“Lý tưởng của tôi”
Lý tưởng của tôi,
là làm một giáo viên, nắm đầu phấn ngắn ngũn, đứng trước bục giảng ba
thước, cẫn cù vất vả cày cấy học trò khắp đất nước…
Tập làm văn tiểu học, lần đầu tiên bàn về lý tưởng, nhưng đến lý tưởng là gì
cũng không biết, liền viết đại muốn làm giáo sư, ngoài ý muốn được khen
ngợi.
Trấn Tử Tây có một nhà máy, trong lúc sản xuất thường dôi ra chút vậy liệu thừa, còn có mảnh vỡ thủy tinh đủ loại màu sắc,
đứa bé lớn gan ngẫu nhiên sẽ lặng lẽ đi vào, nhặt thủy tinh nhìn đẹp
hơn, còn có sợi sắt vụn đem ra chơi.
Khi đó anh không
ngoan, thế giới trong mắt anh, không có biên giới, cho nên anh va chạm
bốn phía, đi tìm cái | đường anh có thể dễ dàng tha thứ.
Có lần anh cùng bạn bè trèo lên bờ tường, thấy cửa sắt lớn của nhà máy kia hầu như luôn khóa lại mở, vài người mặc quần áo màu đen đeo tạp dề từ
bên trong đi ra ngoài, cùng đứng ngoài cửa, nói chuyện gì đó với người
mang theo máy ảnh, không bao lâu liền động tay. Chính xác, là đánh
người, máy chụp ảnh bị đập nát trên mặt đất, cuộn phim cũng bị kéo ra
hoàn toàn.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy vây lại xem, người dùng bạo lực không bao lâu liền lui vào nhà máy, người bị đánh ngã
xuống đất đứng lên, nhặt đồ vật trên mặt đất lên tự động rời đi. Sau đó, anh từ trông miệng người lớn nghe được, người nọ làm nhà báo, nghe nói
trong nhà máy có chuyện không tốt gì đó.Bạn học đến trường cùng anh đều
nói, thì ra làm nhà báo nguy hiểm như vậy, sau này mình không nên làm
nghề này.
Anh lại nghĩ, chuyện bị đánh cũng kiên trì làm, vậy nhất định đáng giá.
*
Có ấn tượng lần đầu tiên với Kim Hạ, là ở sân bóng, một lần anh sai lầm, bóng bay ra ngoài sân, đập vào đầu cô.
Anh chạy đến, nghĩ thảm rồi, chắc chắn sẽ bị mắng vài câu, không nghĩ đến cô chỉ nhỏ giọng nói không có gì.
Khoan dung của cô, ngược lại càng làm cho anh cảm thấy thật có lỗi, cuối cùng đừa đồ uống của mình cho cô, coi như đền tội.
Thành viên trong đội bóng nói cho anh, cô là bạn học cùng lớp bọn họ, luôn im lặng, dễ dàng bị người ta lãng quên.
Từ ngày đó trở đi, anh để ý bạn nữ không nổi tiếng gì này. Anh phát hiện
lần nào cô cũng đến xem trận đấu, cho nên ra sức càng nhiêu hơn bình
thường, thậm chí thỉnh thoảng cố ý náo động, làm cho đối phương chú ý
đến mình. Cũng từng chủ động tiếp cận cô, tìm cớ học tập nói chuyện với
cô, chỉ là mỗi lần cô mở miệng, lời nói ra đều rất ngắn gọn, hơn nữa
luôn đỏ mặt, giống như con thỏ nhỏ kinh sợ, khát vọng né sang bên cạnh
anh.
Anh cảm thấy mình cho cô áp lực quá lớn, mới có thể
làm cho cô muốn từ bên cạnh anh trốn đi, vì thế liền thu liễm rất nhiều, chỉ ở xa xa, yên lặng quan sát. Khi đó việc học nặng nề, đầu tiên là
chọn ngành, tiếp theo chuẩn bị cho trận chiến thi vào trường cao đẳng,
chuyện tình cảm thì tạm thời gác sang một bên.
Mãi đến khi
cuộc thi vào đại học chấm dứt, ngày tốt nghiệp, anh rốt cục kiềm chế
không được, định thổ lộ với cô, lại bị một bạn nữ cùng lớp khác kêu ra
ngoài, chờ anh trở lại lớp, mới phát hiện cô đã đi rồi. tỉnh táo lại,
nghĩ anh và cô sẽ đến 2 nơi khác nhau học đại học, anh liền cảm thấy,
đoạn tình cảm này nếu có thể phát triển, cũng sẽ đi rất gian khổ, cho
nên mặc dù anh biết nhà cô ở đâu, cũng không đi tìm cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, đến Bắc Kinh công tác, một nửa là vì cô, lại
không dự đoán được, cô ngại ngùng hướng nội như vậy, lại có bạn trai.
Sớm biết, sớm biết như vậy lúc tốt nghiệp, nên giữ lấy cô không buông,
nghĩ đến trước kia mình chỉ bước chậm từng bước, bây giờ, đã đuổi không
kịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...