Sách Khải Huyền Về Phông Bạt Bản Thân

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đường Ảnh chưa từng yêu đương.

Phụ nữ 25 tuổi mà vẫn độc thân từ nhỏ đến giờ chỉ có thể là rất ngây thơ, vô cùng khao khát tình yêu; hoặc là cực kỳ tỉnh táo, cho rằng hầu hết đàn ông trên đời đều ngu ngốc.

Hiển nhiên cô là kiểu người thứ hai.

Đường Ảnh từng cùng Lâm Tâm Tư tâm sự vì sao cô chưa từng nghĩ tới sẽ nói chuyện yêu đương tốt ngọt ngào với một ai đó?

Lâm Tâm Tư nhíu mũi, quan sát Đường Ảnh một lúc mới đưa ra kết luận: "Tớ nghĩ cậu không thích hợp yêu đương đâu. Tớ đã nghĩ sẵn con đường hôn nhân tốt đẹp cho cậu..."

"Hả?"

"Ừ." Lâm Tâm Tư bắt đầu mong chờ, "Cậu rất thích hợp tìm một đại gia, người này có mọi phương diện thưởng thức và hiểu biết đều rất hoàn hảo, sau đó sẽ chỉ dạy cho cậu. Người đó tuy hơn cậu khá nhiều tuổi nhưng rất thưởng thức cậu, cậu cưới ông ta, sau khi đã học được tất cả, cậu sẽ chờ đợi ông ta chết, sau đó thừa kế tài sản hàng chục tỷ. Trở thành có có phẩm vị cô độc nữ đại gia. Hàng đêm, cậu ôm mèo Ba Tư ngoan ngoãn trong lòng ở trước cửa sổ căn hộ sang trọng nhất thành phố, đặt Bắc Kinh dưới chân trầm tư ngắm ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà".

"...Really." Đường Anh sửng sốt, "Tớ cũng ngầu quá đi"

"Cố lên nhé" Ánh mắt Lâm Tâm Tư lóe sáng.

Đường Anh không kể cho Lâm Tâm Tư biết "Ứng cử viên số 1", là gã đàn ông gọi cô là "Orange" trên máy bay. Sự trùng hợp này sẽ khiến đôi bên phải xấu hổ.

Ám chỉ một người đàn ông không đáng tin có hàng trăm cách, cô cũng chả cần phải chọn cách ngu xuẩn nhất - nói thẳng với người bạn ngày ngày gặp mặt rằng: Bởi vì đối tượng sáng giá của cậu từng tia tớ...

Nhưng mà mấy ngày sau cô vẫn gặp lại Hứa Tử Thuyên, haizz cũng có chút cảm giác cửu biệt trùng phùng.

Cuối thu ở Bắc Kinh ngày rất ngắn, tầm tám chín giờ trăng đã lên đến ngọn cây, đêm nay cô đi làm về mà không mang theo laptop, chỉ xách chiếc túi da màu nâu, đầu óc rối bời xem xét các chi tiết của dự án. Áo coat houndstooth được khoác bên ngoài chân váy da xanh sẫm ôm sát hông, và áo sơ mi lụa màu trà, với đôi giày cao gót màu đỏ sậm đi trên nền đường xi măng.


Hai bên đường là những tòa nhà dân cư kiểu cũ, trước từng là ký túc xá cho nhân viên doanh nghiệp nhà nước vào những năm 80, mang đậm dấu ấn thời gian, treo biển hiệu cũ ký ghi "Khu tập thể xưởng dệt" hay là "Khu tập thể cục Lương Thực", bởi vì đa số cư dân ở đây đều là người già nên không khí khá an tĩnh. Con đường này không có tên, khá nhỏ chỉ vừa đủ cho một chiếc ô tô đi qua, mỗi lần đi taxi, tài xế đều sẽ chán nản, nhíu mày hỏi: "Qua đây liệu có quay đầu được không? Xuống ở đây luôn được không?"

Đường Ảnh thường đi làm bằng tàu điện ngầm hoặc xe bus, thường thì sẽ mất khoảng 40 phút là về đến trước cửa nhà, nếu thời tiết đẹp, đi được xe đạp thì còn nhanh hơn, chỉ mất khoảng 20 phút.

Xuống xe bus, đèn đường chiếu lên người, cô thấy xa xa có một chiếc ô tô chạy ra khỏi khu dân cư vượt qua cô rồi dừng lại, có người xuống xe, đó là một anh chàng rất cao, chân dài, vai rộng, đầu nhỏ, bước về hướng cô, khi đến gần hơn, ánh đèn đường chiếu vào anh, làm hiện rõ lông mày đậm, đôi mặt một mí và áo gió dài đến đầu gối, cùng với nụ cười toe toét với cô.

Hứa Tử Thuyên.

"Orange? Là cô à?" Anh chàng có phần bất ngờ.

Đường Ảnh đứng yên đối mặt với người đàn ông mà không hỏi vì sao lại xuất hiện ở đây - đó là điều hiển nhiên. Cô nhìn lên nhà mình, tầng 3 của tòa nhà ống cũ nát cách đó 50m, phòng ngủ của Lâm Tâm Tư vừa mới sáng đèn: chắc là vừa đưa cô nàng về đây mà.

Đường Ảnh gật đầu, rộng lượng mà tìm cho anh một lý do: "Có việc bận ở đây?"

"Không, tôi đưa một người bạn về nhà." Anh chàng trung thực nói.

Đường Ảnh cười: "Bạn gái à?"

"Bạn là con gái." Anh chàng nghiêm túc đính chính, hai tay đút vào túi áo gió, nhìn thẳng vào mắt Đường Ảnh nói: "Tôi hiện tại độc thân, chưa có người yêu."

Mặt chàng trai này quả thực rất có tính lừa người. Nhưng mà tuyệt đối không thể chấp nhận hành vi tồi tệ này. Cô cười nhạt tiết lộ: "Tốt nhất là độc thân đấy. Tâm Tư là bạn tôi, tôi không muốn cô ấy bị lừa".

Anh chàng thoáng kinh ngạc.

Hứa Tử Thuyên cười chữa ngượng, cúi đầu lẩm bẩm: "Thế giới cũng nhỏ thật." Khi Đường Ảnh chuẩn bị rời đi, Hứa Tử Thuyên tiến lên hai bước cản cô, vẻ mặt chân thành: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ không lừa cô ấy."

Cô gần như trợn mắt tròn, cho rằng anh chàng muốn thể hiện lòng mình với Lâm Tâm Tư thông qua cô. Nhưng không ngờ câu tiếp theo lại là:


"Tôi không có hứng thú với cô ấy."

Bây giờ đến lượt Đường Anh kinh ngạc.

Hứa Tử Thuyên liếc cô, ám chỉ nói ra thì rất dài, nghĩ tới điều gì đó hỏi: "Cô mới tan làm? Đã ăn tối chưa?"

Giọng điệu giảo hoạt, giống như một đứa trẻ hành động nũng nịu, ý đồ phát kích tình mẫu tử của phụ nữ, tựa như mắt mèo tròn xoe làm nũng.

Đường Ảnh cam chịu châp nhận lời mời đi ăn này, cô vốn muốn từ chối nhưng lại tò mò hóng hớt, do dự vài giây, cuối cùng đi theo Hứa Tử Thuyên, nghe anh chàng hứng thú dạt dào chỉ dẫn: "Tôi biết một tiệm ăn nhỏ gần đây, cũng ổn lắm."

Hai người đến một tiệm đồ Nhật gần đó. Cánh cửa nhỏ được che bởi một tấm rèm màu xanh. Trong tiệm chỉ có một đầu bếp mặc đồ kiểu Nhật bận rộn, thực đơn khá đơn giản, gồm cơm lươn, mì udon, cùng vài món ăn kèm như bạch tuộc sốt wasabi được viết bằng cả ba thứ tiếng Trung, Anh, Nhật.

Khu vực Đường Ảnh sống khá kỳ lạ, gần đó có những khu cao cấp như Palm River kéo theo các tòa nhà văn phòng cao cấp, phòng tập thể hình, cửa hàng nhập khẩu, quán bar, club tư nhân, nhà hàng cao cấp kiểu Tây, mà đối diện bên kia đường cái là khu tập thể nhà nước cũ kỹ nơi Đường Ảnh thuê, bên cạnh là chợ nông sản, dãy tiệm kim khí từ những năm 90, cùng với một vài gánh hàng rong. Đường cái tựa như dải ngân hà chia cách hai bên đường thành hai thế giới. 

Hai người gọi món, Đường Ảnh hóng hớt: "Hai người chưa ăn tối à?" "

"Tôi đói muốn ngỏm rồi. Bộ phim cô Lâm muốn xem chiếu lúc 7 giờ 45. Xem xong phim thì các nhà hàng trong trung tâm thương mại gần đó cơ bản đều đóng cửa, cô ấy không muốn đến quán ăn nhỏ như thế này để dùng bữa, dọc đường còn hờn dỗi nên tôi nhanh chóng tiễn vị tổ tông này về luôn." Anh chàng luyên thuyên nói chuyện, như thể oán hận đã lâu.

Đường Ảnh lè lưỡi, động tác giống với Lâm Tâm Tư, "Điều đó chỉ chứng minh anh không đủ chu đáo. Trước đây, nếu cô ấy muốn xem phim lúc 7 giờ 45, bạn trai cô ấy thường dỗ cô ấy ăn từ 6 giờ ở một nhà hàng gần đó, rồi mới đi xem phim."

"Bạn trai cũ đó hả?..." Hứa Tử Thuyên nhướng mày, giọng điệu nửa cười hỏi. Đường Ảnh chợt nhớ tới Lâm Tâm Tư đã nói chuyện Trần Mặc phản bội cho anh chàng nghe, vội vàng chuyển chủ đề:

"Nhưng mà, không phải anh không có hứng thú với cô ấy sao, vì sao ba lần bốn lượt hẹn gặp?"

"Cũng không phải là ba lần bốn lượt nha." Hứa Tử Thuyên nhíu mày nghĩ lại: "Ờ thì... lần đầu tiên gặp, thấy cô ấy rất xinh đẹp. Tuy hơi kênh kiệu nhưng mà tôi vẫn chịu được. Lần thứ hai, phát hiện còn quá hơn, sau đó lần thứ ba thì..."

"Vậy lần thứ tư thì?"


"Không có lần thứ tư đâu!" Hứa Tử Thuyên ôm trán lắc đầu, "Tôi không thể chịu được kiểu này."

Đường Ảnh không muốn bạn mình bị hạ thấp, cố ý nói, "Anh không chịu được cũng chả sao, còn có rất người đang xếp hàng chờ." Ngẫm lại, bổ sung: "Không thiếu doanh nhân đâu."

Hứa Tử Thuyên không để bụng, cười nói: "Vậy thì để họ theo đuổi cô ấy. " Cuối cùng, dường như không tin" Doanh nhân? Công chúa nhỏ nũng nịu như cô ấy xử lý kiểu gì?"

Đường Ảnh nhướng mày nói: "Một đại gia sống ở Palm River. Nhưng mà phẩm vị hơi tệ, thích đi xe đạp công cộng và ăn quán ăn lề đường. Chướng mắt cô nàng."

Hứa Tử Thuyên buồn cười: "Đi xe đạp thì có gì sai? Cô nghĩ rằng người giàu sống như trong tiểu thuyết Mary Sue, đi ra ngoài là sẽ gọi tài xế, ăn quán vỉa hè thì sẽ bị viêm dạ dày sao?"

Đường Ảnh ngẩn ra: "Đấy không phải là điều cơ bản à? Người giàu không phải đều rất kén chọn sao?" Không nhịn được bèn nói cho Hứa Tử Thuyên quá trình hẹn hò của Lâm Tâm Tư và Mã Quan Kỳ.

Hứa Tử Thuyên lắc đầu, kiên nhẫn nói chuyện phiếm với cô: "Người càng giàu càng ít quan tâm thể hiện mà càng muốn làm gì thì làm vì họ tràn đầy tự tin. Đặc biệt là những vị đại gia thế hệ đầu tiên này, giống trong phim truyền hình, ngày ngày ăn trứng cá muối, nếm ốc tay rùa? Họ không như vậy đâu, những người kiếm tiền từ hai bàn tay trắng, họ không kén chọn cũng lười chọn. Họ chỉ thích ăn những gì họ thích, làm những gì họ muốn. Đi tông đến khách sạn năm sao, cũng chẳng ai dám lên tiếng. Lâm Tâm Tư xinh thì xinh đấy nhưng lại quá công chúa, tính cách của cô ấy không thể thu phục được doanh nhân. Tôi có một người bạn, chồng cũ của cô ấy sống ở Palm River. Cô biết không nếu là cô ấy, đi giày cao gót trong buổi hẹn hò đầu tiên với đại gia, lại phát hiện phải đi xe đạp? Cô ấy sẽ làm gì?"

Đường Ảnh trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Lập tức cởi giày cao gót, buộc váy, vui vẻ đạp xe cùng, ăn quán lề đường. Đừng nói là ăn canh thịt dê, thậm chí ăn thận, cô ấy cũng sẽ đều làm được. Vợ, ngoại hình là một yếu tố, tính cách quan trọng hơn. Lâm Tâm Tư đẹp thì có đẹp, nhưng quá tiểu thư, không hiểu đạo lý. Đừng nói là doanh nhân, ngay cả tôi đây cũng không chịu nổi."

Đường Ảnh sửng sốt một lúc. Sau khi nghe xong, cô ngãm nghĩ hồi lâu rồi tóm lấy hai từ "chồng cũ" được nhắc đến trong câu mở đầu, nghẹn họng nói: "Nhưng bạn của anh lại hại thế, không phải cũng đã ly hôn sao?"

"Ờ ly hôn rồi. Năm ngoái, vừa kết hôn với một người nước ngoài, hiện tại đã di dân. Lúc đó ly hôn được chia một căn hộ hai phòng ngủ và một chiếc Maserati, cộng thêm tiền cấp dưỡng hàng tháng, dễ dàng tự do tài chính ở tuổi 28." Hứa Tử Thuyên cúi đầu buồn cười nhìn cô.

Đường Ảnh cúi đầu uống một ngụm trà lúa mạch.

Vô vàn nữ nhân cũng sẽ có vô vàn thủ đoạn, những câu chuyện như vậy cũng rất nhiều, mỗi lần nghe xong đều oán hận mình quá đơn thuần.

Lại nghe Hứa Tử Thuyên lời nói, tựa hồ chẳng có ý gì với Lâm Tâm Tư. Cô không nhịn được lại đem oán giận chuyển lên người anh, "Này, anh có phải là chủ ao trong truyền thuyết không? Quăng lưới diện rộng, định kỳ đào thải?" Đường Ảnh cau mày nhìn anh.

"Không thể nào đâu?" Anh chàng lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội: "Ai cũng yêu cái đẹp mà. Tôi chẳng qua chỉ là tương đối dễ dàng thưởng thức người khác giới, vui vẻ kết bạn với họ. Nếu thấy không phù hợp thì rời đi sớm thôi."

"Làm điều hòa không khí đồng thời hưởng thụ cuộc sống độc thân?"


"Dù sao cũng không làm ai bị tổn thương."

"Ồ." Cô gật đầu, xác nhận lại lần nữa, "Playboy."

"Chướng mắt? " Anh chàng hỏi, rồi thông suốt: "Thảo nào cô bơ tôi."

"Không phải nên sao? Thay mặt cho nữ giới, chống lại những kẻ phong lưu phóng hỏa thả thính bừa bãi như anh." Đường Ảnh muốn tính tiền chạy lấy người, nhưng không ngờ Hứa Tử Thuyên lại nhanh tay hơn, quét QR thanh toán trước.

Đường Ảnh chưa kịp mở miệng hỏi hết bao nhiêu để tôi chuyển, mượn cớ vạch rõ ranh giới. Hứa Tử Thuyên đã nói trước: "Tổng cộng 108 tệ, chuyển cho tôi 54 tệ." Thản nhiên mà AA.

Sau khi Đường Ảnh chuyển tiền xong, anh chàng chậm rãi nói: "Nếu cô có một bạn nữ thích chuyện trò với những anh chàng đẹp trai, thích mời họ đi ăn tối, nhưng không lợi dụng họ, còn giúp đôi bên cùng vui vẻ cô cũng cho rằng đó là playgirl cần phải tránh xa sao? "

"...Cái này, cũng không hẳn." Đường Ảnh ngập ngừng, ngược lại còn cảm thấy ghen tị, cũng rất tự do thoải mái.

"Vậy tại sao đổi thành đàn ông, cô lại khó chịu? Tiêu chuẩn kép thế?" Anh hỏi cô: "Hay cô cho rằng phụ nữ vốn yếu đuối, nhu nhược, dễ bị lợi dụng?"

Cô nghẹn lại

"Tôi vẫn luôn muốn làm bạn với cô. Thực sự đánh giá cao cô đấy." Anh mỉm cười, "Không có ý đồ khác đâu."

Nói xong, anh lại thấy có gì đó không ổn — đối với một cô nàng trẻ trung, thanh xuân phơi phới nói rằng không có ý đồ khác, giống như phủ định sự hấp dẫn của cô ấy.

Nhanh chóng sửa lời: "Nhưng mà, nếu cô muốn, cũng có thể có ý đồ khác."

Cuối cùng, chân thành nhìn cô và nói thêm: "Thật đấy."

Góc thông tin:

Ốc tay rùa: có tên Latinh là Capitulum mitella hay thường được gọi với cái tên kamenote. Phân bố chủ yếu ở Biển Đông và Biển Hoa. Là loại thực phẩm xa xỉ ở Nhật Bản, Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận