Ánh mắt Lục Xuyên liếc nhìn Kim Hạ đứng trong hàng người, cô đứng ở chỗ cũ không hề động, chỉ nhìn về phía hắn. Khóe môi
tùy tiện cong lên, anh cười nhìn Đường Mông Dao, nhận bình nước cô mang
đến, tiếp theo tay kia ôm lấy Lý Tuyết Mặt, cũng nhận lấy bình nước của
cô: “Cảm ơn.”
Kim Hạ hơi rũ ánh mắt xuống, anh thì ngược lại bên nào cũng chiếu cố, thương hoa tiếc ngọc, ai cũng không lạnh nhạt.
Ngồi lên băng ghế dài trong khu nghỉ ngơi, Lục Xuyên lấy ra khăn mặt từ
trong túi thể thao lau mồ hôi, Đường Mộng Dao ngồi bên trái anh, Bạch
Chi Họa ngồi bên phải anh, Lý Tuyết Mặt đứng sát bên Bạch Chi Họa, Kim
Hạ thấy ở đó quá nhiều người cũng không có chỗ cho cô chen chân, liền
lui ra bên cạnh khu khán giả, lấy điện thoại di động ra xem tin tức mới
đến.
Hình như là Lục Xuyên nói chuyện gì buồn cười, tiếng
cười duyên phụ họa của các cô gái không ngừng truyền đến, cô nghĩ, khó
trách nhiều người làm quan đều quản không được nửa thân dưới của mình
như vậy, đối mặt với viên đạn bọc đường tươi mới xinh đẹp như vậy, cho
dù là ai đi nữa thì cũng đều tâm tình nhộn nhạo thôi.
Chốc
lát sau, cô thấy Lục Xuyên ôm bóng rổ đi đến giữa sân, Đường Mộng Dao và Bạch Chi Họa đều đi theo sau anh. Đứng trên vạch số ba, anh giảng giải
cho các cô, cũng hoa chân múa tay gì đó, tiếp theo đưa bóng cho Đường
Dao, bày ra tư thế cao hơn đầu ba phần, lại nhìn về phía Lục Xuyên.
Lục Xuyên thay cô điều chỉnh cánh tay thấp xuống chút, ý bảo cô ta có thể
ném bóng, Đường Mộng Dao nhẹ nhảy lên, bóng rời tay sau đó mềm nhũn bay
đi, còn chưa đụng đến cái cạnh giỏ đã rơi xuống, cô ngượng ngùng che
miệng cười, Lục Xuyên chạy đến nhặt bóng, ném lại cho Bạch Chi Họa, Bạch Chi Họa bày ra động tác chuẩn bị, dùng sức quăng một cái, lúc này bóng
thật sự đập vào tấm bảng, tiếp theo bật lại, vẫn chưa vào rổ.
Kim Hạ nhìn bọn họ một lát, lại cúi đầu xem tin tức, sớm biết nhàm chán như vậy, cô nên mang theo sách, bằng không bây giờ cũng không phải dựa vào
xem tin tức để giết thời gian. Lục Xuyên dạy các cô gái đánh bóng một
lát, trong lúc rảnh, anh nhìn về phía Kim Hạ, cô vẫn cúi đầu, dừng như
đang nhìn di động.
Sau khi vào sân bóng, anh cố ý lạnh nhạt với cô, muốn phân rõ giới hạn, nhưng vẻ mặt cô lại lộ ra biểu tình lãnh đạm, thấy cô gái khác ân cần với anh cũng không có phản ứng gì, trong
lúc anh nghỉ ngơi giữa trận cô cùng lắm cũng chỉ đến hỏi một chút, dường như mọi thứ đều không liên quan đến cô. Chẳng lẽ, cô không lo lắng anh
yêu thích cô gái khác, chấm dứt quan hệ với cô?
Sau khi
Vương Minh Lãng nghỉ ngơi đủ, chơi tiếp nửa ván nữa, nhưng người đã có
chút tuổi, lại không có tập luyện thường xuyên, thể lực quả thật theo
không kịp, chỉ có thể đánh thêm 15 phút nữa, lại nghỉ ngơi 15 phút. Kim
Hạ không có ra sân, an vị ngồi trên đài quan sat, ba cô gái kia vẫn hưng phấn trước sau như một, đứng ở bên cạnh sân bóng cao giọng cổ vũ cho
Lục Xuyên.
Khoa diễn xuất đại học Đài Bắc. Kim Hạ hơi thở
dài, con đường thành danh có lẽ càng thêm tàn khốc, tràn ngập chuyện xấu không có giới hạn, vẻ đẹp tuổi trẻ, không nhất định ắc phải thành công, nếu sau lưng không có cha nuôi chống chống đỡ, đi trên con đường này,
chỉ sợ chẳng khác nào đi chân trần trên bụi gai, cho nên, các cô muốn
chiếm được trái tim của Lục Xuyên, nếu Lục Xuyên còn chưa đủ, dẫm nát bờ vai của anh xong, các cô còn có thể tìm đến người khác, có tiền có bạc
hơn.
Kim Hạ nhìn Lục Xuyên chạy vội vào mắt, lại cúi đầu.
Cô lo lắng cũng không thể làm gì được, ngay từ đầu cô đã hiểu được, anh
chán ghét cô chỉ là vấn đề thời gian, nếu ở giữa có ai xuất hiện, cũng
chỉ là đẩy nhanh quá trình này hơn mà thôi, nhưng không cách nào thay
đổi kết cục. Có lẽ, trước hết nên tìm một ngôi nhà tốt, với cô mà nói,
chính là lựa chọn tốt nhất.
Trận bóng chấm dứt, tất nhiên
là đội Lục Xuyên thắng, lúc này ba cô gái kia mới rảnh rỗi chú ý đến Kim Hạ, Bạch Chi Họa đi đến, hỏi: “Tôi thấy chị ở đây nãy giờ, quen biết
với ai sao?”
Kim Hạ cất di động, cười lắc đầu: “Tôi là nhân viên của Vương tổng.” Phỏng chừng Vương Minh Lãng lấy cô làm đệm lưng,
nếu trong ba cô gái này, không có ai khiến Lục Xuyên thích, vậy chỉ còn
mình cô làm vũ khí.
Bạch Chi Họa a một tiếng, đánh giá trên dưới cô một lần, bộ dáng ngẩng mặt lên trời, hẳn không phải là đe dọa
với các cô: “Chị làm việc ở công ty bất động sản, nhất định có thể nhìn
thấy rất nhiều nhân vật lớn phải không, chị đã gặp qua Hướng Nam sao?”
Hướng Nam, nam đế vương gạo cội viên kim cương sáng chói nhất trong giới bất
động sản, không ít ngôi sao nữ đã nổi danh muốn lên giường anh ta, nghĩ
chút cũng biết không đến lượt ba người này. Kim Hạ nhẹ nhàng cười:
“Không có, tôi không có đi xã giao, chỉ làm việc văn phòng, nhân vật lớn như vậy, người ở cấp bậc này như tôi sao có thể gặp được.”
Bạch Chi Họa lập tức hiểu được, bây giờ cô đối mặt với một người không dùng
được, cũng không cung cấp được tin tức có giá trị gì, liền cười cười,
xoay người rời đi. Kim Hạ lấy di động ra, tiếp tục xem tin tức, Hướng
Nam lại thành vua, chủ một mảnh đất cạnh Kình Giao, cô nghĩ, Hướng Nam
thường tiếp xúc với cục quản lý đất đai, vậy thì không chừng Lục Xuyên
quen biết anh ta.
Không lâu sau, Vương Minh Lãng xuất hiện
trước cửa đài khán giả, ngoắc ngoăc cô đi ra ngoài, ba cô gái kia lập
tức bước nhanh về phía trước, Kim Hạ không nhanh không chậm đi theo phía sau, đi ra ngoài thấy Lục Xuyên cũng bọn Vương Sảng đã đi ra ngoài cả
rồi, Vương Minh Lãng hỏi Lục Xuyên: “Ngài xem chúng ta nên ăn cơm trước, buổi tối đến quán bar, hay là như thế nào?”
Lục Xuyên cười: “Ăn cơm thì được, nhưng uống rượu thì miễn, tôi còn phải lái xe.”
Vương Minh Lãng khuyên: “Nếu chỉ là lái xe thì không sao, có thể nhờ người lái thay được mà.”
Lục Xuyên nhìn Kim Hạ, cô đang đứng ở ngoài vòng tròn người quan sát anh,
hơi hơi lắc đầu với anh, chỉ một động tác nhỏ như vậy, lại khiến anh có
chút vui vẻ ngoài ý muốn, quay đầu nói với Vương Minh Lãng: “À quên mất, dạ dày tôi không được tốt, lúc trước mới vừa vào bệnh viện.”
Vương Minh Lãng nhớ lại lúc trước Kim Hạ từng nói với anh chuyện Lục Xuyên bị viêm dạ dày, lập tức không khuyên nữa, Đường Mộng Dao đứng ra nói: “Lục thiếu, đến quán bar không nhất đinh phải uống rượu, cũng có đồ uống có
thể uống a, không khí quán bar rất tốt, tôi cũng muốn khiêu vũ nữa.”
Lục Xuyên cũng coi như từng tửai, sao lại không biết lòng dạ của Đường Mộng Dao, anh lại nhìn vào mắt Kim Hạ, cô đã nhìn đi nơi khác, liền nói với
mọi người: “Tôi đi đâu cũng được cả, tùy mọi người quyết định, tôi sẽ
tháp tùng.”
Đường Mông Dao và Bạch Chi Họa nói trước chẹn họng mọi người, trăm miệng một lời: “Vậy đến quán bar thôi.”
Vương Minh Lãng nhìn vào mắt Lục Xuyên, Lục Xuyên khẽ gật đầu, Vương Minh
Lãng nhận được gợi ý, vung tay lên: “Đi thôi, đi ăn cơm trước, lại đến
quán bar, liền quyết định như vậy.”
Vì thế đoàn người bắt
đầu đi đến bãi đỗ xe, Kim Hạ đi ở sau cùng, cân nhắc khi nào thì có thể
tóm lấy cơ hội, nói với Vương Minh Lãng một tiếng hoạt động buổi tối cô
sẽ không tham gia, dù sao không có cô cũng không có chuyện gì, vì sao
phải ở đây lãng phí thời gian.
Phía trước Đường Mộng Dao
cũng Bạch Chi Họa gắt gao bám sát Lục Xuyên, chỉ có Lý Tuyết Mặt hơi
cách sau một chút, nhưng cũng chặt chẽ bám theo anh, Kim Hạ nhìn cảnh
này, biết được lòng dạ của các cô, chỉ có theeo sát Lục Xuyên mới có thể ngồi lên xe của anh, nhiều cơi hội quen biết với nhau.
Lục Xuyên, Vương Minh Lãng và Vương Sảng đều lái xe đến, Xe Vương Lãng vừa
vặn có thể chứa 4 thanh niên cao lớn, ba nữ sinh đều đi xe Lục Xuyên,
Kim Hạ thừa lúc mọi người tách ra lên xe, đi đến bên cạnh Vương Minh
Lãng: “Vương tổng, anh xem, tôi cảm thấy không tốt, có chút không thoải
mái, hoạt động buổi tối có thể không tham gia được không? Dù sao người
cũng rất nhiều, thiếu một mình tôi cũng không sao.”
Trong
lòng Vương Minh Lãng cũng hiểu được, cô như vậy thực ra không phải là có bệnh ở đâu, phỏng chừng là do ba nữ sinh kia vây quanh Lục Xuyên, khiến cô cảm thấy ngột ngạt, dù gì cô tốt xấu cũng là người của công ty, cũng hiểu được tiến lùi, không giống ba người kia, mặc kệ là ông chủ như thế nào đều có thể giang hai chân ra, hơn nữa tuổi nhỏ không hiểu chuyện,
hắn còn thật sự lo lắng cứ vậy đến quán bar, các cô uống rượu vào không
biết làm ra chuyện thiêu thân lao vào lửa gì, nhiều người vẫn tốt hơn:
“Kim Hạ, hôm nay tôi mang ba cô gái kia đến, chỉ vì muốn không khi thêm
sôi động, không có ý tứ gì. Cô cũng không phải là người ngoài, tôi là
người quan minh chính đại không nói hai lời, tôi biết cô không thoải mái gì, buổi tối đi theo chúng tôi, thay tôi để ý mấy cô đó, không để xảy
ra sai xót gì.”
Giả bệnh bị vạch trần, Kim Hạ trên mặt tươi cười, cũng không tìm cớ chối từ, đành phải gật đầu: “Vậy đi thôi, tôi
sẽ đi với mọi người.” Nói xong đi đến ghế phụ, mở cửa ngồi vào.
Lục Xuyên đứng ở trước xe mình, nhìn Kim Hạ nói chuyện với Vương Minh Lãng, tiếp theo cô đến ghế phụ của xe ngồi xuống, sắc mặt không khỏi có chút u sầu. Anh còn cố ý đợi cô, xem cô cói chủ động đến ngồi cùng xe với anh
hay không, không nghĩ đến cô thế nhưng chưa từng liếc mắt sang bên này.
Nhấn chìa khóa xe, anh cạch mở cửa xe, nhảy vào ghế điều khiển, Đường Mộng
Dao sớm đứng bên cạnh ghế phụ, Lục Xuyên nhấn chìa khóa xe, cô ngay lập
tức chui vào, Bạch Chi Họa cùng Lý Tuyết Mạt đành phải ngồi ở ghế sau.
Dọc theo đường đi, Lục Xuyên đều tỏ ra hờn dỗi, đáp vào câu mỉa mai với
các cô, nhận thấy không khí quanh anh rất thấp, dần dần cũng ngậm miệng.
Chỗ ăn cơm cũng không xa, ước chừng chưa đến 10 phút đi xe. Sau khi ngồi
vào phòng ăn, Vương Minh Lãng đưa thực đơn cho Lục Xuyên, để anh gọi
món, Lục Xuyên lại chuyển tay, đưa cho Đường Mộng Dao ở bên cạnh, ôn nhu nói: “Mọi người gọi món đi, nhìn xem thích ăn cái gì.”
Đường Mộng Dao vui sướng nhân lấy, cẩn thận lật xem từng tờ từng tờ, Bạch Chi Họa ghé vào bên cạnh cô, làm như cũng tham gia cho ý kiến, nhưng tất
nhiên Đường Mộng Dao không có nghĩ như vậy. cô trước sau vẫn giữ chặt
thực đơn,không mảy may di chuyển về phía Bạch Chi Họa, Lý Tuyết Mặc ngồi xa hơn, cho nên trực tiếp buông tha ý nghĩ xem thực đơn ở trong đầu.
Kim Hạ ngồi đối diện Lục Xuyên, sau khi anh đưa thực đơn cho Đường Mộng
Dao, liền nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cũng biểu tình cô chưa từng gặp
qua, dường như mang theo một chút tức giận, cô không khỏi có chút không
hiểu, hôm nay anh lạnh nhạt với cô, cô còn chưa tức giận, anh giận cái
gì tức cái gì.
Đường Mộng Dao vỗ vỗ cánh tay Lục Xuyên, chỉ vào thực đơn. Nhẹ giọng hỏi: “Anh cho em gọi món này được không?”
Lục Xuyên dời tầm mắt giằng co với Kim Hạ, cúi đầu nhìn thực đơn, thanh âm
nhẹ nhàng đến mức có thể nổi trên mặt nước: “Em muốn ăn cái gì thì gọi,
không cần hỏi ý kiến của anh.”
Đường Mộng Dao đương nhiên
cao hứng, nũng nịu ừ một tiếng, tiếp tục lật xem thực đơn, Vương Minh
Lãng nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng đắc ý, cuối cùng anh cũng biết
được khẩu vị của Lục Xuyên, kiều diễm giống như Mina thì không được,
phải ôn nhu giống như ba người hôm nay, mới có thể đánh động tim hắn,
hắn vừa rồi đối với Đường Mộng Dao, giống như trước kia đối đãi với Kim
Hạ.
Kim Hạ cũng cảm thấy kỳ lạ, buổi chiều anh không để ý
đến cô, cô nghĩ là tối hôm qua cô làm sai cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ
lại, cơm cũng nấu cho anh ăn, lên giường cũng tiếp anh rồi, không có lý
do gì anh không hài lòng, bây giờ hình như anh đang giận cô, hơn nữa còn ra vẻ để ý đến Đường Mộng Dao, điều này khiến cô trăm mối ngổn ngang,
thầm nghĩ đến câu gần vua như gần cọp, cô lại như tảng băng mỏng trôi
khắp nơi, chỉ cần anh có ý niệm trong đầu, lúc nào cũng có thể đánh cô
rơi xuống vách núi.
Cúi đầu uống ngụm trà, tầm mắt cô dời
về hướng khác, Vương Sảng ngồi bên cạnh, cô thuận miệng nói một đề tài,
bắt chuyện với hắn. Vương Sảng tính cách hướng ngoại, dễ dàng hòa hợp
với mọi người, chưa đến chốc lát hai người liền bắt đầu trò chuyện, Kim
Hạ cũng hay bị những câu hài hước của Vương Minh Lãng bật cười khanh
khách không ngừng, Lục Xuyên nhìn vào trong mắt, lửa giận càng lớn, chờ
sau khi đồ ăn được mang lên bàn, anh phá lệ gắp cho Đường Mộng Dao một
đũa thức ăn.
Những người ngồi ở đây đều biết một chút về lễ nghi, phân được trọng yếu thứ yếu, cho nên trước khi Lục Xuyên không
động đũa, mọi người đều ngồi ngay ngắn, nhìn bàn thức ăn, chờ anh gắp
miếng đầu tiên, lại ngoài ý muốn, miếng đầu tiên không có cho vào bát
anh, mà là cho vào bát của Đường Mộng Dao.
Nếu nói ôn nhu
đối với Đường Mộng Dao vừa rồi chỉ có Vương Minh Lãng và Kim Hạ nhận ra, thì bây giờ trong lòng mọi người đều nhận rõ. Trên mặt Đường Mộng Dao
nở nụ cười nhận được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, trong lòng tất nhiên cũng bắt đầu tự tin mình bắt được Lục Xuyên, cũng không có nói cảm ơn,
tự tay gắp một ít thức ăn cho vào bát Lục Xuyên, lúc hai người nhìn
nhau, trong không khí chậm rãi chảy ra một chút ái muội.
Kim Hạ nhìn vào trong mắt, mấy lần quan sát mà không thể không thở dài, cô
bây giờ còn chưa đủ lông đủ cánh, muốn trong trong sạch sạch sống dựa
vào chính mình tốn rất nhiều tiền, nhưng cô cũng chỉ biết như vậy, vả
lại không nhất định sau này cô sẽ được khoản đãi như vậy, cho nên mất đi Lục Xuyên, những ngày sau này cô sẽ thực gian khổ.
Không
biết vì sao, cô bỗng nhiên nhớ đến một câu trong kinh thánh: các con
ngày nhìn chim bay lên, không dũng mãnh, cũng không sợ hãi, càng không
chui vào một góc, ngày các con sinh ra, sao các con không cao quý giống
như con chim bay lên chứ? Cho nên không cần lo lắng cho ngày mai, thượng đế sẽ không không để ý đến các con.
Vì thế cô liền lạnh
nhạt lại, mặc kệ Lục Xuyên có để ý Đường Mộng Dao hay không, có chấm dứt quan hệ với mình hay không, dù sao xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, cô rời khỏi Lục Xuyên, cùng lắm thì trở
về cuộc sống trước đây, chỉ là sẽ ủy khuất ba ba một chút, nếu như cô
không đủ sức trả phí chạy thận lần tới, chỉ có thể làm ở nhà.
Trong bữa ăn Đường Mộng Dao không ngừng gắp thức ăn cho Lục Xuyên, trong
miệng không ngừng nói về việc thử ống kính ở khoa diễn xuất, đạo diễn
sao lại không để ý đến cô, ngược lại chấm nữ sinh không có diện mạo khí
chất như cô, chăc chắn là có nội tình.
Lục Xuyên nghe cho
có lệ, hối hận vừa rồi mình không kiềm chế được chiếc đũa mang đến phiền toái cho lỗ tai mình, anh chẳng qua là muốn thử Kim Hạ, xem cô có phản
ứng gì, mà cô chỉ kinh ngạc lúc đầu, tiếp theo liền cúi đầu, dường như
đang tự hỏi cái gì, không có đối mặt với anh nữa.
Sau khi
ăn cơm xong, đoàn người lại tiếp tục lên đường, Vương Minh Lãng tìm một
cái ghế dài, cố ý để vị trí bên người Lục Xuyên cho ba cô gái kia. Kim
Hạ đi cuối cùng, ngồi ở chỗ ngay bên cạnh ghế dài, trong không khí ồn
ào, mọi người ồn ào gọi mân đựng ít trái cây cùng rượu, bọn Vương Sảng
có vẻ thực vui, quan sát cô em vặn vẹo nhảy múa trên sàn nhảy.
Đường Mộng Dao và Bạch Chi Họa một trái một phải dựa vào người Lục Xuyên, nói chuyện thì dán vào lỗ tai anh, đầu lười nếu dài ra chút nữa, liền có
thể chui vào lỗ tai anh, Lý Tuyết Mạt cũng không nhàn rỗi, mang đồ uống
cũng hoa quả đến cho anh, hầu hạ anh giống như hoàng đế.
Bọn Vương Sảng sau khi uống vào mấy ngụm rượu, liền nhanh chóng lẫn vào đám người nhảy múa loạn xạ, Kim Hạ chưa từng đến quán bar, bị tiếng trống
ầm ĩ cùng ánh sáng chập chờn làm đầu óc choáng váng, theo bản năng nhìn
về phía Lục Xuyên, tay Đường Mộng Dao đã đặt trên đùi anh, nhẹ nhàng
vuốt ve lên đó, Lục Xuyên khí không chuyển tâm không động, cứ như đã
quen với những chuyện như vậy, thỉnh thoảng trong lúc cũng các cô trêu
đùa, liếc nhìn Kim Hạ một cái, thấy cô đang nhìn anh, cũng ngừng tầm mắt lại, cúi đầu vọc di động.
Mở khóa Iphone, Kim Hạ phát hiện Trần Chi Thành gửi tin nhắn đến cho cô qua QQ, thời điểm là 15 phút
trước, khi đó cô vừa mới vào quán bar, bởi vì ồn ào nên không nghe thấy. Chạm nhẹ vào thư thì thấy, anh nói: “lớp trưởng đã đến thủ đô, cậu có ở trên QQ không?
Kim Hạ nhớ đến thứ bảy tuần sau bọn họ họp
mặt, vậy cô rất nhanh sẽ nhìn thấy Trần Chi Thành, trên mặt không khỏi
lộ ra ý cười, rất nhanh đăng nhập vào QQ qua di động, trên diễn đàn trò
chuyện sôi sục đất trời, lớp trưởng cảm thán thủ đô bốn phương xa hoa
lãng phí, tiếp theo phun ra một đống nói móc, chanh chua.
Trần Chi Thành thấy cô đăng nhập, một mình gửi đến cho cô một mặt cười: thứ bảy tuần sau có chắc chắn được thời gian không?
Kim Hạ trả lời lại: xác định, lớp trưởng khó có dịp có thể đến, mọi người chúng ta đã lâu không gặp, phải có thời gian a.
Trần Chí Thành đáp: Vậy là tốt rồi. Cuối tuần đi chơi ở đâu sao?
Kim Hạ suy nghĩ, hai ngày cuối tuần, ngày hôm qua ở nhà giặt quần áo, nấu
cơm cho Lục Xuyên, hôm nay theo anh đi chơi bóng, đến quán bar: tôi cũng chưa định đi chỗ nào hết, đóng đô ở nhà. Cậu thì sao?
Trần Chi Thành nói: tôi đến một huyện khó khăn ở Hà Bắc để lấy tin tức, buổi chiều vừa mới về.
Một lát sau lại gửi đến một tin nhắn: nếu cậu có quần áo chăn mềm cũ gì đó không còn dùng nữa, quyên góp cho tôi.
Kim Hạ nở nụ cười, đáp lại: được, không thành vấn đề.
Anh ấy vẫn như trước đây, luôn làm mọi người cảm thấy ấm áp cũng sức mạnh.
Lục Xuyên nhìn chằm chằm Kim Hạ, đầu lông mày nhăn thành một đoàn, lần
trước lúc ở trên bàn cơm cô cầm điện thoại trong tay nói chuyện phiếm
chính là vẻ mặt này, bất luận bốn phía tranh cải ầm ĩ như thế nào, cô
vẫn không bị quấy nhiễu, như được ngăn cách bởi một thế giới yên bình,
cô ở bên trong, sung sướng tự đắc.
Sau này khi hiểu rõ một
người, sẽ đọc được biểu hiện của cô, anh biết, với cô mà nói bên kia di
động, là một người rất đặc biệt. Ngực anh đột nhiên dâng lên một loại
cảm giác mất mát, cũng một loại nôn nóng khó hiểu.
Tay
Đường Mộng Dao vẽ từng vòng nhỏ trước ngực anh, móng tay hồng nhạt đến
cổ tay xinh đẹp, Lục Xuyên thuận tay kéo cô: “Nào, đi khiêu vũ.”
Ghế dài là một nửa vòng cung, có hai cái hợp lại, Lục Xuyên lôi kéo Đường
Mộng Dao đi ngang qua trước mặt Kim Hạ. Tầm mắt Kim Hạ từ màn hình di
động ngẩng lên, thấy Lục Xuyên nắm lấy tay Đường Mộng Dao đứng bên cạnh
cô, rất nhanh thu hai chân lại để bọn họ đi qua, Lục Xuyên lạnh lùng
nhìn cô một cái, kéo Đường Mộng Dao vào sân nhảy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...