Màn đêm buông xuống, khắp trời là những vì tinh tú lấp lánh, gió lộng đung đưa tàn cây, âm thanh xào xạc, khung cảnh yên bình.
Thôn nhỏ đã sớm không còn bóng người, đâu đó còn le lắt vài tia sáng của đèn dầu hắt bóng ra ngoài sân, dưới ánh trăng dịu dàng, hài tử đã sớm ngủ vùi, chỉ còn đâu đó văng vẳng tiếng côn trùng kêu.
"Cô nương còn chưa ngủ sao?"
Âm thanh trầm khàn già nua khe khẽ vang lên, ta đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trước cửa phòng là Khanh thẩm lưng đã gù, đầu trùm khăn che đi mái đầu đã sớm bạc trắng, vận xiêm y màu xám của tàn tro giản dị, một tay run rẩy chống gậy, một tay cầm trên tay một bọc quần áo sạch sẽ.
Ta buông kim chỉ trên tay xuống, vội vàng mang hài đi đến đem người vào phòng nhỏ ấm áp.
"Khanh thẩm ngồi đi."
Ta âm thanh nhẹ nhàng, chỉnh lư hương khẽ đốt, tạo ra hương thơm thanh thoát lại mang hơi ấm.
Bà cụ chậm rãi ngồi xuống ghế gỗ lót nệm, đặt bọc vải sạch ở trên mặt bàn, nhìn thấy kim chỉ cùng hài thêu nho nhỏ, không khỏi móm mém miệng mà cười bảo.
"Đêm đã khuya rồi cô nương còn chăm chỉ thêu hài à?"
Ta nhìn hai đôi hài nhỏ bé ở trên mặt bàn, đường thêu vụng về không bắt mắt, không khỏi hai má nóng bừng xấu hổ, bàn tay quấn đầy vải trắng bịt vết thương chi chít trên tay do kim đâm lại, cười xùy một tiếng.
"Tay nghề vụng về, khiến Khanh thẩm chê cười rồi."
Bà cụ cầm chiếc hài nhỏ nhắn trên tay, khẽ ngắm nghía một lúc, sau đó không khỏi gật gù mà bảo.
"Đường may vá thì đúng là không đẹp nhưng cái cốt lõi lại rất tốt, đôi hài này trông có thể mang mấy năm không hư đây."
Ta cười xòa, sau đó trông thấy vải bọc mới ở trên mặt bàn, hướng tới dung nhan chằng chịt nếp nhăn của Khanh thẩm mà cất lời.
"Khanh thẩm, đêm khuya rồi còn ghé tới đây là có chuyện gì sao?"
Bà cụ khẽ a một tiếng, sau đó đẩy bọc vải tới trước mặt ta, vui vẻ nói.
"Ta hai mắt mờ rồi, tay nghề không còn như trước tốt lắm, chỉ có thể may cho hai đứa nhỏ mỗi đứa hai bộ đồ qua mùa đông này.
Cô nương nhận lấy, xem như tấm lòng của bà già này cho chúng nó.
Dù gì cũng là một tay lão bà đây đỡ chúng nó ra, ít nhiều cũng quý."
Tâm một hồi xúc động mềm mại, ta nghiêng đầu nhìn hai tá bao ở trên giường êm, trắng trắng hồng hồng, như những quả cầu tuyết đáng yêu vô tận, trái tim lập tức vì vậy mà mềm nhũn ra.
"Ai mới một tháng, trông chúng nó béo tốt hồng hào chưa.
Cả cái thôn này cũng không thấy có hài tử nào xinh xắn như nhi tử của cô nương, dạng này lớn lên, chỉ sợ thiếu nữ trên đời này ai cũng muốn gả cho bọn hắn ha ha."
Ta đuôi mắt dịu dàng khẽ cong, cầm lấy bọc vải ở trên tay, cười rực rỡ hướng tới Khanh thẩm mà nói.
"Tấm lòng của thẩm, tiểu nữ cùng hai nhi tử cả đời mang ở trong lòng."
"Cô nương đừng khách sáo, thôi khuya rồi, ta về, cô nương mai hãy tiếp tục, đừng thức quá khuya."
Ta không đáp lại, chỉ nhàn nhạt cười, ôn hòa đưa tiễn bà cụ về phòng của mình.
Ta đứng ở bệ cửa, chăm chú dõi theo tấm lưng đã còng xuống từ từ khuất dạng của bà cụ, khóe môi nhàn nhạt tia cười ấm áp, từ trong ra ngoài, thật tâm biết ơn bà cụ này.
Ta hai tay chắp lại, hướng về phương hướng bà cụ biến mất mà khẽ lạy, thầm thì hai tiếng.
Đa tạ.
Quay về căn phòng nhỏ bé, ta đứng bên giường, hai tay khoanh lại trước ngực, dựa vào khung giường mà nhìn hình ảnh trước mắt.
Hai tã bọc một vàng một đỏ, bao lấy thân thể bé nhỏ trắng hồng của hài tử.
Bốn đôi mắt to tròn như châu ngọc, long lanh như vì tinh tú, dung nhan xinh xắn, chớp chớp đôi hàng mi, tò mò mà ngây ngô trông về phía ta.
Sau đó trên dung nhan y hệt nhau ấy, bọn hắn ngoác miệng nhỏ, khanh khách nở nụ cười, đôi tay béo mập trắng nõn đưa ra phía ta, hai cái miệng y y a a, khúc khích ầm ĩ.
Ta cười xùy một tiếng, dung nhan là một mảng nhu tình ngọt ngào tận xương tủy.
Nhẹ nhàng ngồi xuống trên nệm êm, ta chống một tay xuống nệm, nghiêng người quan sát bọn hắn.
Từng nét cười, ánh mắt đen láy, âm thanh y y a a, bộ dạng ngốc nghếch vươn tay, chốc chốc lại cười hắc lên một tiếng.
Ngoại trừ lần khóc lớn duy nhất lúc chào đời, ta chưa từng thấy bọn hắn cất tiếng khóc lần nào nữa, suốt ngày y y a a, bốn con mắt to tròn đen láy chuyển động, nhìn tây ngóng đông, tò mò cười hắc vui vẻ.
Bộ dạng lại xinh xắn như vậy, trong thôn không biết đã chiếm được bao nhiêu trái tim của người khác đâu.
"Ngốc như phụ thân các con vậy."
Ta thầm thì, khóe môi dịu dàng cong lên, bàn tay khẽ chọt hai má phúng phính bánh bao, nhìn bọn hắn cùng lúc phun bọt bong bóng, ta cười xùy, hai mắt mơ màng trở nên nhìn không rõ, lệ quang từng giọt rơi xuống, chạm vào da thịt trắng nõn non nớt ấy, rồi tan thành hư không.
"Tiểu Cố, tiểu Niệm, nói một tiếng nương xem nào."
Chớp chớp đôi hàng mi, hai đứa nhỏ quơ quơ cánh tay, cứ luân phiên nhau y y a a kêu ầm lên, ta khóe môi cười đến run rẩy, trong tâm đau đến muốn ngất đi.
Chỉ cảm thấy mắt mũi cay xè, lại chỉ có thể dở khóc dở cười, chăm chú hai mắt đầy nước nhìn về dung nhan bé nhỏ này.
Không cam lòng.
Ta thật sự không cam lòng.
Hài tử của ta, chúng nhỏ bé đến như vậy, ngay cả tiếng nương cũng không thể cất thành lời.
Bỏ lại bọn chúng mà rời đi, chính là giày vò ta đến đời đời thống khổ, khó mà siêu sinh.
Nương mất khi ta chưa kịp có nhận thức, và giờ đến phiên ta rời bỏ hài tử của mình trước khi bọn chúng có thể cất lời nói một tiếng nương.
Vì sao và tại sao?
Đường gia chúng ta lại bi ai đến vậy, đời này sang đời khác, chỉ vì thế tục mà cắt lìa tình thân.
Phải chăng lúc ấy, nương cũng từng trải qua nỗi đau day dứt xé hồn xé tâm như bây giờ hay không?
Có biết bao luyến tiếc, nỗi đau và nước mắt, chỉ có thể tàn nhẫn bỏ lại sinh linh bé bỏng mà rời đi.
Nước mắt rơi như thác, ta cúi gầm mặt, hàm răng cắn bờ môi đến nát tươm nhàn nhạt vị tanh của máu.
Dường như hài tử cũng cảm nhận được nỗi bi ai của ta, bọn hắn ngơ ngác, cánh tay quơ lên không trung, ta hạ xuống mi tâm bọn hắn mỗi người một cái hôn cuối cùng của kiếp này, thầm thì hai tiếng xin lỗi.
Gỡ ra đồng một xu cũ kĩ cột vào hai tay của bọn hắn, mang lên chân mỗi đứa một đôi hài nhỏ bé với đường may vụng về, mặc vào xiêm y thêu hai chữ Cố và Niệm ở góc áo nhỏ, bọc cẩn thận chăn bông thật dầy giữ ấm.
Đặt bọn hắn vào giỏ trúc lớn được bện từ trăm trăm đoạn trúc đến bền chắc, phong thư trắng thuần đề mỗi một nét bút tinh xảo chữ Đường cùng với thanh gươm đen xì vắt ngang.
Ôm lấy giỏ trúc, chậm rãi bước ra ngoài sảnh.
Ta cúi đầu nhìn dung nhan xinh xắn của hài tử, dường như rất có linh tính, bọn hắn bộ dạng non nớt ngơ ngác, động đậy, bốn con mắt như châu ngọc chăm chú nhìn ta.
Ngay lúc ấy, từ trên bầu trời có cánh hùng ưng lớn sà xuống.
Nó đậu lên chỗ cầm giỏ trúc, ta vẫn cứ chăm chú mà nhìn, dường như muốn khắc hết đường nét của hài tử vào trong đầu, khóe môi khẽ cong lên dịu dàng, nhìn tiểu Cố tiểu Niệm, nhu tình đong đầy, ôn nhu mà khàn giọng nói.
"Tiểu Cố, tiểu Niệm nhất định phải kiên nhẫn, chờ phụ thân đến tìm hai đứa nhé.
Tuyệt không được khóc, nương, luôn ở ngay đây."
Nơi lồng ngực bé nhỏ của tiểu Cố và tiểu Niệm, ta nhẹ nhàng hôn lên.
Dung nhan trắng hồng của hài tử dần nhăn nhó, dường như là cảm nhận được sự bi ai cùng với vòng tay của nương dần ra xa mà há lớn miệng a a kêu lên.
Muốn khóc nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào.
Ta hạ mi mắt, bàn tay buông lõng, sắc lạnh nơi khóe mắt hiện lên, trông về đôi mắt hùng ưng bé nhỏ một mở một nhắm, dường như là dùng hết sức lực mà thì thào.
"Đi đi, đến Cẩm Thành."
Lời vừa dứt, hừng ưng giang rộng hai cánh khổng lồ, móng vuốt sắc bén khỏe mạnh nâng lên giỏ trúc, hòa vào không trung đen kịt, xé gió xé mây bay vút đi, hướng về phương Bắc xa xôi.
Ta ngẩng đầu, trông về cánh hùng ưng dần biến mất, bên tai còn nghe được nho nhỏ tiếng y y a a vọng về, tâm đau đến triệt để, rốt cuộc chịu không nổi mà đứng ở nơi đấy, bật khóc đau lòng.
Xin lỗi cùng xin lỗi.
Gửi về phương xa.
Thời hạn tám tháng đã tới rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...