Kì Thư nghiêng đầu nhìn anh : « Sao vậy, có tâm sự ? »
Ngón tay Lục Xuyên gõ nhanh trên mặt bàn, tầm mắt dừng ở điện thoại trên tay, cô chưa gọi đến : « Không liên quan đến cô. »
« Có lẽ nói ra sẽ tốt hơn. »
Lục Xuyên không kiên nhẫn nhìn cô, nhảy xuống ghế chân cao, có chút lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, nhưng Kì Thư cũng không giận thái độ của anh, ngồi
một chỗ uống Mojito xanh biếc.
Một lát sau, di động anh để ở quầy bar vang lên, Kì Thư thoáng do dự, cầm lên, màn hình điện thoại
hiện chữ : vợ yêu. Môi đỏ mọng cong nhẹ, cô trượt lên màn hình, tiếp
cuộc gọi, không mở miệng trước.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh mệt mỏi : « Anh ở đâu ? »
« Cô tìm Lục Xuyên ? » Sóng mắt Kì Thư vừa chuyển : « Bây giờ anh ấy đang ở trong phòng tắm, không tiện nhận điện thoại. »Kim Hạ trầm mặc thật
lâu : « Cô là ai ? Sao lại cầm điện thoại của anh ấy ? »
Kì Thư cười khẽ : « Nhanh như vậy liền quên mất giọng nói của tôi sao ?
Buổi tối chúng ta mới gặp nhau. Tôi ở cùng một chỗ với anh ấy, đương
nhiên cầm điện thoại của anh ấy. »
Kì Thư ? Kim Hạ sửng
sốt, không phải cô ta đi rồi sao, sao hai người lại có thể cùng một chỗ : « Cô đưa điện thoại cho anh ấy nghe, tôi có lời muốn nói với anh ấy. »
« Anh ấy đang tắm, sao nghe điện thoại được chứ ? » Kì Thư cong khóe môi, ra vẻ đắc ý : « Cô bé nhỏ, chị nói cho em, người đàn ông của em cũng
không của chỉ mình em nữa, công phu trên giường của anh ấy, vẫn tốt như
trước đây nha. »
Ngực Kim Hạ rất buồn, như bị ai bóp chặt,
trực giác phản kích : « Trước kia cô cũng đã nói, chuyện quá khứ đã qua
đi, không còn ý nghĩa gì nữa, cô cho là bây giờ nói lời nói dối vụng về
này, có thể lừa tôi hay sao ? »
Kì Thư cứng họng, hừ lạnh
một tiếng : « Tin hay không tùy cô. » Tiếp theo liền ngắt điện thoại,
sau khi ghi nhớ số điện thoại của Kim Hạ ném chiếc điện thoại vào trong
li Mojito, rồi đẩy ngã li rượu.
Kim Hạ gọi lại, đã không
kết nối được. Điện thoại của anh ở trong tay Kì Thư là sự thật, nhưng
chắc chắn anh sẽ không tự mình tắt máy, nhất định là Kỳ Thư ra tay.
Người đàn bà này tuy cô chỉ tiếp xúc qua vài lần, nhưng cho cô ấn tượng
tổng thể, đó là da mặt dày tâm cơ thâm trầm, cô không biết sao bây giờ
bọn họ lại ở cùng một chỗ, nhưng nhất định không phải là chuyện tốt.
Từ mặt đất đừng lên, mặt cô bày tỏ xin lỗi, nói với Lý Thiết Sinh : « Thật xin lỗi thầy Lý, cháu có việc gấp, phải rời đi trước một lát, chờ cháu
xử lý xong sẽ quay lại. »
Lý Thiết Sinh thấy mày cô nhíu
chặt, hình như xảy ra chuyện lớn, thì hiểu được gật đầu : « cháu đi
nhanh đi, Tiểu Trần ở đây chú lo là được rồi. »
Kim Hạ lại
nhìn thoáng qua nhà xác, hơi do dự, tiếp theo liền quay đầu rời đi. Chạy đến bệnh viện cô mới nhớ ra, cô căn bản không biết hai người đi đâu,
điện thoại cũng gọi không được, cô định tìm người như thế nào ?
Lục Xuyên khó chịu ở toilet phun gần như toàn bộ rượu trong dạ dày ra, nhờ
vậy cũng hơi thanh tỉnh chút, trở lại quầy bar, chỉ thấy Kì Thư luống
cuống tay chân lau chùi điện thoại của anh, trên mặt bàn nơi nơi đều là
nước, trên cổ tay cô còn dính Mojito Bạc Hà xanh lá cây.
Thấy anh trở về, Kì Thư vẻ mặt thật có lỗi : « Thật xin lỗi a, vừa rồi em
không cẩn thận nâng nghiêng cốc, điện thoại của anh cũng bị vạ lây. »
Lục Xuyên tức giận giật lại di động, màn hình đã tối đen, nước vào trong
máy, anh cũng không dám liều lĩnh khởi động máy làm chập mạch. Nhân viên pha chế rượu cầm khăn đến, giúp bọn họ lau khô mặt bàn, Lục Xuyên cầm
điện thoại để trên bàn không quan tâm nữa, bảo nhân viên pha chế rượu
tiếp tục rót thêm rượu.
Kì Thư cầm khăn tay chậm rãi lau tay chính mình, kêu li rượu tequila : « Cãi nhau với bạn gái ? »
Lục Xuyên xoa xoa huyệt thái dương : « Nếu cô muốn tiếp tục ngồi ở đây, thì câm miệng. »
Kì Thư sửng sốt, thức thời không lên tiếng, uống một hơi cạn sạch rượu
tequila trong ly nhỏ, kêu rót thêm, lặp lại như thế, rất có khí thế
không uống say không dừng lại.
Lục Xuyên lắc lắc rượu trong ly không nói gì, anh có chút hối hận, nhất thời xúc động nói như vậy
với Kim Hạ, nếu vụ án phá không được, vậy chẳng phãi bọn họ không thể
gặp mặt.
Bây giờ cũng không biết Trần Chi Thành cấp cứu sao rồi, lòng anh vừa động, cầm điện thoại lên định gọi điện thoại, ấn
xuống nút Home một cái không có phản ứng, mới nhớ đến di động vào nước,
không thể dùng, vì thế để di động lại chỗ cũ.
Trong lúc
uống rượu, có người đến gần Kì Thư, bị cô từ chối, cô uống một li lại
một li, mãi đến khi đầu óc choáng váng, mới ngã lên mặt quầy bar nghỉ
tạm, đến xách tay rơi trên mặt đất cũng hồn nhiên không biết.
Lục Xuyên khom lưng nhặt lên giúp cô, đẩy đẩy khuỷu tay cô :”Để ý túi xách của cô.”
Cái gáy Kì Thư đối diện với anh, nằm úp sấp không có phản ứng gì, giống như đang ngủ, Lục Xuyên thấy cô không để ý đến mình, liền đặt tưi xách vào
tay cô, kêu nhân viên pha chế rượu đến tính tiền, cầm di động lên chuẩn
bị rời đi.
Ba một tiếng, anh quay đầu, xách tay vừa nhặt
lên không biết vì sao lại rớt xuống, do dự một lát, anh liền nhặt lên
giúp cô một lần nữa, đẩy bả vai cô :”Đứng lên.”
Lúc này Kì Thư mới mơ mơ màng màng từ mặt quầy bar đứng lên, như tỉnh như mơ, ánh mắt ngập nước, hai má ửng đỏ: “Làm sao vậy?”
“Giữ xách tay của cô cho chặt.” Lục Xuyên đưa tay đặt túi xách lên bàn: “Tôi đi đây.”
“Chờ chút.” Kì Thư than thở, nói chuyện có chút không rõ ràng: “Em cũng đi.” Nói xong nhảy xuống ghế chân cao, xiêu xiêu vẹo cẹo đi được vài bước,
không cẩn thận liền ngã trên mặt đất.
Lục Xuyên trong lòng
còn muốn chạy, nhưng cô ôm mắt cá chân không đứng dậy được, nếu để cô
một mình say khướt ở quán rượu, huống chi bộ dáng của cô cũng không an
toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, anh sẽ cảm thấy có lỗi, liền tiến lên
cầm lấy cánh tay cô, kéo cô từ trên mặt đất lên.
Kì Thư tựa vào sức anh đứng lên, nửa dựa vào người anh, khập khiễng, ngã trái ngã
phải đi ra ngoài, thật vất vả ra khỏi quán rượu, Lục Xuyên giúp cô gọi
chiếc xe, nhét cô vào trong xe, tài xế hỏi: “Đến đâu?”
Lục Xuyên lay Kì Thư: “Cô sống ở đâu?”
Kì Thư chỉ ngây ngô cười, dường như so với vừa rồi càng say, Lục Xuyên hỏi lại lần nữa, cô vẫn không đáp.
Nhíu lông mày, anh đóng cửa xe, ngồi vào ghế phụ: “Đến khách sạn gần nhất.”
Lấy thẻ tín dụng trong túi xách Kì Thư thêu căn phòng, anh đưa cô vào
phòng, Kỳ Thư thừa dịp anh sắp quẹt thẻ mở cửa phòng, vươn ngón giữa chà chà yết hầu của mình, tiếp theo một trận sóng thần từ trong dạ dày cô
phun lên trước ngực Lục Xuyên.
Lục Xuyên theo bản năng đẩy
cô ra, phía trước áo trong vẫn bị dính một ít chất bẩn, Kì Thư che miệng lảo đảo chạy nhanh vào nhà vệ sinh ghé vào bên cạnh bồn cầu ói ra một
trận. sau đó tụt xuống ngồi trên mặt đất ngẩn người, Lục Xuyên theo vào, thuận tay tấy khăn mặt màu trắng trên bồn rửa tay chà lau quần áo mình, chỗ dính bẩn có trộn lẫn mùi rượu cùng mùi dịch vị, không khỏi làm cho
anh nhíu mày.
Nghĩ anh cứ như vậy mặc áo trong dơ bẩn đi về nhà, da đầu anh liền run lên một trận, vài động tác cởi áo ra, lục lọi
tìm xà phòng khách sạn cung cấp, ở dưới vòi nước giặt sạch chỗ dơ trên
áo.
Khóe môi Kì Thư cong lên, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, ngã trái ngã phải đi ra ngoài, Lục Xuyên phát hiện hành động của
cô, cũng không để ý, chỉ nói cô nên vào giường nghỉ ngơi, vẫn như trước
vùi đầu giặt áo sơmi chính mình.
Một đôi tay giống như rắn
nước, cứ như vậy lén lút bò lên thân trên lỏa thể của anh, ôm chặt thắt
lưng anh, trên lưng, hình như còn có dòng chất lỏng ấm áp chảy qua, Kì
Thư ôm lấy anh, mang theo khóc nức nở thì thào: “Anh có còn nhớ hay
không, lần đầu tiên của chúng ta?”
Thân mình Lục Xuyên cứng đờ, nhất thời nhận ra mình bị lừa: “Cô ngay cả ở đâu cũng nhớ không
được, còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta?”
“Em nói rồi, em chưa từng quên anh, anh là người đàn ông duy nhất của em, đời này em đều không quên được.”
Lục Xuyên gạt hai tay cô ra, xoay người lại, sắc mặt có chút tối tăm: “Tôi
giúp cô giải quyết chuyện ở đài truyền hình của cô, cho nên chúng ta đã
thanh toán xong.”
Kì Thư lắc đầu, tầm mắt chìm về phía xa
xăm: “Em không tin anh thật sự từ bỏ em, nếu anh từ bỏ, sẽ không giúp em giải quyết khó khăn, cũng sẽ không sợ em không an toàn, mang em đến
khách sạn.”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô lúc lâu, hàm dưới
nghiến chặt: “Tôi nói rồi, giúp cô chỉ là để ý tình cảm trước đây, bây
giờ mang cô đến khách sạn, chỉ vì sợ cô không an toàn, là người đều sẽ
làm như vậy. Nếu cô cố ý muốn tiếp tục hiểu lầm, vậy đừng trách tôi về
sau vô tình.”
Kì Thư thấy anh cau mày, sắc mặt cực kì
nghiêm túc, biết anh không nói đùa. Cô cảm thấy mình cùng đường, không
còn biện pháp khác nữa, liền đưa tay ra sau gáy, kéo khóa kéo xuống, đẩy hai đai an toàn ra, cái váy theo tiếng rơi xuống đất: “Anh lại ôm em
một cái đi, coi như kỉ niệm cuối cùng, được không?”
Thân
thể trắng tuyết, tư mật bao trùm dưới bộ nội y màu đen, cực kỳ dụ hoặc,
không chút nào che lấp triển lãm trước mặt Lục Xuyên, anh trầm mặc nhìn, trên mặt không có một chút cảm xúc.
Kì Thư lại đưa tay, muốn gở khóa áo ngực sau lưng, Lục Xuyên lên tiếng quát bảo dừng lại: “Đủ.”
Tay Kì Thư dừng lại, bên tai nghe thấy anh nói: “Chúc mừng cô, cuối cùng đã thành công hủy diệt ký ức của tôi về cô, trước kia tôi thích cố chấp
của cô, thì ra cô chẳng qua…” Cái từ thô tục kia anh nói không nên lời,
quay lại cầm lấy áo trong, anh cũng không quay đầu lại rồi đi ra ngoài.
Kì Thư ngã ngồi trên sàn buồng vệ sinh, ngẩn người trong chốc lát, liền tự giễu cười rộ lên. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, đã sớm không chống cự nổi nhu nhược cùng nước mắt của cô, anh quả thật đã thay đổi, trong
lòng xây lên một bức tường thành kiên cố, ngăn trở toàn bộ dụ hoặc bên
ngoài.
Mà cô trên đầu lộ ra khuôn mặt mỹ nhân, dựa vào điểm ấy đã nghĩ hơn người khác một bậc, là cô quá ngây thơ, hay là xã hội
quá phũ phàng?
Kim Hạ không ngừng gọi điện thoại cho Lục
Xuyên, vẫn không kết nối được, cô đành phải đổi lại gửi tin nhắn, hy
vọng sau khi anh khởi động máy có thể nhìn thấy.
Không biết đi đâu tìm anh, cô giống như ruồi bọ không đầu chạy loạn ở Bắc Kinh, đi ngang qua một khách sạn liền hết hồn, dày vò một lúc lâu, cô cảm thấy
cứ tiếp tục đi tìm như vậy căn bản không phải là cách, liền quay trở lại Bán Đảo Thành Ban.
Đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh tối
đen, giống như không có ai ở, tim cô trầm xuống, sờ soạng đi đến phòng
ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện một người nằm hình chữ đại trên giường,
đến gần thì nghe hô hấp đều đều, đã ngủ say, trên người mặc cái ngủ tơ
tằm, là cô mua cho anh.
Không biết vì sao, trái tim treo
cao của cô thần kì rơi xuống, rón ra rón rén lên giường, đi đến vị trí
bên cạnh anh, nằm xuống gối đầu lên cánh tay anh, thân thể cuộn tròn lại giống như trẻ con vậy, một tay ôm chặt lưng anh, giống như ôm lấy toàn
thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...