Sách Đạn Tinh Anh

Sean bật cười.

Nếu lần này chúng ta đều có thể sống sót, tôi cũng sẽ không bao giờ để anh phải chạy khắp thế giới tìm kiếm tôi như thế nữa.

Sẽ không lại khiến anh phải lo lắng, cũng sẽ không lại làm anh cảm thấy bất an.

Hawkins mở vỏ bọc bên ngoài quả bom, mạch điện của quả bom được nối liền với hệ thống điều khiển đóng mở cửa. Nếu không phải lúc này Sean còn đang bị nhốt bên trong, có lẽ y sẽ không khỏi tán thưởng khả năng của Montero.

Sean nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài của Hawkins đang lựa chọn từng đường dây như thế nào, ánh mắt y chuyên chú đến như thế nào, ngay cả độ cong của nét môi y dường như cũng hiển hiện trước mắt anh.

Sean bỗng nhiên hiểu được, bất kể người đàn ông này đã từng có một giấc mộng đẹp đẽ đến bao nhiêu, hoặc y đã từng cố chấp truy đuổi thứ ảo giác nào, thì ở trong lòng y, anh vẫn là điều đặc biệt nhất.

Có thể khiến Hawkins buông hết thảy không phải là bom của Montero, mà là Sean.

Anh từng nói với y, "Tôi sẽ trở thành người bảo vệ phía sau lưng anh. "

Những lời này đối với Hawkins mà nói, có lẽ cũng không chỉ cho thấy Sean là một người đồng đội vô cùng đáng tin cậy, hay là Sean rất giỏi về nghiệp vụ.

Hawkins từng nói, Sean cho y cảm giác được an toàn và bình tĩnh, cũng không phải bởi vì anh cùng White có bao nhiêu tương tự, mà là bởi Sean sẽ giữ chặt y lại khi Hawkins lao xuống vực sâu của sự chấp nhất với những nguy hiểm vô nghĩa.

Sean nghiêng đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Tôi nghĩ tôi yêu anh, Howard.

Đang chăm chú cắt đứt dây điện, Hawkins đột nhiên nhận ra y không nghe thấy động tĩnh của Sean, y bối rối hẳn lên, "Sean."

"Tôi đây." Sean gõ gõ lên cửa sắt, cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao Hawkins luôn thích gọi tên anh, hơn nữa gọi rồi lại không nói gì thêm. Bởi vì y cảm thấy bất an, y muốn xác định rằng anh vẫn luôn ở bên mình.

Khi Hawkins tháo dỡ được kíp nổ, y thở ra nhẹ nhõm.

"Sean, tôi mở cửa ."

Sean nghe thấy giọng y, mỉm cười: "Anh đang căng thẳng?"

Hawkins đưa tay kéo chốt mở, hô hấp trong khoảnh khắc đó ngừng hẳn lại.

"Đừng sợ, tôi khẳng định nếu còn có bom, trước khi chết nhất định chúng ta vẫn kịp ôm được nhau."

Những lời này khiến Hawkins dứt khoát kéo cửa lên.

Theo sự di động của cửa cuốn, cuối cùng Hawkins cũng nhìn thấy Sean, ánh chiều tà rơi trên bờ vai anh, khuôn mặt có chút tiều tụy, ánh mắt lại lấp lánh sáng, mềm mại như dòng nước chảy theo dây thần kinh căng thẳng của Hawkins rồi thấm vào sâu trong tâm trí y.

Không nói lời nào, họ gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Hawkins dùng sức vuốt ve lưng và vai Sean, tựa hồ còn đang xác nhận mình quả thật đang ôm Sean trong lòng.

Sean cũng hít sâu một hơi, "Howard, tôi nghĩ nơi này không phải là một nơi lý tưởng cho những cái ôm..........."


Hawkins vẫn không buông tay, y ôm Sean lui từng bước về phía sau, rời khỏi kho hàng.

Ở dưới ánh tịch dương bát ngát, Hawkins hôn môi Sean.

Nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng trước sau như một, nhưng dường như lại thêm vài phần sung sướng của cảm giác tìm lại được báu vật tưởng như đã mất. Sean bị y hôn đến không thể hô hấp, cộng thêm hai ngày không ăn không uống, đầu óc anh như muốn ngất đi!

Nhưng vào lúc này, giờ phút này, anh không đẩy y ra nữa. Anh cảm nhận được và sẵn sàng thừa nhận niềm sung sướng của Hawkins, đưa tay ôm lấy cổ y, nếu về sau, có một ngày nào đó, hai người họ phải nghênh đón giây phút cuối cùng của cuộc đời, Sean không muốn lúc đó phải hối hận vì ngày hôm nay đã không cùng Hawkins tận tình có được nhau.

Lúc này, di động của Hawkins lại vang lên, thế giới của anh và y bị phá rối.

Y lưu luyến rời khỏi đôi môi Sean, tiếp điện thoại, bởi vì y biết mọi chuyện nên làm kết thúc vào lúc này.

"Hawkins, đừng nói cho tao biết đến bây giờ mày còn không tìm được nơi Sean bị nhốt." Romon mỉm cười, sau lưng hắn là Eric, họ đã ra đến cửa nhà.

"Tao đã tìm được Sean, Montero. Cậu ấy đang ở ngay bên cạnh tao."

Sean đột nhiên hiểu ra, anh giữ chặt lấy Hawkins và nói: "Howard! Romon! Romon Kul chính là Montero James!"

Romon nghe thấy thanh âm của Sean trong điện thoại, hắn ngây người.

"Không thể nào! Bên trong cánh cửa cũng có bom!"

Hawkins nhìn về phía Sean, lúc này y mới chú ý tới bàn tay anh quấn đầy những mảnh vải thấm máu, lông mày y cau lại, "Đây là chuyện gì?"

Sean cầm lấy di động từ tay Hawkins, "Romon, anh cho rằng cái hòm sắt kia có thể nhốt được tôi? Nếu lần sau anh muốn người bị nhốt vào không ra được, tôi khuyên anh sử dụng đinh không có đường rãnh xoáy, và cũng đừng cho người đó quá nhiều không gian để hoạt động."

Ngón tay của Romon trở nên run rẩy, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ vặn vẹo, "Còn bom? Cậu đã dỡ bỏ quả bom kia?"

"Đúng vậy, tôi tự tay dỡ bỏ nó." Sean bình tĩnh nói, giống như hơn hai ngày bị giam nhốt với anh mà nói chẳng có gì lớn lao.

"Sao cậu có thể.......? Bộ phận chi viện của quân đặc chủng không thể nào dạy cậu kỹ thuật tháo dỡ bom điện tử.......... Hawkins dạy cậu?"

"Không, phải nói tôi vốn sẽ biết." Sean hơi cong khóe miệng, cảm tạ Thượng đế đã để lại cho anh trí nhớ của Vincent Mann, "Có lẽ Thượng đế khiến tôi sống lại, chính là để cho anh gặp được sự thất bại này—— Montero James. Anh cho là lúc này đây trò chơi sẽ chấm dứt, anh cho anh là kẻ chiến thắng cuối cùng, thực xin lỗi .......... Anh vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát trốn tránh trong bóng tối, mà Hawkins và tôi sẽ cũng nhau đi qua những nơi mà anh không bao giờ dám đi, sống cuộc sống mà anh ghen tị nhưng không thể có. Hiện tại thân phận của anh đã bại lộ, bộ an ninh nội địa cũng tốt, hình cảnh quốc tế cũng được, hoặc là tôi và Hawkins........ cho dù anh trốn ở nơi nào, chúng tôi đều sẽ lôi được anh ra, cho anh phơi dưới ánh nắng mặt trời, để cho tất cả mọi người nhìn xem bộ dáng của “Bom nghệ thuật gia”!

"Dừng lại! Không được nói nữa! Tôi bảo cậu dừng lại!" Romon hét to với chiếc điện thoại, đứng phía sau, Eric kinh ngạc ôm lấy hắn.

"Romon! Romon!"

"Cho tôi chuyển lời đến Eric, ở cùng một kẻ như anh thật sự là so với ở địa ngục còn bi thảm!" (Đây là trả thù, Sean rõ ràng đang trả thù! =.=)

Romon giống như một người bệnh tâm thần điên cuồng hét lên, vung tay ném điện thoại ra xa, chiếc điện thoại nện trên mặt đất.

Hắn nắm cứng lấy tay Eric, càng trở nên điên cuồng mà hỏi: "Eric! Ở cùng anh là thực bi thảm sao? Em cảm thấy thực bi thảm sao?"

Eric khẽ nhích môi cười, rút tay về, "Sao có thể, Romon.......... Em chỉ muốn cùng anh mà thôi. Chỉ cần có thể được ở bên anh, đó là hạnh phúc của em, em chỉ muốn.......... Nếu anh có thể đem sự chú ý của anh dành cho Hawkins chia sẻ một chút cho em thì tốt rồi.........."


"Chúng ta đi, chúng ta lập tức đi! Chúng ta đi đến nơi người khác không thể tìm thấy chúng ta!" Romon cầm lấy tay Eric, ngón tay bấu chặt đến nỗi cào xước da, nhưng Eric dường như không có cảm giác đau đớn, anh ta tựa đầu lên vai Romon.

Ngay giờ phút ấy, trên đường phía ngoài biệt thự có mấy chiếc xe màu đen dừng lại, các đặc vụ FBI xuống xe, dùng súng chỉ về phía họ.

"Romon Kul —— Từ giờ trở đi anh không thể đi đâu được nữa, chúng tôi bắt giữ anh với tội danh nguy hại đến an ninh quốc gia!" Ngón tay của Johnny đè lên cò súng, nếu không theo lời Hawkins tiến hành điều tra kỹ lưỡng, ai có thể nghĩ đến con trai cả của một đại gia tộc, từng đóng góp xương máu cho quốc gia thế nhưng lại là tên cuồng bom?

Romon ngồi yên ở nơi nào, nhẹ giọng nỉ non nói: "Eric.......... Làm sao bây giờ? Bọn họ không cho chúng ta đi.........."

"Nơi đến có ý nghĩa gì đâu? Chỉ cần chúng ta vẫn ở cùng nhau." Trên môi Eric vẫn là nụ cười mỉm tao nhã lịch sự, anh ta đưa tay ấn một cái nút trên xe lăn.

Chỉ nghe thấy oanh một tiếng, dòng khí bốn phía va chạm, các đặc vụ giơ tay che mặt, đầu bị tiếng nổ làm cho kêu ong ong.

Hai đặc vụ đứng gần nhất bị thương.

Johnny ngây ngẩn nhìn chiếc xe lăn lật nghiêng còn đang bốc cháy, một chiếc bánh xe lăn lăn ra xa, hai con người mới đây còn đứng cùng nhau ở nơi đó đã bị nổ thành mảnh nhỏ.

Hawkins và Sean nhận được tin này khi họ đang trên đường rời khỏi kho hàng.

Hawkins mặt không chút thay đổi tiếp tục lái xe, mà Sean thì cẩn thận nhìn vẻ mặt y.

Vài phút sau, Hawkins dừng xe lại ven đường, đầu ngả ra sau tựa vào trên ghế.

"Howard.........." Sean biết Hawkins đuổi bắt Montero thật lâu, thậm chí còn từng đối mặt trò chuyện với hắn ở biệt thự nhà Kul, có lẽ Hawkins rất muốn hỏi Montero về chuyện có liên quan đến White, hoặc là hỏi y vì sao phải chế tác những quả bom này, nhưng hiện tại Hawkins không thể biết được bất cứ một đáp án nào nữa.

"Sean.......... Tôi cảm thấy thật khó tin......... Tên kia thật sự đã tự nổ chết chính hắn sao?" Hawkins nhẹ giọng hỏi.

Cầm tay y, Sean nói: "Hắn còn có thể sử dụng trò gì để lừa gạt từng ấy đặc vụ?"

Vài giây sau, Hawkins lộ ra vẻ mặt mà Sean không tưởng được.

Đó là một loại thoải mái khó có thể nói bằng lời, y cười, nghiêng mặt hôn Sean, "Rốt cục không có gì để chúng ta phải lo lắng ! Chúng ta có thể lên máy bay đi du lịch! Sẽ không lại có người đến nói cho chúng ta biết máy bay có bom!"

"Howard.........." Sean cũng thực kinh ngạc, anh thật không ngờ Hawkins có thể có thái độ cởi mở như vậy đối với cái chết của Montero.

"Cậu biết không.......... Tôi vẫn luôn lo lắng.......... Lo lắng có một ngày trên xe của chúng ta, trong ngôi nhà mà chúng ta chung sống, thậm chí phía dưới chỗ chúng ta ngồi uống cà phê, đột nhiên xuất hiện lễ vật của Montero. Trước kia tôi hi vọng thấy được lễ vật của hắn, vì nó cho thấy tôi có được manh mối về hắn. Nhưng mà.......... Hiện tại tôi chỉ muốn tất cả mọi chuyện, mọi thứ có liên quan đến hắn đều biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tôi không muốn tưởng tượng đến có bất cứ kẻ nào hoặc vật gì khiến tôi mất cậu.........."

Mắt Sean cay cay, trái tim anh đang rung lên nhè nhẹ, theo mỗi một nhịp hé động của đôi môi Hawkins, nó lại run lên, "Hiện tại anh đã muốn nói cảm ơn Thượng đế?"

"Đến khi tôi chết, nếu cậu vẫn còn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ tự mình đi cảm ơn ông ta!" Hawkins đạp chân ga, miệng khẽ hát lên ca khúc mà Sean yêu nhất.

Thanh âm của y trầm và vang, nhẹ nhàng quanh quẩn khắp trong xe, khiến cho những ý nghĩ trong đầu Sean cũng muốn tung bay........

***


Xe họ dùng lại trước cửa bệnh viện, Hawkins đưa Sean đi băng bó vết thương trên tay anh.

Cô y tá lột mảnh vải quấn vội ra liền ngây dại, cứ mãi hỏi Sean xem vết thương trên tay anh làm thế nào mà có, bởi vì miệng vết thương khoét sâu vào đến tận xương ngón tay.

Khi Hawkins đưa Sean rời khỏi bệnh viện, sắc mặt của y thật tối tăm.

"Làm sao vậy? Howard?" Sean tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn về phía sườn mặt Hawkins, "Vì vết thương trên tay tôi?"

"Đây là lần thứ hai cậu bị thương. Sau lần cậu bị thương vì bom nổ kia, tôi liền tự thề với mình sẽ không để cậu bị thương nữa."

"Nhưng lần này anh thật sự đã cứu tôi, khi tôi cần anh nhất. Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Vết thương nhỏ này sẽ có ngày lành hẳn, hơn nữa chúng ta đều từng là quân nhân, loại bị thương như thế này quả thực không đáng nhắc tới." Sean buồn cười vỗ vỗ vai Hawkins.

Khi họ đi đến trước cửa nhà Sean, họ phát hiện trong ga ra có một chiếc Limousine.

Sean có chút tò mò, "A, chiếc xe này thoạt nhìn.........." Nhà Elvis dường như không có bạn bè nào lái chiếc xe đắt tiền như vậy.

"Là Bội Lệ." Hawkins xuống xe, nắm chặt lấy tay Sean.

"Bội Lệ? Ai?"

"Mẹ tôi." Hawkins mở cửa, một người phụ nữ quý phái đang ngồi trên sô pha, hai người đàn ông mặc tây trang đứng phía sau lưng bà.

"Mẹ, dường như mẹ đã vào mà chưa hỏi ý kiến chủ nhà." Giọng y trầm thấp, nhưng cũng không có vẻ gì giận dữ.

Bội Lệ tao nhã quay mặt lại, ánh mắt nhìn về phía Sean: "Cậu ta chính là Sean?"

Đây là lần đầu tiên Sean nhìn thấy mẹ của Hawkins, nụ cười của bà nhu hòa thanh lịch, phần tao nhã ở con người Hawkins có lẽ được di truyền từ bà.

"Đúng vậy, phu nhân."

Bội Lệ đứng dậy, nắm lấy tay Sean kéo kéo, muốn anh ngồi xuống cạnh bà, lúc này mới phát hiện tay anh quấn đầy băng gạc: "Trời ơi, sao cậu lại bị thương?"

"Phu nhân, tôi không sao, cảm ơn bà đã quan tâm." Sean ngồi xuống, lúc này một người đàn ông từ trong bếp đi ra, đặt trước mặt Sean một bát súp hải sản, hương vị thơm ngào ngạt khiến Sean nuốt nước miếng.

"Howard, con thực sự là một đứa trẻ không hiểu chuyện, dường như Sean đã bị đói thật lâu, thế nhưng con lại không đưa cậu ta đi ăn chút gì." Bội Lệ buồn cười nhìn Hawkins, sau đó lại chuyển hướng sang phía Sean, "Hi vọng nó hợp khẩu vị của cậu."

"Mẹ." Hawkins gọi.

"Howard, con có thể đi ra ngoài mua cho mẹ một lọ sơn móng tay không? Mẹ muốn một mình trò chuyện với Sean."

Hawkins nhíu mày, nhìn về phía Sean, "Mẹ, con nghĩ Sean đã mệt mỏi."

"Không sao, Howard. Tôi được ăn một bát súp ngon tuyệt hảo, lại có một mỹ nhân ngồi bên, thật tuyệt, nếu không có ánh mắt lạnh lẽo của anh ở bên, tôi nghĩ tôi có thể tiêu hóa tốt hơn." Sean cười phất phất tay. Anh tin rằng Bội Lệ phu nhân đường xa tìm đến đây sẽ không có ác ý với anh.

Hawkins nhìn Sean hai giây, sau cùng vẫn lựa chọn xoay người rời đi: "Tôi sẽ không đi mua cái gì sơn móng tay, tôi sẽ ở ngay ngoài cửa chờ hai người nói xong."

Bội Lệ nhìn theo bóng lưng Hawkins, nở nụ cười: "Sean, thoạt nhìn thằng bé quản cậu thật chặt."

"Đúng vậy."

"Sean, Howard là con trai ta, cho dù nó không nói, ta vẫn biết nó nghĩ gì."

"Đây là khả năng siêu nhiên của người mẹ."


"Đúng vậy, khi nó còn ở Baghdad, nó từng gọi điện thoại cho ta. Nó nói, dường như nó đã yêu một người........ Cậu cũng biết, điều gì mà đứa nhỏ kia nói là “dường như”, vậy đó chính là “chắc chắn”. Khi cậu trở nên lạnh nhạt với nó, nó hỏi ta ‘Mẹ ơi, có phải con đã làm sai đều gì?’. Ta thật sự không nghĩ có một ngày Howard sẽ đi hoài nghi nó có làm gì đó là sai hay đúng, cậu cũng biết nó vẫn luôn cố chấp kiêu ngạo đến khiến người ta muốn nổi điên!"

Sean cúi đầu, anh nghĩ đến Hawkins thuộc mẫu người vẫn luôn cố chấp, không biết nghĩ lại bao giờ, những cảm xúc tinh tế ấy y cũng sẽ không bao giờ có, nhưng rõ ràng là Sean đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của mình đối với Hawkins.

"Khi cậu bị bom nổ gây thương tích, nó nói tất cả đều là lỗi của nó. Nếu cậu không tỉnh lại, nó sẽ chết." Bội Lệ đưa tay ôm nhẹ lấy khuôn mặt Sean. "Sau đó mỗi ngày ta đều đi cầu nguyện, hi vọng cậu có thể sống sót, như vậy con ta mới có thể đủ sức tiếp tục sống.........."

Giờ phút này, Sean nhìn vào ánh mắt của Bội Lệ phu nhân, đôi tròng mắt xanh lam như nước biển khiến người ta xúc động như khi nhìn vào đôi mắt Hawkins.

"Cho dù là khi nó về tới Miami, ở bên cạnh ta, ta biết rất rõ tâm tư của nó không hề ở nơi này. Mỗi ngày nó đều nắm thật chặt điện thoại trên tay, luôn luôn chú ý xem có ai gọi cho mình không. Nó sẽ vô ý thức đi đi lại lại bên cạnh bể bơi, giống như một tên nhóc con mới lớn lần đầu nếm thử mùi vị tình yêu. Nó sẽ nôn nóng mua vé máy bay rời khỏi Miami khi không gọi được cho cậu, thậm chí không kịp chào ta một câu." Bội lệ phu nhân tạm dừng một chút, "Ý ta là, Sean, ta hiểu con ta, thứ gì nó đã muốn, nó sẽ liều lĩnh đi tìm, có lẽ cậu chỉ là không thể thoát được sự truy đuổi của nó, hoặc là cảm thấy mủi lòng, nhưng nếu nó không thể có được từ cậu thứ nó muốn, nó sẽ nổi điên.........."

"Tôi yêu anh ấy, phu nhân." Sean cầm lấy tay Bội Lệ phu nhân, anh cảm thấy anh đã sống hai kiếp đều chưa từng có lúc nào nghiêm túc đến thế, "Tôi không biết liệu đây có phải là điều anh ấy muốn hay không, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng tôi yêu anh ấy.........."

Mi mắt Bội Lệ phu nhân khẽ run run, "Cảm ơn cậu.......... Sean.......... Cảm ơn."

"Đương nhiên, không được nhìn thấy anh ấy hành động giống như một thằng nhóc mới lớn, tôi cảm thấy thật đáng tiếc." Sean cười, Bội Lệ phu nhân cũng cười vui vẻ.

***

Đêm hôm ấy, khi Hawkins ôm Sean nằm ở trên giường, tựa hồ muốn hỏi cái gì lại không biết phải mở lời như thế nào.

"Muốn hỏi mẹ của anh nói gì với tôi?"

"Bà nói gì?"

".......... Bà nói anh là một đứa trẻ xấu tính, mong tôi bao dung anh." Sean xoay người lại ôm lấy Hawkins, "Hai ngày nữa cùng đi New York với tôi."

"Được."

Cuối tuần ấy, Sean cùng Hawkins đi tới khu nghĩa trang mai táng Vincent Mann tại New York.

Thời tiết cũng không tốt lắm, mưa phùn rơi triền miên.

Hawkins đứng bên cạnh Sean, trước mặt họ là mộ của Vincent.

"Tôi có một chuyện muốn nói với anh." Sean nhìn chằm chằm dòng tên Vincent khắc trên mặt bia, chậm rãi nói, "Vincent Mann là một nghiên cứu sinh mạch học của căn cứ không quân T25. Vì bị bạn gái bỏ rơi, hắn không gượng dậy nổi, một giáo sư thấy vậy bèn dùng lời nói kích thích hắn, vì thế hắn đã gia nhập EOD tại Baghdad, làm một gã kỹ thuật binh. Sau đó, khi hắn bảo vệ cho Sẹo gỡ bom, hắn đã bị đạn bắn trúng động mạch cổ, hắn đã chết.......... Nhưng hắn lại không đi gặp Thượng đế, chờ hắn tỉnh lại, hắn phát hiện chính mình biến thành Sean Elvis ."

Chiếc ô trên đầu họ khẽ rung lên.

Sean nghiêng mặt lại nhìn Hawkins, vẻ mặt y không thay đổi, mà đôi mắt vẫn thâm thúy như trước.

"Hắn cảm thấy rất nghi hoặc, hắn rốt cuộc là Sean hay là Vincent đây? Hắn phải tiếp tục sống như thế nào? Vì thế lần thứ hai hắn về lại Baghdad, gia nhập EOD, chẳng qua lúc này đây, hắn gặp Howard Hawkins."

Sean dừng lại, anh cũng đợi, đợi Hawkins cho anh câu trả lời.

Anh biết Hawkins sẽ không lộ ra vẻ kinh ngạc hoặc là xem anh như quái vật, anh chỉ không muốn giữa hai người có bí mật.

Cũng như Sean biết trong quá khứ của Hawkins có White, Sean cảm thấy mình hẳn phải cho đối phương cũng biết về sự tồn tại của Vincent.

"Tôi đã yêu một người......... Cậu ta không uống nước cam. Thứ cậu ta thích ăn nhất là pho mát. Ca khúc cậu ta thích nghe nhất là The end of the world. Cậu ta rất tinh thông tri thức về mạch học. Cậu ta chơi bóng rổ không tồi. Trước đây, đối tượng để cậu ta tự thỏa mãn là Angelina Jolie. Điểm này khiến tôi có chút căm tức. Tôi đã yêu một người như vậy, còn cậu ta tên là Sean hay Vincent không quá quan trọng. Ngoài ra, tôi bổ sung thêm một câu, loại thực vật cậu ta thích nhất là bạc hà."

Hawkins lấy từ trong chiếc túi bóng cầm trên tay ra một bồn cây nhỏ, đưa đến trước mặt Sean.

Chỉ một thoáng, hương bạc hà đã tràn ngập trong không gian nho nhỏ dưới chiếc ô, quanh quẩn, nhẹ nhàng lan tỏa........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui