Trăng sáng sao thưa, ở ban công Bán Đảo Thành Bang của Lục Xuyên bài ra hai người lười nhác trên sofa, với Kim Hạ nằm ở
trên nói chuyện phiếm, nói đến lúc còn nhỏ chơi một trò chơi, anh lại
tâm huyết dạt dào chạy đi lấy tờ giấy, muốn gấp đậu phụ khô cho cô xem.
Khi đó chênh lệch giàu nghèo không rõ ràng, chính là trẻ em ở nông thôn vọc bùn, trẻ em ở thành phố thì chơi bắn bi, khoảng cách nhỏ như vậy.
Lục Xuyên nói cái trò chơi này, lúc còn nhỏ Kim Hạ cũng nhìn thấy bé trai
chơi, hình như là lẩ giấy báo hoặc giấy gói, gấp thành một cái hình hộp, giống hình dạng miến đậu phụ khô nhỏ, lia lên mặt đất, ai có thể dùng
chưởng gió làm miếng đậu phụ khô này lật một lần, có thể lấy được nó.
Lục Xuyên cầm tờ giấy, dựa vào trí nhớ sờ soạng gấp, năm tháng đã qua thật
lâu, rất nhiều ký ức đều bị dòng nước lũ thời gian mài mòn phai màu, anh quả thật có chút nhớ không rõ, lúc ấy nhắm mắt đều có thể gấp được
miếng đậu phụ khô, bây giờ lại giống như thế nào cũng gấp không đúng.
Kim Hạ cũng cầm tờ giấy, giống như đăm chiêu theo phương thức của anh gấp,
cửa truyền đến tiếng chuông điện thoại, Lục Xuyên gật gật đầu về phía
cô: “Ngoan, đi mở cửa.”
Kim Hạ không muốn đi, nói lại: “Anh đi đi, anh cách cửa gần hơn.”
Lục Xuyên buông tờ giấy gấp được một nửa, cong khóe miệng: “Kéo búa bao?”
Kim Hạ kiên quyết đồng ý, có cơ hội đương nhiên muốn đọ sức một cái.
Nhưng sự thật vô tình, cô chỉ có thể ủ rũ từ ghế đứng lên, đi qua chân dài
của Lục Xuyên, lại chạy qua phòng khách mở cửa, lúc trước bọn họ gọi hai phân thức ăn khuya, chắc là đã mang đến.
Sau khi gác cổng
dưới lầu mở, cô vào trong phòng từ trong ví tiền lấy ra đúng số tiền
nhân viên bán hàng nói, tiếp theo quay lại cánh cửa đang đóng, vừa mới
vang lên tiếng đập cửa trong veo, cô cũng không hỏi, liền mở cửa ra.
Đứng trước cửa là cô gái như phù dung, mái tóc đen như thác nước, mềm mại
rối tung đối lập với màu sắc cửa chiếc váy liền áo, giống như đại tiểu
thư khuê các thời dân quốc, Kim Hạ sửng sốt, sao cô ta có thể đến đây?
Làm sao cô ta lại biết nơi này?
Trên tay Kỳ Thư mang theo một cái hộp gì đó, nhìn thấy Kim Hạ cũng sửng sốt, tiếp theo dịu dàng cười lên: “Xin chào.”
Kim Hạ lấy lại tinh thần, theo lễ nghĩa gật gật đầu: “Xin chào.”
Kỳ Thư có chút thật có lỗi: “Ngại quá, trễ như vậy còn quấy rầy, tôi đến tìm Lục Xuyên.”
Kim Hạ có chút oán thầm, nếu biết trễ, vậy vì sao còn đến, nếu hôm nay cô
không phải trùng hợp ở đây, chẳng phải bây giờ bọn họ cô nam quả nữ ở
chung một phòng?
Cho dù khiển trách cô cũng không có tùy
tiện nói ra miệng, dù sao lần trước gặp mặt, nói là bạn bè của anh, cho
dù cô đến với mục đích xấu xa mờ ám gì, lúc trước cũng không có rõ ràng
chân tướng, lúc này cho một cái tát, ngàn lần cũng không thể từ chính
mình đánh ra, để khỏi chịu thiệt về mình.
Kỳ Thư thật cẩn thận hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Kim Hạ bày ra nụ cười cứng ngắc, không nói được cũng không nói không, chỉ
hơi nghiêng người, Kỳ Thư liền chui vào, đứng trước cửa đổi giày, Kim hạ đóng cửa lại, vài bước chạy đến ban công, có chút tức giận nói: “Heo,
có người đẹp tìm anh.”
Lục Xuyên theo bản năng xem nhẹ hai chữ người đẹp, lực chú ý chỉ tập trung vào chữ đầu tiên, heo?
Đứng lên, anh vòng chặc thắt lưng cô, lấy tay cù: “Người can đảm lắm đen tối, dám nói ai là heo hả?”
Kim Hạ nhột ở trong lòng anh cười vặn vèo: “Được rồi đừng đùa nữa, EX của anh đến đấy.”
Lúc này Lục Xuyên mới ngẩn ra, xuyên qua cửa kéo ban công bằng thủy tinh
nhìn vào phòng khách, Kỳ Thư đứng giữa, cười yếu ớt thản nhiên nhìn chăm chú hai người.
Anh nhẹ buông tay, sắc mặt trầm xuống, đi vào phòng khách, giọng điệu cũng không có thiện ý: “Sao cô lại đến đây?”
Kỳ Thư thật có lỗi cười, giơ tay đưa một cái hộp quà: “Em chỉ là… muốn cảm ơn anh, lần trước nếu không có anh giúp đỡ, có thể bây giờ ngay cả công việc cũng mất, cho nên em nướng chút bánh bích quy, coi như tạ lễ.”
Lục Xuyên không có đưa tay nhận, hộp bánh bích quy kia liền nằm trên tay Kỳ Thư, xấu hổ treo giữa không trung, trong không khí giằng co cảnh tượng
lập tức trở nên quỷ dị.
Kim Hạ đứng bên cạnh Lục Xuyên,
nghe được hai người từng lén gặp nhau, trong lòng đã ghen ghét, bây giờ
càng không thể thay anh nhận hộp bánh bích quy kia hòa giải, Lục Xuyên
không nghĩ đến cô sẽ tìm đến cửa, đúng lúc có đáng chết hay không bị Kim Hạ bắt được, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, cũng không muốn lại
khiến cô suy nghĩ lung tung, liền nói: “Tôi và Tiểu Hạ đều không thích
ăn bánh bích quy, ý tốt của cô tôi xin nhận, cái này mang về đi. Lần
trước tôi giúp cô chẳng qua vì tình cảm trước đây, đưa tay giúp đỡ.”
Đốt ngón tay Kỳ Thư cầm hộp, dần dần trở nên trắng xanh, trên mặt vẫn tươi
cười nói: “Anh nhận lấy đi, anh không nhận, em không thể an tâm. Lại nói bánh bích quy này nướng bằng mỡ bò, không có cho đường, sẽ không quá
ngọt.”
Kim Hạ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Kỳ
Thư, cô ta không có nhìn cô, chỉ nhìn thẳng Lục Xuyên, Lục Xuyên hít
sâu, lại thở ra, giống như có chút buồn rầu, đổi lại là phụ nữ khác, anh cũng không nhất định phải cấp cho người ta chút mặt mũi, chỉ là dù sao
cô cũng là Kỳ Thư, không đến vạn bất đắc dĩ, anh cũng không muốn nói ra
những lời vũ nhục.
Trên ban công bỗng truyền đến tiếng
chuông di động, cắt đứt một phòng giằng co này, Kim Hạ nghe được di động của mình, liền xoay người ra ban công tiếp, lúc này Lục Xuyên mới cầm
lấy hộp bánh bích quy trong tay Kỳ Thư, tùy tay vứt trên bàn trà: “Tôi
cảm thấy chúng ta nên nói chuyện thật tốt.”
Kỳ Thư cả người cứng đờ, bốn chữ nói chuyện thật tốt này, liền cho thấy nội dung tiếp theo không thể nào là nói chuyện thật tốt.
“Chuyện quá khứ đế cho nó qua đi, cô cũng đừng dùng biện pháp khác đến tìm tôi. Lần trước tôi giúp cô, không phải vì có ý gì với cô, chỉ là thần túy
giúp một người quen. Nhưng chỉ một lần này thôi, sau này cô gặp khó khăn gì, hy vọng có thể tự mình xử lý, vòng luẩn quẩn trong giới truyền hình hỗn tạp không tốt, thế giới này còn có rất nhiều công việc khác.”
Kỳ Thư nhìn đôi mắt bình tĩnh kia, giống như đang kể chuyện không gây cấn
không đáng sợ, cô tình nguyện anh giống tối hôm đó rống lên với cô, ít
nhất chứng tỏ cô còn có thể kích động cảm xúc của anh: “Chẳng lẽ anh
không thể hiểu được, chuyện năm đó em bị bắt rời khỏi anh? Đến bây giờ
em vẫn còn yêu anh a, anh đối với em một chút tình cảm đều không có?”
Lục Xuyên cong khóe miệng: “Chính vì để ý đến tình cảm trước kia, bây giờ
cô mới có thể đứng ở đây nói chuyện. Trước đây tôi không thấy cô là
người như vậy, nhưng bây giờ từng hành động của cô, đều làm cho tôi cảm
thấy hoài nghi, sao cô có thể tra ra địa chỉ nhà tôi, sao lấy được số
điện thoại của tôi, còn nữa vì sao lại xuất hiện ở nhà tôi lúc này, cô
muốn làm gì?”
“Em còn có thể làm gì?” Kỳ Thư ủy khuất cắn
môi dưới: “Em chỉ muốn bắt đầu một lần nữa với anh… Em về nước, nghe nói anh không kết hôn, em cho rằng em còn cơ hội, nhưng em không biết anh
đã có bạn gái, sở dĩ em làm nhiều như vậy, chẳng qua muốn tranh thủ cho
mình, như vậy chẳng lẽ là sai sao?”
Lục Xuyên nghiêm túc:
“Cô muốn tranh thủ cho mình là chuyện của cô, cô muốn làm gì tôi cũng
không quản được, nhưng đây là nhà của tôi, về sau mong cô không đến nữa, chúng ta nói thẳng ra là không nên có gì cũng xuất hiện, tôi cũng không hỵ vọng bạn gái tôi hiểu lầm.”
Kỳ Thư kinh ngạc nhìn anh,
sau một lúc lâu mới hít sâu, miễn cưỡng bày ra tươi cười: “Thật xin lỗi, là em không tốt, không nên không nói trước lại, em… đi trước, hẹn gặp
lại.”
Khi Kim Hạ từ ban công trở lại phòng khách, Kỳ Thư đã không thấy đâu, Lục Xuyên chào đón, vòng qua thắt lưng cô, ôm cô vào
lòng: “Vừa rồi ai gọi điện thoại đến cho em?”
Kim Hạ có
chút ngờ vực: “Là Trần Chi Thành, nhưng rất kỳ lạ, em nhận điện thoại,
đầu kia không nghe thấy người nói, hình như còn có chút tạp âm.”
Nghe thấy ba chữ Trần Chi Thành, Lục Xuyên có chút khó chịu: “Có lẽ không cẩn thận ấn nhầm.”
“Em cũng nghĩ vậy, nhưng không chắc chắn lắm, cho nên gọi lại, gọi vài lần
đều đỗ chuông, nhưng không ai tiếp.” Kim Hạ dứt lời lắc đầu: “Quên đi,
mặc kệ, nếu có chuyện gì, chắc chắn anh ta sẽ gọi lại.”
Lục Xuyên bất mãn giữ chắc khuôn mặt cô :”Anh đang đứng trước mặt em, trong đầu em còn nghĩ đến người đàn ông khác, như vậy đã muốn hồng hành vượt
tường?”
Kim Hạ thúc anh liếc mặt một cái, từ trong lỗ mũi
hừ ra một tiếng: “Anh còn không biết xấu hổ nói em, em và Trần Chi Thành trong sáng minh bạch, chuyện gì cũng không có, cũng không biết bạn gái
cũ của ai, theo đuổi người đến trong nhà, lúc nãy may mà em ở đây, nếu
em vắng mặt thì không biết như thế nào? Cô ta luôn yêu thương nhung nhớ, anh còn chưa tước vụ khí đầu hàng à?”
Lục Xuyên mặt mày mỉm cười :”Ghen tị? Sao không tin tưởng định lực của anh như vậy?”
“Xin hỏi anh từng có định lực sao? Biết hai chữ này viết như thế nào sao?”
Anh nếu có định lực, cô có đến nỗi ra ngoài đi du lịch, chỗ nào cũng
phải ngồi xe, đi đường chân liền đau không?
Lục Xuyên cụng vào trán cô: “Chỉ có đối với em anh mới không có định lực, anh có em là đủ rồi, người khác không cần.”
Kim Hạ trên mặt xấu hổ, đấm ngực anh: “Anh anh, anh nhanh chút thành thật
khai báo, xảy ra chuyện với cô ta? Lại ở sau lưng em lén lút, người ta
đuổi theo đến trong nhà.”
“Anh và cô ta thật không có gì,
chỉ là trong công việc gặp chút phiền phức, nhờ anh giúp đỡ, anh vì tình cũ, nên giúp cô ta một lần, nếu em không tin có thể hỏi Trầm Dục, anh
ta có thể là chứng.”
Kim Hạ bĩu môi: “Trầm Dục là người hầu của anh, anh cùng cô ta thật có cái gì tằng tịu, anh ta chắc chắn sẽ
giúp đỡ anh, em có thể từ anh ta hỏi được cái gì chứ.”
“Cho nên, nếu em thật sự lo lắng cho anh, liền chuyển đến sống với anh, như
vậy tối nào anh không trở về, em có thể là người biết trước tiên đúng
không?”
Kim hạ lườm anh một cái: “Em cũng không nên biến
thành cuồng không chế, nếu anh không giữ mình trong sạch, em gắn camera
lên người anh cũng vô dụng, tóm lại nếu anh thực dám cùng cô ta léng
phéng, em em em… Sẽ không hẹn hò với anh nữa!”
Lục Xuyên cù thắt lưng cô, cười nói: “Dám không hẹn hò với anh? Đời này em sẽ không chạy thoát!”
Kim Hạ cười né tránh, bị anh nhanh như hổ đói vồ mồi đè lên sofa, hai người hi hi ha ha náo loạn một trận, màu mắt Lục Xuyên tối đi, bốn mắt giao
nhau, đều thở dốc chưa vững, anh vừa muốn hôn cô, chợt nghe thấy di động của cô vang lên, Kim Hạ lấy ra vừa thấy, là Trần Chi Thành, liền muốn
ngồi dậy tiếp, Lục Xuyên không cho, gắt gao đè nặng cô, hôn lên cổ cô,
Kim Hạ đành phải chịu ngứa nhận điện thoại: “Alo?”
“Là Kim Hạ sao?”
Thanh âm xa lạ, làm cho Kim hạ sửng sốt, có chút khó hiểu, cô theo bản năng
đẩy Lục Xuyên ra, ngồi trên sofa, nghiêm túc: “Vâng, là tôi, xin hỏi anh là?”
Đối phương nói ngắn gọn: “Tôi là nhân viên cục cảnh sát, muốn mời cô đến hỗ trợ điều tra vụ án Trần Chi Thành chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...