Sai Đăng Khoa


Giang Ly bụng đầy lửa giận, trong đầu rối bời, mặc cho Trịnh Kiệu hỏi như thế nào cũng không nói lời nào, thất hồn lạc phách mà đi ám thất tẩy trang thay quần áo, chờ dược hiệu biến âm qua đi mới từ bờ sông một căn nhà gỗ đi ra, bị ánh trăng như bạc chói rũ mắt.

Lúc này mưa thu mới tạnh, không trung mịt mờ mùi quế lạnh lẽo.

Nàng đi qua cây quế già bên cầu, làm mấy con quạ đen bay phành phạch về giữa sông, rơi vào trên thuyền hoa, ngẩng đầu nhìn lên, mây mỏng như lụa, phất một vầng trăng sáng bạc rực rỡ, được đèn đuốc nhân gian chiếu rọi, ngược lại có vẻ cô hàn se lạnh.

Giống...

Giang Ly không thể tránh khỏi nhớ tới quả cầu ngà voi nhỏ treo trên eo người nọ.

Chuyện hôm nay phảng phất là điềm báo đại nạn sắp tới, đầu tiên là đụng phải Sở Thanh Nhai, bị hắn vặn hỏi một phen, sau đó lại biết được nguyên chủ ủy thác nàng thi thay đã chết.

Điền An Quốc chết vào giờ thân mùng tám, nhà hắn cách trường thi chưa đến nửa canh giờ, giờ Dậu nàng vào trường thi, việc làm ăn hủy bỏ, không ai đến thông báo! Nàng thi xong hai vòng trước, vẫn không ai nói với nàng! Nghề ở Quế Đường hơi không cẩn thận sẽ rước họa vào thân, cho nên làm việc cực cẩn thận, xảy ra sơ suất lớn như vậy, rõ ràng chính là cố ý hố nàng.

Giang Ly vừa đi vừa nghĩ.

Thu đường chủ này đại khái là muốn tháo cối xay giết lừa, muốn nhân cơ hội này mượn tay quan phủ diệt trừ nàng.

Nàng không cảm thấy Thu Hưng Mãn có lá gan giết người, nhưng năm nàng bảy tuổi được hắn ta nhìn trúng, làm ở Quế Đường đến mười tám tuổi, nàng rất rõ tính cách đa mưu túc trí của hắn ta.


Hắn ta có nắm chắc bỏ qua một quân cờ bán mạng cho hắn, cũng toàn thân trở ra từ trong vụ án này.

Nàng quá ngây thơ, cho rằng Thu Hưng Mãn sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn thả nàng đi.

Hắn vào kinh làm gì?

Nếu nàng bại lộ, sẽ có hậu quả gì?

Giang Ly nghĩ lại, Sở Thanh Nhai xuất thân Hình bộ, giỏi về xử án các thần đến giám sát, Thu Hưng Mãn có lẽ biết.

Triều đình nghiêm tra gian lận khoa cử, phải có thu hoạch, cho nên tặng cho bọn họ một bia ngắm để báo cáo kết quả công tác.

Nếu Sở Thanh Nhai tra được nàng, thứ nhất cắt đứt cơ hội nàng bán mạng cho ông chủ khác, thứ hai trong nhà nàng không quyền không thế dễ nắm thóp...

Nhưng Thu Hưng Mãn không sợ nàng khai ra Quế Đường? Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.

Vạn nhất, vạn nhất hắn có nắm chắc khiến nàng nói không ra lời thì sao?

Nàng nói không nên lời, già trẻ một nhà kia ——

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"

Đầu cầu Kim Thủy chạy tới một bóng người nhỏ tuổi, dắt theo một con chó đen nhỏ sủa gâu gâu, suy nghĩ của Giang Ly đứt đoạn, một tay ôm nàng đến trước người, "Làm sao vậy?"

Muội muội tám tuổi A Chỉ đỏ hoe mắt, "Mẫu thân ho ra máu, lang trung bá bá bảo tiểu Hắc dẫn muội tới tìm tỷ."

Thân thể Giang Ly nhoáng một cái, chống đỡ cột trên cầu, hung hăng bóp cổ tay, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ:

"Không sợ, chúng ta về nhà."

"Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ gầy đi rất nhiều, thi cử khẳng định rất vất vả." A Chỉ dùng ống tay áo lau nước mắt cho nàng, "Muội mang theo bánh hoa quế, tỷ ăn một miếng đi!"

Giang Ly hiện tại không có khẩu vị gì, "Ta không đói bụng, muội ăn đi."     

Hai tỷ muội cùng nhau chạy nhanh về nhà, bờ sông truyền đến một trận hoan thanh tiếu ngữ.


Hai người không khỏi quay đầu nhìn, không biết là nhà ai đi dạo đêm, tôi tớ đỡ hai đôi lão phu phụ từ trong đại trạch cửa son đi ra lên thuyền, trên thuyền hoa một đôi phu thê chấp tay mà đứng, ngọc quan dán trâm cài tóc, túi thơm quấn quít ngọc bội, đêm xuân sông gió nhẹ thổi không tan một màn đoàn tụ sum vầy này.

Giang Ly cay cay mũi, quay đầu đi, "Đi."

"Nhà của chúng ta cũng rất tốt." A Chỉ cúi đầu nói, "Muội có mẫu thân cùng tỷ tỷ là đủ rồi, không hâm mộ bọn họ."

Giang Ly sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng.

Đi hai chén trà, liền đến một chỗ yên tĩnh ở thành đông.

Hơn hai mươi năm trước, Tam thiếu gia của Giang lão Hàn Lâm gia chuộc thân cho Yến cô nương ở Bạch Vân cư kinh thành, cưới nàng làm ngoại trạch, mua lại tòa nhà này an trí, kiến trúc tiểu viện coi như rất độc đáo.

Tám năm trước Giang thiếu gia bệnh chết, trạch viện ngày càng tiêu điều, chỉ còn một lão ma ma từ Giáo Phường Ty mang đến mua thức ăn nấu cơm, làm công việc tạp nham.

Giang Ly bảo muội muội đi ăn cơm, ở ngoài cửa hít sâu một hơi, gượng cười bước qua khăn bông nhuốm máu trên mặt đất, "Tiên sinh, nương ta thế nào rồi?"

Lang trung này là khách quen trong nhà, cũng không kiêng dè mà lắc đầu với nàng, ánh mắt bất đắc dĩ, "Lúc còn trẻ đẻ non, chưa dưỡng tốt thân thể, về sau lại sinh hai đứa, thiệt hại quá mức, cộng thêm tích tụ trong lòng, bệnh lâu khó chữa.

Ngươi là đứa nhỏ hiếu thuận, kiếm tiền mua thuốc thượng đẳng cho mẹ ngươi ăn, chống đỡ đến bây giờ cũng không dễ dàng, các ngươi nói chuyện đi, ta không thu bạc, cáo từ."

Giang Ly chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, môi run run nói không ra lời, tiễn hắn hai bước, thân thể chợt sụp xuống.

Nàng ngồi bên giường, nhìn thấy mẫu thân mười ngày nay trở nên gầy trơ xương đứng, khóe miệng bức ra một chút ý cười cũng không duy trì được nữa, cắn tay xoay đầu đi.


"A Ly, mỗi lần con ra cửa, con đều gầy đi nhiều." Yến Phất Vũ tựa vào gối mềm, duỗi bàn tay trắng trẻo, dịu dàng vuốt ve mặt nữ nhi: "Đừng cắn, không đau sao."

Trong tích tắc, Giang Ly đột nhiên sụp đổ, đem đầu tựa vào trên vai bà, lên tiếng khóc lớn.

Yến Phất Vũ đau lòng ôm nàng, "Thực xin lỗi, mẫu thân cũng muốn ở bên các con nhiều hơn, A Ly đã làm rất tốt, nương có nữ nhi thông minh như vậy, là phúc khí của nương.

Không khóc, không khóc..."

Lý trí nói với Giang Ly rằng, nàng muốn nói những lời dễ nghe, nhưng nàng không làm được, khóc hết tất cả những nỗi sợ hãi uất ức và phẫn nộ mà nàng phải chịu đựng trong ngày hôm nay trong lòng mẫu thân, nước mắt như là thủy triều dâng trào, thấm ướt quần áo.

Từ nhỏ nàng đã rất ít khóc, khi những đứa trẻ khác trêu mèo con, nàng đã cầm thơ phú ở cửa Giang phủ muốn cho phụ thân xem, bị con cái của đại phòng đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng không rên một tiếng.

Yến Phất Vũ nhớ lại những năm này con gái đã chịu khổ, đau lòng vô cùng, vừa sốt ruột liền bắt đầu ho khan, một ngụm máu phun lên khăn tay.

Giang Ly rốt cuộc lau đi nước mắt, trấn định lại, mang khăn kia thu, bưng tới canh lê đầu giường cho bà nhuận giọng.

"Nương, người bớt nói chuyện đi."

Yến Phất Vũ yếu ớt cười cười, khuôn mặt thon gầy mơ hồ có thể thấy được phong hoa lúc còn trẻ, nhẹ giọng nói: "Ông trời thấy ta có nữ nhi tốt như vậy, ghen ghét ta, bảo ta không nhìn thấy nàng lập gia đình...!Khụ khụ, nương nói sai rồi, A Ly chúng ta tình nguyện đời này không lập gia đình, cũng không tìm người giống như cha con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận