuyên Tư Hạo đáp ứng giúp ông ta trọng chấn Hoắc thị, còn phải đầu tư một tỉ vào Hoắc thị, đây là chuyện không thể nào.
Cô siết chặt tay lại, giọng nói lạnh như băng, mang theo tức giận: “Hoắc lão gia, mời ông thả người nhà của tôi ra, ông ép Tư Hạo như vậy, cùng bắt cóc và tống tiền có gì khác nhau?”
Giọng nói âm lãnh của Hoắc Nghiệp Hoằng truyền tới: “Mạn Mạn, ông nội đã không có cách nào khác, Hoắc thị là tâm huyết cả đời của ông nội, ông nội không thể trơ mắt nhìn nó biến mất như vậy được, với Tư Hạo mà nói, một tỉ tiền vốn không coi vào đâu cả, ông nội chỉ mượn Tư Hạo mà thôi, chờ công ty vận hành bình thường, ông nội sẽ tự trả lại cho nó, nó là cháu trai ruột của ông nội, công ty của ông nội gặp phải khó khăn lớn như vậy, theo lý mà nói nó phải giúp ông nội, huống chi chuyện này là do một tay Mạn Mạn cháu tạo thành, cháu và Tư Hạo phải phụ trách. Ông nội cho cháu hai tiếng để khuyên Tư Hạo đáp ứng giúp ông nội trọng chấn Hoắc thị, nếu hai giờ sau, các cháu còn không đáp ứng ông nội, cháu cũng đừng trách ông nội lòng dạ độc ác. Ông nội lớn tuổi rồi, thời gian còn dư lại cũng không nhiều, nếu các cháu cứ ép ông nội, chuyện gì ông nội cũng dám làm, Mạn Mạn, cháu là đứa bé hiếu thuận, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ lời ông nội nói đi: “
Dứt lời, Hoắc Nghiệp Hoằng ở đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động, trong lòng vô cùng tức giận, làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, vì Hoắc thị, Hoắc Nghiệp Hoằn bắt cậu của cô để tới uy hiếp cô, uy hiếp cháu trai ruột của ông ta.
Long Tư Hạo thấy vẻ mặt của cô tràn đầy lo lắng, anh lấy điện thoại di động trong tay cô đi, hai tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cố định ở trước mắt anh, anh ngưng mắt nhìn cô: “Yên tâm, anh sẽ không để cho người nhà của em xảy ra chuyện đâu.”
Nghe anh nói như vậy, Lê Hiểu Mạn cũng biết người vừa mới gọi điện thoại cho anh chính là Hoắc Nghiệp Hoằng, cũng biết vì sao sau khi nhận điện thoại xong vẻ mặt của anh liền thay đổi.
Cô lại phát giác ra có cái gì không đúng, giương mắt lên nhìn anh: “Tư Hạo, anh biết bọn họ là người nhà của em sao?”
Long Tư Hạo không trả lời cô, mà chỉ ôm cô vào trong ngực, an ủi: “Không cần lo lắng.”
Anh ôm cô thật chặt một lúc rồi buông lòng: “Cứ giao chuyện này cho anh xử lý, em ở nhà chờ tin tức tốt của anh là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...