Trầm Dục hoàn thành tốt thủ tục xuất viện của Lục
Xuyên, lại thay anh mang chút thuốc uống, lúc đưa đến phòng bệnh, vốn
định đưa thuốc cho Lục Xuyên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy hắn
không đáng tin cậy, liền đưa thuốc cho Kim Hạ, ít nhất cô gái nhỏ này
thoạt nhìn giữ khuôn phép, làm việc cũng nhanh nhẹn, nên giao việc uống
thuốc cho cô, cảm thấy đáng tin hơn so với giao việc này cho Lục Xuyên.
Lục Xuyên thoáng nhìn Trầm Dục và Kim Hạ nói chuyện uống thuốc, cũng không
xen vào, đứng trước giường bệnh xếp quần áo bẩn của chính mình, dù sao
anh cũng định sau khi xuất viện, ở trong Bán Đảo Thành Ban mấy ngày, để
cho Kim Hạ hậu hạ anh ăn uống.
Kêu taxi về nhà, Kim Hạ đỡ
Lục Xuyên lên lầu, để cho anh nghỉ ngơi, còn cô đi siêu thị một chuyến,
mua chút nguyên liệu nấu bữa tối. Lục Xuyên nằm hơn một ngày ở bệnh
viện, về nhà sẽ không thích ngồi yên, đứng lên đi đi lại lại khắp nhà,
nhìn chỗ này chỗ kia.
Mở tủ quần áo của mình ra, phát hiện
Kim Hạ để quần áo ở bên trong, anh tùy tay lật lật, không khỏi nhíu mày
lại, không có cái nào nhìn được. Lại xoay người đi nhanh đến thư phòng
của anh, tầm mắt đảo qua một loạt gáy sách, nhớ tới ngày đó cô đang xây
dựng dự án kinh tế, liền thuận tay rút ra, không biết cô học như thế
nào, có khó khăn gì không.
Một cái gì đó từ trong sách rơi
ra, lúc đầu anh nghĩ là phiếu tên sách, nhặc lên mới biết đó là một tấm
ảnh, một đám trẻ em non nớt vây quanh vài người đã lớn, đứng nghiêm
chỉnh trên sân thể dục, hẳn là ảnh lớp.
Lật ngược mặt ảnh
chụp, mặt trái dùng bút bi viết ảnh tốt nghiệp niên khóa xxxx cấp 04,
anh cảm thấy kỳ quái, làm sao có thể kẹp ảnh trong cuốn sách. Nhìn kỹ
gương mặt mỗi người bên trong, anh muốn nhìn thấy Kim Hạ, không biết
trung học cô có bộ dáng gì nữa. Lúc quan sát hết một lần, anh không cảm
thấy có một ai giống cô, nhưng lại cảm thấy không thể, đây là ảnh tốt
nghiệp của cô, liền kiểm tra lại một lần nữa.
Tầm mắt dừng
lại trên người một cô gái có mái tóc ngắn đứng ngay thẳng, cô thản nhiên cười, nhìn thẳng vào màn ảnh, trong nháy mắt, Lục Xuyên cảm thấy tầm
mắt cô như xuyên thấu qua ảnh chụp, giống như từ xa đi qua bức ảnh nhìn
anh. Tim của anh không khỏi đập nhanh một chút, bộ dáng đoan trang của
cô, không có sai, đuôi lông mày mỏng ở khóe mắt kia, chính là Kim Hạ,
chỉ có điều tóc ngắn hơn rất nhiều, anh một chút cũng không nhận ra.
Ngực dường như trở nên tràn đầy một loại cảm xúc khác thường, chạm đến giới
hạn trong đầu, anh kẹp bức ảnh lại vào trong trang sách, sắp xếp lại thư từ, xoay người đi vào phòng khách —— cô chỉ là cô gái anh bao nuôi,
không cần thiết phải hiểu rõ hơn.
Kim Hạ mua ít khoai từ và thịt bò thịt băm, cho thêm vào nồi cháo của Lục Xuyên, nếu lại tiếp tục cho anh ăn cháo trắng, không chừng sẽ bức anh điên luôn. Cô cố ý nấu
nhiều một chút, bảo quản trong tủ lạnh, sáng hôm sau còn có thể tiếp tục ăn.
Lục Xuyên chỉ xin nghỉ được hai ngày, buổi sáng trước
khi đi làm, Kim Hạ nhét vào trong tay anh vật gì đó tròn vo, anh giơ lên trước mắt nhìn, là bình mật: “Sao lại đối tốt với tôi như vậy?”
Kim Hạ tươi cười xinh xắn: “Còn không phải là vì tiền.”
Lục Xuyên gật đầu: “Ừm, biểu hiện rất tốt, nên thưởng.” Nói xong liền cho bình mật vào trong cặp rồi ra khỏi nhà.
Kim Hạ nhìn đồng hồ, không còn sớm, cũng chạy nhanh cầm túi xách đi làm.
Lúc trước cô chơi cờ nhảy thắng 17 bàn, theo lý thuyết nên nhận được 1
vạn 7, tối hôm qua Lục Xuyên trực tiếp quăng 3 vạn tiền mặt cho cô,
không uổng công mấy ngày nay cô làm trâu làm ngựa, đóng đô ở bệnh viện
suốt đên.
Vừa đến công ty, Vương Minh Lãng liền gọi cô vào văn phòng: “Hai ngày nay Lục Xuyên bảo cô theo anh ta làm gì?”
“Không làm gì cả, thân thể anh ta không tốt, tôi chăm sóc anh ta hai ngày.”
Vương Minh Lãng cao giọng: “Bệnh gì?”
“Viêm dạ dày.”
Vương Minh Lãng cân nhắc lần sau tặng quà cho Lục Xuyên, nên biếu chút gì đó bổ dưỡng.
Kim Hạ thấy anh ta đang tự hỏi gì đó, cũng nhớ đến một chuyện: “Vương tổng, tôi có thể đề nghị ngài cái này không?”
Vương Minh Lãng gật đầu: “Nói đi.”
“Là vậy, Lục Xuyên anh ấy thích đánh bóng rổ, lần sau anh có thể chơi với
anh ấy mấy ván, thứ nhất là không tốn tiền, thứ hai là tạm gác chính
trường để thư giãn đầu óc, anh ấy là người địa phương sinh ra lớn lên ở
đây, ở thành phố Bắc Kinh rộng lớn này làm sao chưa hưởng thụ qua cuộc
sống ăn chơi, so với chi tiền dẫn anh ấy đến các thú vui ở khách sạn,
không bằng ra tay theo sở thích của anh ấy.”
Vương Minh
Lãng nghe xong hai mắt sáng ngời, cảm thấy cô phân tích rất có lý lại
sâu sắc, dù sao Lục Xuyên tuổi còn trẻ, tuy rằng mời ăn cơm biếu tiền
tặng phụ nữ cũng thực tất yếu, nhưng cái này chỉ có hiệu lực với người
lớn tuổi, mà Lục Xuyên thì, có lẽ chơi bóng rổ với hắn, càng có thể rút
ngắn khoảng cách giữa hai người.
Nghĩ xong hắn gật đầu: “Đề nghị này của cô không sai, lần sau tôi sẽ chú ý. Còn nữa, cô có thể chủ động báo cáo tình hình cho tôi, như vậy tốt lắm, nên duy trì.”
Kim Hạ cười cười: “Vậy Vương tổng, không còn chuyện gì nữa, tôi xin ra ngoài trước.”
Vương Minh Lãng phất phất tay: “Đi đi.”
Kim Hạ khẽ gật đầu, xoay người đi khỏi văn phòng. Làm cho Vương Minh Lãng
mời Lục Xuyên chơi bóng, thứ nhất có thể để cho Lục Xuyên rèn luyện thân thể, thứ hai anh cũng có thể vui vẻ, còn có thể rút ngắn quan hệ với
Vương Minh Lãng, nhất định sẽ giúp đỡ trong hạng mục.
*
Từ lúc thêm Trần Chi Thành vào nhóm bạn tốt, Kim Hạ sợ nếu anh liên lạc
với cô, không thể kịp thời nhận được tin tức, ngay cả trên di động vẫn
để chế độ đăng nhập, thu nhận tin tức từ QQ. Buổi tối lúc ăn cơm, Trần
Chi Thanh gửi tin nhắn đến: tôi đang tìm nơi liên hoan, cậu thích ăn cái gì?
Kim Hạ đáp: tôi thì sao cũng được, tùy theo số đông.
Trần Chi Thành trả lời lại: chín người mười ý, bây giờ còn chưa có hình
thành số đông, cậu nói một số món ăn cậu thích xem, tôi có thể cho cậu
đi cửa sau, đặc biệt chiếu cố đến cậu.
Kim Hạ không khỏi nở nụ cười, gần đây vì bảo vệ dạ dày Lục Xuyên, ăn cơm toàn là đồ ăn nhẹ,
cô thực ra muốn ăn thức ăn nặng một chút: nếu không thì đồ ăn Quảng Tây
đi.
Lục Xuyên thấy cô không có ăn cơm, chỉ lo bấm điện
thoại di động, liền gõ gõ vào thành bát của cô: “Đang nói chuyện với ai
vậy?” Sao lại có biểu hiện ôn nhu như vậy.
Kim Hạ thả di
động xuống, môi mỉm cười: “Một người bạn.” Từ sau khi Lục Xuyên xuất
viện, vẫn ở nơi này, mỗi ngày cũng không đi xã giao, đúng hạn về nhà ăn
cháo dinh dưỡng, có khi còn quyết định thành phần trong món cháo, làm cô có chút không chịu nỗi quấy nhiễu này.
Lục Xuyên không có tiếp tục truy vấn, bất quá sắc mặt có chút đen lại: “Ăn cơm không được nói chuyện phiếm.”
Kim Hạ thấy biểu tình anh trầm xuống, lập tức tắt di động: “Được, không tán gẫu thì không tán gẫu, tôi sẽ chuyên tâm ăn cơm.”
Lục Xuyên ăn muỗng cháo, nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ đi Hongkong công tác.”
Kim Hạ sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nói giờ giấc làm việc của anh với cô: “Sẽ đi bao lâu?”
“Trên dưới một tuần. Em có muốn cái gì không?” Lục Xuyên dừng lại một chút,
rồi bổ sung một câu: “Xem như là thưởng cho em lần trước ở bệnh viện
chăm sóc tôi.”
Kim Hạ suy nghĩ, đi Hongkong không phải là
mua sắm đồ xa xỉ sao, cô lại không thích. Cắn cắn chiếc đũa, đôi mắt mềm mượt như tơ: “Ngài có thể trực tiếp cho tôi tiền mặt hay không?”
Lục Cuyên sửng sốt bật cười: “Em muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Cũng không thấy cô mua cái gì quý giá.
Kim Hạ nghĩ nghĩ , cười duyên: “Tôi định mua một căn hộ.”
Ngụ ý ám chỉ anh nên cho cô một căn hộ? Lục Xuyên mỉm cười: “Một đứa con
gái nhỏ trong nhà thì mua căn hộ làm gì, về sau gả cho một người đàn ông có nhà thì sẽ có.”
Kim Hạ vẫn cười: “Bây giờ làm gì còn
người đàn ông đáng tin cậy, vẫn nên chuẩn bị trước cho chính mình, chỉ
có độc lập về kinh tế tinh thần mới có thể độc lập.”
Lục
Xuyên nhìn cô một cái, nhai thức ăn trong miệng, cho nên cô nguyện ý để
anh bao nuôi, chỉ vì tiền, vì tinh thần độc lập: “Đêm nay tôi sẽ không ở chỗ này, vào trong xem đi, thu dọn hành lý giúp tôi.”
Kim Hạ gật gật đầu: “Được, thuốc bác sĩ Trầm đưa cho còn một ít, anh cứ chứ như vậy mà mang đi.”
Ăn com xong, Lục Xuyên nghỉ ngơi một lát, Kim Hạ rửa xong bát đĩa, bỏ
thuốc vào vali của anh, để cho anh mang theo. Chờ cửa nhà đóng lại, cô
lập tức lấy điện thoại di động ra, Trần Chi Thành đã nhắn tin cho cô nửa giờ trước: Cậu cảm thấy Tương ngạc Tình ở đường Phụ Thành thì như thế
nào? Trên mạng đánh giá không tệ lắm.
Cô lướt nhanh trên
bàn phím nhỏ hẹp của Iphone: ngại quá, vừa rồi đột nhiên có việc phải
rời đi một lát. Tôi chưa từng đến ăn ở Tương ngạc Tình, cậu cảm thấy tốt là được rồi.
Đầu kia lập tức phản hồi, như đang chờ ở bên
màn hình máy tính: được, vậy tôi trước quyết định nơi này. Hoạt động
buổi chiều cậu có đề nghị gì không? Đánh bài hay hát KTV?
Kim Hạ hồi đáp: đừng đi hát KTV, tôi hát không hay, sẽ không kích thích thần kinh mọi người.
Trần Chi Thanh gửi đến một khuôn mặt tươi cười: Tôi không cảm thấy cậu hát không hay a.
Kim Hạ ngoài ý muốn, cậu ấy nghe qua giọng mình lúc nào, nghĩ đi nghĩ lại,
có lẽ anh chỉ thuận miệng khách khí một câu: cảm ơn, vậy không bằng đánh bài đi, như vậy mọi người có thể hoạt động nhiều một chút, hát KTV dễ
xa đà vào việc biểu diễn.
Trần Chi Thanh: có lý. Vậy bữa cơm đêm đó làm sao bậy giờ, nếu không thì tìm một nhà hàng gần casino đi?
Kim Hạ: Tôi thấy vậy cũng hay, đỡ phải đến một cửa hàng thật xa để ăn cơm.
Trần Chi Thanh: ok, vậy trước quyết định như vậy. Lát nữa tôi sẽ nhắn lịch trình đến di động mỗi người.
Kim Hạ gửi đến một khuôn mặt cười ngây ngô: thật vất vả cho cậu.
Trần Chí Thành: không cần khách khí, cậu cũng cung cấp ý kiến có tính xây dựng cho mình mà.
Kim Hạ cầm di động, lập tức không biết nên nói cái gì, Trần Chi Thành vì
chuyện họp lớp mới đến tìm cô, bây giờ lịch trình đại khái cũng sắp xếp
xong rồi, kế tiếp nên nói cái gì đây? Lần trước anh ta có nói mình làm
việc ở Bắc Kinh, cô nhanh chóng đánh một hàng kí tự: cậu bây giờ làm
việc ở đâu?
Đầu kia rất nhanh đáp lại: tôi làm phóng viên ở tòa soạn báo, bên tin tức xã hội.
Kim Hạ: này áp lực rất lớn đi.
Trần Chi Thành: không còn cách nào, đã là phóng viên, thì phải chấp nhận như vậy.
Kim Hạ nghĩ rằng, nếu áp lực công việc của anh ta quá lớn, khả năng có bạn
gái liền có phải thấp hay không, đột nhiên bị quan hệ của cô và Lục
Xuyên thức tỉnh, cô lập trường gì mà đi quan tâm đến vấn đề này: cậu
cũng đừng quá liều mạng, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi thoát trước.
Trần Chí Thành: được, lần sau nói chuyện tiếp. Ngủ ngon.
Kim Hạ: ngủ ngon.
Rời vi tính, cô ra phòng khách trầm mặt ngồi xuống ghế sofa, mở một cánh
cửa thông với ban công, thu vào hơi lạnh của gió đêm. Cô nhớ rõ Trần Chi Thành từng đứng trên sân bóng, mồ hôi tùy ý rơi, cô ngồi trên bãi cỏ
bên cạnh sân bóng, tầm mắt tìm kiếm thân ảnh xa xa của anh ta. Khi đó
anh đá bóng rất tốt, thành tích cũng không tệ, diện mạo lại như ánh mặt
trời rực rỡ, rất được hoan nghênh trong đám nữ sinh, mà cô cực kỳ bình
thường, cảm thấy chỉ cần có thể im lặng nhìn anh ta đủ rồi, chưa bao giờ xa xỉ muốn nhiều hơn.
Bây giờ, cô cảm thấy khoảng cách với Trần Chí Thành càng thêm xa. Khẽ thở dài, cô đứng thẳng lên, đi vào
phòng sách, khó có lúc Lục Xuyên đi công tác, cô phải nắm chắc thời gian nước đến chân mới nhảy, bằng không chờ anh trở về, lại chỉ có thời gian rải rác để ôn bài.
*
Công tác của Lục Xuyên
cuối cùng đi Macao, chủ tịch thương nghiệp Nhân Hằng, mời các lãnh đạo
cao thấp trong cục quản lý đất đai đi khảo sát chỉ là trên danh nghĩa
thực chất là lên đảo tiêu phí.
Thương nhân lớn nhỏ muốn
khai phá thị trường bất động sản nhiều không đếm xuể, loại trình độ
giống như Vương Minh Lãng, chỉ có thể cắn được một chút ngoài rìa của
khối này thôi, trong cái vòng luẩn quẩn này, tính toán cá lớn nuốt cá bé nhiều lắm, mà chủ tịch thương nghiệp Nhân Hằng Hướng Nam, mới thật sự
là cá mập.
Về lịch sử làm giàu của hắn, sớm đã thành truyền thuyết bí ẩn hấp dẫn, không phân biệt được thật giả, Lục Xuyên chỉ biết trước khi mình được thăng lên chức cục trưởng, Hướng Nam đã càn quét
thị trường bất động sản cả nước, đối tượng hắn thông đồng, đều là những
người có cấp bậc cục trưởng trở lên, mà người đàn ông này, nghe nói ba
mươi lăm tuổi.
Nhân Hằng bao phòng VIP ở sòng bạc Venetian
lớn nhất Macao, Lục Xuyên ngồi chơi mấy ván, cảm thấy không thú vị, bước ra ngoài hút thuốc. Anh không thích đánh bạc, cứ thông qua tính toán
xác suất cao nhất liền có cơ hội thắng, nhưng về tổng thể mà nói, đây là trò chơi dựa vào may rủi.
Cái gọi là may rủi, chính mình
sẽ không thể nắm chắc, mà ở xa ngoài tinh thần, nơi hư vô mờ mịt gì đó,
ký thác hy vọng cho hư không, người chẳng phải càng thêm cô quạnh và
đáng thương.
Nhìn đại sảnh màu vàng phía dưới, vây quanh
chiếu bạc là những người dáng vẻ khác nhau, Lục Xuyên hút mạnh điếu
thuốc, vứt đầu lọc thuốc lá còn thừa vào thùng rác, với anh mà nói, cần
bình tĩnh và kiên nhẫn, mà không phải vội vàng đánh bạc chờ may mắn xuất hiện.
“Lục cục trưởng, sao lại không đi vào chơi mấy ván
nữa?” Phía sau vang lên một thanh âm, Lục Xuyên quay đầu, tư thế nhã
nhặn văn sĩ, khuôn mặt nho nhã giống như một giáo sư đại học, chính là
chủ tịch Nhân Hằng Hướng Nam.
Cong khóe miệng, Lục Xuyên mỉm cười: “Tôi không có hứng thú với chuyện đánh bạc.”
Hướng Nam đi đến bên cạnh anh, đứng song song với anh, cũng không có hàn
huyên gì thêm: “Người có khả năng tự kiềm chế, đều đáng để khiến người
khác kính sợ.”
Lục Xuyên liếc nhìn Hướng Nam: “Chủ tịch Hướng khen nhầm rồi.”
“Vị trí tổng cục cục trưởng, sớm muộn gì cũng là của cậu.” Hướng Nam bày ra một tư thế mời: “Nếu đã đến đây, thì đừng đứng chỗ này nữa, không bằng
đi dạo với tôi.”
Lục Xuyên gật đầu, đi về phía trước, Hướng Nam đứng ở bên cạnh anh: “Trung tâm mua sắm cách đây không xa, Lục cục
trưởng có thể xem xem thích cái gì, tôi là ông chủ ở đó.”
“Tôi cảm ơn chủ tịch Hướng trước.”
Lúc đi vào hành lang, Lục Xuyên đi vào một cửa hàng giống như doanh trại, ở trên quầy lựa chọn vài thứ, nói nhân viên cửa hàng mang hàng ra thử
nữa, Hướng Nam đột nhiên hỏi: “Lục cục trưởng chưa mang nhẫn, hẳn là
chưa kết hôn.”
Lục Xuyên hơi giật mình, tiếp theo gật đầu: “Hay là chủ tịch Hướng muốn học nguyệt lão kéo tơ hồng?”
“Nếu Lục cục trưởng bằng lòng, trong tay tôi có tài nguyên rất tốt.” Hướng
Nam hỏi khéo: “Hay là ngài đã có người trong lòng rồi?”
Người trong lòng? Cái này thật không có, bất quá đợi đến lúc kết hôn tuyển
một đối tượng yêu đương là được, nhưng thật ra cũng có mấy người, trong
đó Lâm Tịch đứng đầu danh sách, dù sao kết hôn phải sinh con, tổng yếu
cũng nên tuyển một cô gái nuốt trôi được. Lắc lắc đầu, Lục Xuyên nói:
“Anh cũng biết trong cái vòng luẩn quẩn của chúng ta, sao có thể gặp
được vài cô gái đứng đắn.”
Hướng Nam cười cười, không nói
gì nữa, Lục Xuyên thấy hai tay hắn mười ngón sạch sẽ, cái gì cũng không
có mang nhẫn: “Chủ tịch Hướng cũng chưa kết hôn?”
Hướng Nam gật đầu: “Trước lấy sự nghiệp làm trọng.”
Theo sau Lục Xuyên chọn hai thứ, sau khi Hướng Nam tính tiền, lại tiếp tục
đi dạo với anh, đồ mua được thật ra không nhiều lắm, cũng không có cái
gì xa xỉ, so với số tiền tiêu trong một đêm ở phòng bạc VIP, anh xem như nhân từ nương tay.
Lúc đi ngang qua Prada, bước chân Lục
Xuyên dừng lại, không biết vì sao, anh lại nhớ đến Kim Hạ, nhớ đến túi
vải dù màu lam đã bạc màu kia, dừng một chút, anh nhấc chân bước vào.
Nhân viên cửa hàng thấy hai người đàn ông cao lớn đi vào, không khí đàng
hoàng vô hình trung trở nên sôi nổi, xốc lại tinh thần, mưu đồ tiếp đãi.
Lục Xuyên tự mình nhìn các túi da trong cửa hàng phụ nữ, tưởng tượng Kim Hạ mang túi nào thì đẹp, Hướng Nam đi theo ở phía sau, một lát sau mày hơi nhăn lại, rất nhanh lại giãn ra: “Tôi cứ nghĩ Lục cục trưởng không có
người trong lòng.”
Lục Xuyên quay đầu nhìn hắn một cái: “Nói gì?”
Hướng Nam chậm rãi vòng quanh cửa hiệu, chỉ vào một cái túi gọi với nhân viên cửa hàng: “Cho tôi xem cái này.” Tiếp theo hướng về phía Lục Xuyên tài
năng danh vọng: “Tôi thường xuyên bồi lãnh đạo đi mua sắm, bình thường
mà nói, lúc mua loại đồ dùng phụ nữ xa xỉ này, bọn họ thường không có
kiên nhẫn, bình thường để cho nhân viên hướng dẫn đề cử, hoặc là chỉ
định số tiền mua cái đó. Tự mình chọn lựa giống như anh thật đúng là
hiếm có.”
Lục Xuyên hơi giật mình, nhớ lại một chút, hình
như là thực như vậy, trước kia đi mua túi xách cho phụ nữ, hoặc là đưa
thẻ mua sắm cho các cô tự mình mua, hoặc là anh tiện tay cầm lên, vào
cửa tiệm đều rất nhanh gọi nhân viên cửa hàng chọn lựa một cái cầm đi,
giống như bây giờ dừng lại, từng bước từng bước chọn kỹ, thật sự chưa
từng có.
Cho nên Kim Hạ không giống như vậy sao? Lục xuyên
thấy có chút không được, ngay từ đầu, cô đã không giống các cô gái trước kia anh bao nuôi, nhưng cho dù cô có không giống như thế nào, trình độ
có thể làm cho anh lo lắng, cũng chỉ là thay cô chọn một cái túi xách,
sẽ không khác nhiều lắm.
“Chủ tịch Hướng anh hiểu lầm rồi.” Lục Xuyên cũng gọi nhân viên cửa hàng lấy một cái túi: “Tôi chẳng qua
là nuôi sủng vật rất biết nghe lời, định khen thưởng một chút thôi.
Nhưng thật ra chủ tịch Hướng, có vừa ý chuyện này của tôi hay không,
hình như thật để ý.”
Hướng Nam điềm tĩnh cười: “Hôn sự của
Lục cục trưởng sớm hay muộn đều là sự kếp hợp của hai gia tộc lớn mạnh,
tôi chẳng qua chỉ là phòng ngừa chu đáo, đoạt tin tức trước mà thôi.”
Lục Xuyên cũng cười: “Điểm đó anh có thể yên tâm, ngày tôi kết hôn, chủ tịch Hướng nhất định sẽ ngồi ở ghế khách quý.”
Chọn tới chọn lui, anh mua cho Kim Hạ một cái túi màu xám nhạt cùng một cái
cặp da, Hướng Nam mua một túi xách màu sắc tươi sáng, cùng nhau đến quầy tính tiền. Lại đi dạo một lát nữa, Lục Xuyên quay về khách sạn nghỉ
ngơi, tạm biệt Hướng Nam.
Lúc anh đi, Hướng Nam nhìn theo
bóng dáng của anh, trước đó nghe nói Lâm lão gia đã đến tìm anh, hình
như muốn tác hợp cho anh cũng Lâm Tịch, nhưng bây giờ xem ra, anh ta
không có cảm giác gì với Lâm Tịch.
Tiếp theo lai cảm thấy
buồn cười cho chính mình, không phải không thích Lâm Tịch sao? Vì sao
lại để ý người khác yêu hay không yêu cô. Nhẹ thở dài, Hướng Nam xoay
người, trở về phòng VIP trong sòng bạc, bồi cục trưởng tận hứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...