Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhìn dáng vẻ tò mò không thôi của Lăng Dinah, Lê Hiểu Mạn kể một lượt chuyện căn nhà nhỏ dưới chân núi Saint Michel bị nổ, cũng nói cho cô ta biết người bí ẩn chính là Tô Dịch.
Nghe Lê Hiểu Mạn nói căn nhà nhỏ bị nổ, trong lòng Lăng Dianh bỗng lo lắng không yên.
Nhưng lúc nghe đến cô nói người bí ẩn chính là Tô Dịch, ngoài khiếp sợ ra, Lăng Dinah còn hận anh ta đến nghiến răng nghiến lợi, bỏi vì cô nhớ lại lần cô bị người bí ẩn bắt cóc.
Chuyện Tô Dịch là người bí ẩn, mà kẻ bắt cóc cô lại không phải là Tô Dịch.
Tô Dịch quá đáng hận, dám bắt cóc cô ta, còn dám chỉa súng vào đầu cô ta.
Đè xuống cơn giận, cô ta nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Anh Tư Hạo vì căn nhà nhỏ bị nổ tung mà mất trí nhớ sao?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Chuyện Tư Hạo bị mất trí nhớ không đơn giản như vậy.”
Tư Hao của cô bị mất trí nhớ, nhất định là có liên quan đến ông thầy thôi miên người Mỹ kia.
Lăng Dianh xiết chặt hai tay, oán hận hỏi: “Vậy Tô Dịch còn sống hay đã chết?”
Chuyện này vẫn chưa xác định rõ, nhưng Lê Hiểu Mạn cảm thấy anh ta chưa chết, anh ta còn thao túng chuyện gì đó sau lưng bọn họ.
“Có khả năng không chết.”
Nghe vậy, cả người Lăng Dinah phát nóng: “Tốt nhất là anh ta chớ dại mà xuất hiện, bằng không, nhất định tôi sẽ khiến anh ta phải đẹp mặt.”
“Em muốn ai đẹp mặt?”
Câu hỏi kia là của Lăng Hàn Dạ, anh ta vừa đi xuống lầu.
Lăng Dinah đứng dậy nhìn về phía Lăng Hàn Dạ, oán hận nói: “Nói Tô Dịch, em đã biết, kẻ lần trước giả gái chỉa súng vào em chính là anh ta.”
Nhắc tới Tô Dịch, đầu mày Lăng Hàn Dạ khẽ nhíu, anh ta quen Tô Dịch mười mấy năm, đến bây giờ vẫn không cách nào tin người bí ẩn lại chính là gã.
Anh ta không tài nào tìm ra lí do có thể khiến Tô Dịch làm việc cho Knox, tại sao gã muốn hãm hại Long thiếu?
Ban nãy ở trong thư phòng, anh ta có hỏi Long Tư Hạo hôm đó đã xảy ra những gì, nhưng anh lại không nhớ ra là có chuyện nổ tung.
Gói ghém tâm tư, anh ta nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, thấy cô buồn rầu, anh ta cong môi nở nụ cười: “Long thái thái, tôi nghĩ cô sẽ không vì chút khó khăn cỏn con này mà gục ngã chứ? Tôi tin chắc một ngày nào đó Long thiếu rồi cũng sẽ nhớ ra, tôi thấy thái độ hiện tại của cậu ấy đối với cô có chuyển biến rất lớn, khả năng khôi phục trí nhớ ngày càng cao, còn nữa, hôm qua, lúc Long thiếu biết cô một mình đi đến Hoắc gia, bèn lập tức đuổi theo, xem ra, cậu ấy cũng rất lo lắng cho cô, lo lắng y như trước khi mất trí nhớ, suýt chút nữa là tôi còn cho rằng cậu ấy đã lấy lại trí nhớ nữa cơ.”
Lăng Dinah ngồi bên cạnh Lê Hiểu Mạn nghe thấy ngữ điệu dịu dàng an ủi cô của anh trai mình, cô ta trừng lớn mắt, âm thanh kéo dài: “An...h”.
Nghe âm thanh kéo dài của em gái mình, Lăng Hàn Dạ híp mắt nhìn Lăng Dinah: “Con nhóc kia, làm gì?”
Thấy anh trai nói chuyện với Lê Hiểu Mạn thì dịu dịu dàng dàng, còn nói với cô ta thì hóa lại dáng vẻ mọi ngày, cô bất mãn hờn, liếc anh ta: “Không làm gì cả, em lên nhìn anh Tư Hạo.”
Nói xong, đang tính đi lên lầu thì Lăng Hàn Dạ đã lôi ngược cô ta lại.
“Long thiếu có vợ cậu ấy nhìn, không cần đến em nhìn, theo anh về.” Nói xong, anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn chào một tiếng, rồi kéo Lăng Dinah rời đi.
Ngay sau khi bọn họ đi khỏi, Lê Hiểu Mạn nhận được điện thoại của Lạc Thụy.
“Tổng tài phu nhân, tôi có một tin xấu muốn nói với cô.”
Lông mày Lê Hiểu Mạn khẽ vặn: “Tin gì xấu?”
“Chính là vị bác sĩ người Mỹ trước kia xem bệnh cho tổng giám đóc đã chạy trốn.”
“Cái gì? Lê Hiểu Mạn có chút sửng, bèn hỏi: “Có biết ông ta chạy đi đâu không?”
Cô vẫn luôn nghi ngờ ông ta có vấn đề, đã vậy ông ta lại bỏ trốn, rất rõ ràng – chính xác ông ta có vấn đề.
Nghe ra ngữ khí lo lắng của cô, Lạc Thụy lên tiếng: “Tổng tài phu nhân yên tâm, tôi đã cho thập đại sát thủ đuổi theo ông ta, mười người bọn họ mà ra tay, thì vị bác sĩ kia có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị tìm ra, tôi rất có lòng tin sẽ nhanh thôi bọn họ tìm ra ông ta.”
Nghe Lạc Thụy nói như vậy, Lê Hiểu Mạn liền yên tâm.
Ngắt điện thoại của Lạc Thụy, cô đang tính lên lầu thì thấy Long Tư Hạo đi xuống.
“Tư Hạo.” Khẽ gọi một tiếng sau đó cô đứng yên tại chỗ.
Long Tư Hạo đứng trước người cô, nhìn cô sâu xa: “Anh muốn đến công ty.”
“Ừm.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, hơi nhếch môi tiếp đó không nói gì thêm.
Anh nhìn cô thêm một lúc lại thấy cô im bặt, anh nheo mắt: “Không còn gì khác muốn nói với anh?”
Lê Hiểu Mạn mím môi cười nhạt nhòa: “Về sớm một chút.”
“Vẫn không còn?”
Thấy Lê Hiểu Mạn chỉ nói bốn chữ đơn giản xong lại im thin thít, ánh mắt anh có phần u ám, trên gương mặt đẹp trai viết rõ mòn mọt mười chữ “Vợ à, chồng em đang rất không hài lòng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...