Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Lâm đưa mắt nhìn Hoắc Vân Hy, nhíu mày nói: “Hình như là Bảo Bảo của chúng ta đá em.”
Nghe cô ta nhắc tới hai chữ “Bảo Bảo”, Hoắc Vân Hy cau chặt mày lại, ánh mắt hoảng hốt liếc nhìn bụng của Hạ Lâm, đột nhiên hi vọng người mang thai con của anh ta là Lê Hiểu Mạn.
Vì vậy nếu có đứa trẻ này, anh ta và Hạ Lâm, sẽ liên quan đến nhau cả đời.
Hạ Lâm thấy anh ta nhăn mày, nghi ngờ hỏi: “Vân Hy, anh sao vậy? Em thấy hơi mệt, anh đỡ em đi nghỉ một lát nhé? Anh không biết đâu, mang thai vất vả lắm.”
Hoắc Vân Hy không nhìn bụng cô ta nữa, nhưng vẫn nhíu chặt mày, gương mặt không hề có vẻ vui sướng của người sắp làm cha, thế nhưng anh ta vẫn bước lên, đỡ Hạ Lâm, dù sao cô ta cũng đang mang thai con của anh.
...
Lê Hiểu Mạn đi dọc theo con đường trải đá, hương hoa ngập tràn quanh quẩn bên chóp mũi.
Đột nhiên, cô đứng ở một góc vườn hoa, thoáng nhìn hai người đang ôm nhau.
Người đàn ông tuấn tú cao to, mặc âu phục màu đen, tôn lên dáng hiên ngang to lớn, người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, dáng người nổi bật, làn da trắng nõn, cho dù không nhìn thấy mặt cũng khiến người ta khẳng định đây chắc chắn là một đại mỹ nữ khí chất cao nhã.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn bóng lưng người đàn ông ấy, càng nhìn càng thấy quen thuộc, cô nhíu mày, tò mò bước lại gần mấy bước, lúc này mới thấy rõ đó là Long Tư Hạo.
Thấy anh ôm cô gái kia, đôi mi thanh tú của Lê Hiểu Mạn nhăn lại, cảm giác trong lòng như có cái gì đó chặn lại, rầu rĩ, đáy lòng ngập tràn cảm giác tức giận không hiểu nổi.
Cô đứng thẳng tại chỗ mấy giây, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua người Long Tư Hạo.
Gần như là lúc cô lướt qua, Long Tư Hạo lập tức đẩy cô gái trong lòng ra, giữ cô lại.
Thấy cổ tay mình bị một bàn tay to lớn giữ lấy, Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt lạnh lùng xa lạ: “Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Long Tư Hạo nhướng mày, ánh mắt sắc bén đánh giá cô một lúc, khuôn mặt tuấn mỹ trầm xuống, nắm chặt tay cô hơn mấy phần, mím môi, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Ai chọn lễ phục cho em?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, đôi mắt trong suốt nheo lại, giật khỏi tay Long Tư Hạo, giọng điệu lạnh lùng xa cách: “Tiên sinh, chúng ta quen thân lắm à? Ai chọn cho tôi thì mắc mớ gì đến anh?”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Long Tư Hạo một cái, xoay người bước vào đại sảnh của bữa tiệc.
Cô gái đứng bên cạnh vừa bị anh đẩy ra nghi ngờ nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó lại nhìn Long Tư Hạo, bất mãn chu miệng: “Anh Tư Hạo, cô ta là ai thế?”
Long Tư Hạo không để ý đến cô gái bên cạnh, ánh mắt vẫn rơi trên người Lê Hiểu Mạn, sau lưng cô để lộ một mảng da thịt trắng tuyết, mà mỗi khi cô bước một bước, làn váy sống dậy như làn nước trong veo, lộ ra bắp chân trắng nõn, anh híp mắt lại, nhếch môi.
Đại sảnh rộng mở sáng ngời, tân khách càng ngày càng nhiều, tiếng nhạc thoải mái vui vẻ, tiếng trò chuyện sôi nổi, liên tiếp.
Cậu phục vụ đẹp trai nâng khay đồ uống, đi qua đi lại trong đám người.
Từ lúc Lê Hiểu Mạn bước vào đại sảnh, lập tức có rất nhiều anh chàng lịch lãm tiến đến bắt chuyện với cô.
Cô cười nhạt, nói chuyện với họ vài câu rồi đi về góc đại sảnh, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng của Lâm Mạch Mạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...