Điện thoại lại rung lên.
Money: Ui chao để em xem sao.
Liễu Chi Nhàn tiếp nhận “củ khoai nóng phỏng tay”, vùi đầu và thức ăn vào miệng, song chẳng nếm được vị.
Khang Chiêu nhìn một lúc rồi tắt màn hình, quay lại ăn uống như không có chuyện gì.
Liễu Chi Nhàn hy vọng anh nói gì đó, dù có châm chọc thì vẫn đỡ hơn bầu không khí tù đọng này.
Cô cũng muốn nói nhưng lại không muốn chưa đánh đã khai, mà đột ngột nói lảng sang đề tài khác thì lại có vẻ ngớ ngẩn.
Hạ quyết tâm, thôi thì cứ lúng túng vậy đi.
Một lúc sau, cô lại không kìm được ngước mắt nhìn lên, không khéo bị bắt tại trận.
Khang Chiêu kê tay dọc mép bàn, bàn tay khớp xương rõ ràng cũng đẹp như chiếc đồng hồ anh đang đeo.
“Nhìn gì, tôi ăn cơm dễ nhìn thế à?”
Liễu Chi Nhàn đỏ mặt, da cô vốn trắng nên chỉ chút sắc đỏ điểm tô cũng rất nổi bật, tựa trái đào mọng nước.
Liễu Chi Nhàn mạnh miệng lẩm bẩm: “Tôi thấy mình quay đẹp mà.”
Khang Chiêu thong thả nói, “Nếu không thì sao có được 400.000 lượt thích?”
“… Anh xem có bao nhiêu người khen* anh kìa.”
(*Trong tiếng Trung, ‘lượt khen’ có nghĩa là ‘lượt thích’.)
Khang Chiêu nhấp một hớp trà, chống khuỷu tay nắm hờ miệng cốc, cốc sứ treo dưới ngón tay lắc lư nhàn nhã như chính tâm trạng của chủ nhân nó.
“Khen cái gì?”
“…”
“Sao cô không khen?”
“…”
“Hả?”
Liễu Chi Nhàn chun mũi, ôm quyết tâm như liều chết: “Được, khen anh, anh đẹp trai đến kinh thiên động địa được chưa.”
“Cám ơn, tôi cũng thấy thế.”
“…”
Bầu không khí lúng túng biến mất, Liễu Chi Nhàn bị chọc cười.
Khang Chiêu đặt cốc trà xuống, cười nói: “Cô cũng vậy.”
“…”
Một từ “cũng vậy” rất dễ hiểu nhưng Liễu Chi Nhàn lại suy nghĩ rất lâu, không có người phụ nữ nào không thích nghe người khác khen mình đẹp cả, nhất là khi đối phương còn là đối tượng mình thích.
Dù giọng có thờ ơ tới mấy, lòng hư vinh cũng đã được thỏa mãn qua mặt chữ.
Liễu Chi Nhàn lại lấy điện thoại ra, “Ăn xong chưa, để tôi đi tính tiền.”
Sau lưng cô truyền đến tiếng bàn tán của mấy cô gái trẻ ——
“Là anh ấy hả? Người đàn ông chỉ ăn cơm mà có đến mấy trăm ngàn lượt thích trên web XX.”
“Sườn mặt đúng rồi đó, cả áo thun đen và đồng hồ đeo tay cũng giống.”
“Cô gái đó là bạn gái hay vợ anh ta thế? Tiếc nhỉ, không phải độc thân.”
“Ầy, không phải chứ.”
Liễu Chi Nhàn nhạy cảm ngoái lui, bàn ở sau bát đĩa lộn xộn, xem ra cũng vừa ăn xong. Hai cô gái trẻ hăng hái ngồi đối diện nhau, một người lập tức xoay người lại, một người nhìn như dùng điện thoại che mặt nhưng chắc là đang bấm quay.
Khang Chiêu lấy menu, “Đi thôi.”
Liễu Chi Nhàn định ngăn cản nhưng ánh mắt Khang Chiêu đã chặn lại.
Liễu Chi Nhàn lẩm bẩm: “Đã nói là để tôi mời mà…”
Ra khỏi quầy tính tiền, hai cô gái ban nãy dựa vào lan can kính, một cô gái còn giơ điện thoại lên, chỉ thiếu nước chụp cận mặt Khang Chiêu.
Khang Chiêu sầm mặt, thoáng nghiêng đầu né đi, bỗng nắm lấy cổ tay Liễu Chi Nhàn kéo cô đi nhanh.
Hai cô gái kia vẫn đuổi theo giơ điện thoại lên, dáng vẻ đuổi theo chụp ảnh rất thành thạo.
Thang máy ở khúc quanh sắp đóng, Liễu Chi Nhàn còn chưa kịp thở thì đã bị anh đẩy vào.
Dọc đường đi chẳng ai nói năng gì, Khang Chiêu lái xe đưa cô về nhà ông ngoại.
Liễu Chi Nhàn đăng nhập vào tài khoản phụ, lại xem đoạn video kia một lần nữa.
Chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà số lượt thích đã có hơn tám trăm ngàn, sắp sửa đột phá ải một triệu.
Trong nhóm “Đại vương kêu ta đến tuần núi” cũng một đống tin nhắn.
Khang Mạn Ni cũng như Hi San San, dự đoán số lượt thích có thể hơn một triệu.
Viện Viện cũng nhắn tin phụ họa, thỉnh thoảng lại thông báo lượt thích mới.
Khang Mẫn cũng bấm nút [thích] mấy lần.
Các cô gái ăn ý “chăm sóc” Liễu Chi Nhàn, không công khai thân phận người quay trộm.
Nhưng nhân vật chính chẳng nói chẳng rằng, Đại Chí và Hùng Dật Châu cũng không dám trêu chọc lãnh đạo, bầu không khí dần nguội ngắt, dẫu cách màn hình điện thoại vẫn thấy lúng túng.
Liễu Chi Nhàn cắn răng, nói nhỏ: “Để tôi xóa video.”
Khang Chiêu xoay vô lăng, chiếc xe Jeep Cherokee từ đường huyện rẽ vào đường nhà ông ngoại, lúa nước trên đồng đung đưa đón chào, đầu lá đã úa vàng so với lần trước ghé đến.
Bỗng Khang Chiêu nói: “Có muốn xem một triệu lượt thích không?”
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, Liễu Chi Nhàn không rõ vẻ mặt anh lúc nói câu ấy nên không rõ là chế nhạo hay hỏi thật.
Không được anh đồng ý đã tự tiện quay lén đăng lên, Liễu Chi Nhàn tự thấy mình có lỗi trước. Bây giờ dù Khang Chiêu biểu hiện thế nào cũng không còn quan trọng, vào lúc anh phát hiện ra bí mật đó thì lòng hư vinh mau chóng phình to dựa vào lượt xem đã bị sự vô tình chọc thủng.
Chẳng khác gì ăn một cái tát của anh.
Vốn dĩ chuyện có cảm giác với anh là chuyện anh biết tôi biết, giờ thì “chứng cứ” đã bị phanh phui hoàn toàn, coi như đã dựng bia mộ cho cảm tình bất thành này.
Liễu Chi Nhàn có thể thoải mái từ bỏ được rồi.
Trước khi xuống xe cô còn lẩm bẩm: “Cũng chả phải nhân dân tệ.”
Xe Jeep rời đi, Liễu Chi Nhàn nghe thấy tiếng ông ngoại nói chuyện với hàng xóm ngoài cửa sổ.
Bỗng hàng xóm nói: “Cháu rể đẹp trai thế, sắp được uống rượu mừng của A Nhàn rồi hả?”
Ông ngoại chắp tay đi vào nhà, “Chuyện của đám trẻ, ông già như tôi không biết.”
Ông ngoại vẫy tay gọi cô vào phòng ngủ, lục tìm trong ngăn kéo đã cũ nửa buổi rồi lấy ra một tờ giấy đã ố vàng.
“Hôm qua mẹ cháu gọi điện than phiền với ông.”
Đó là giấy tờ nhà đất, bàn tay khô đét run run đưa tới.
“A Nhàn đã lớn rồi, làm việc gì cũng có chủ trương, ông ngoại không theo kịp cháu nữa. Nếu cháu cần, nửa đỉnh núi này ngoại cũng sẽ cho cháu trồng cây.”
Liễu Chi Nhàn bùi ngùi, đẩy tờ giấy lại, vòng ra sau lưng ông ôm chầm.
“Cám ơn ông ngoại, nhưng cháu tìm được đất rồi ạ, ngay tại thôn Văn Hà —— là thôn của nhà bà Liên đó.”
“Ồ…” Ông ngoại bật cười.
“Ngoại cứ giữ lại cây ăn quả trên núi của mình đi, nếu cháu mà không làm được nữa thì quay về nuôi ong giúp ngoại.”
Ông ngoại nghiêm túc nói: “Không được nói lời xúi quẩy.”
Liễu Chi Nhàn cười: “Cháu sẽ cố gắng.”
“Mẹ cháu ấy, thích để tóc dài nhưng kiến thức thì ít, lúc ở nhà thì dựa dẫm vào ngoại với cậu cháu, sau khi kết hôn thì dựa vào chồng. Ngay đến tiệm may cũng là ngoại quyết định mở cho mẹ cháu. Bố cháu thế nào cháu biết rõ hơn ngoại, lúc trẻ mẹ cháu mê cậu ta đẹp trai, lại có nhà ở thành phố. Hai đứa nó có thể sinh ra một cô con gái có suy nghĩ quyết đoán như cháu, ngoại cũng rất bất ngờ.”
Liễu Chi Nhàn dở khóc dở cười, “Ông ngoại nè, nói gì mà nghe như chửi xéo cháu vậy?”
Ông ngoại cất giấy tờ nhà đất, ôm vai cô, “Sao lại chửi cháu được, ông ngoại chỉ có một cháu gái quý báu là cháu, thương còn chưa đủ nữa là. Đi thôi, ông ngoại nấu món cháu thích nhất —— cơm thịt.”
***
Vừa quay lại trong sở, Khang Chiêu đã nhận được tin tức không tốt lành.
Em họ anh – Khang Cẩm Hiên có dính líu với một nghi phạm.
Gã nghi phạm bị trượt ngã lần trước tên lóng là Đèn Lồng, Khang Cẩm Hiên có quan hệ thân thiết với đồng bọn đã tẩu thoát của tên Đèn Lồng.
Hiện tại chưa thấy Khang Cẩm Hiên có liên quan gì đến vụ án chặt trộm cây lần này. Đến tên của Khang Cẩm Hiên là gì Đèn Lồng cũng không nhớ, chỉ biết mặt, nghe nói thường xuyên mượn tiền của anh em hắn đi quán net.
Dù nghe nói là nghe nói, Khang Cẩm Hiên vẫn bị mời đến đồn lấy lời khai.
Khó là ở Khang Cẩm Hiên chẳng những là em họ của đồn trưởng, mà còn là trẻ vị thành niên.
Để tránh tình nghi nên Khang Chiêu không đích thân chất vấn, xong chuyện thì “mời” người đến nhà ăn.
Khang Cẩm Hiên là đứa khôn nhà dại chợ, ngay đến người giám hộ là chị hai Khang Mạn Ni cũng không biết phải nói gì.
Khang Mạn Ni mắng nó một trận xối xả, tuy Khang Cẩm Hiên ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm nhưng xem ra chỉ là nước đổ đầu vịt.
Người duy nhất trong nhà có thể trấn áp được nó có lẽ là ông anh trầm mặc trước mắt này.
Kỳ thực bình thường Khang Chiêu rất ít khi quản thúc nó, thấy nó giao du với đám cắc ké thìchỉ nhắc nhở mấy câu, cũng chẳng buồn báo cáo “lên trên”.
Nhưng Khang Cẩm Hiên vẫn sợ anh.
Thứ nhất là Khang Chiêu đã lớn tuổi, có kinh nghiệm lẫn chức vụ cao, dẫu có lén xem thường anh thì cũng không dám thách thức quyền lực; Thứ hai dù trông Khang Chiêu rất tuấn tú, nhưng một khi im lặng là lại có khí chất trang nghiêm, ép người ta không dám ngóc đầu.
“Em no rồi.” Khang Cẩm Hiên lí nhí.
Khang Chiêu thuận miệng nói: “Ăn ít thế, trai tráng ăn cơm mà còn không bằng phụ nữ.”
Khang Cẩm Hiên không khỏi nhìn người phụ nữ duy nhất có mặt.
Khang Mạn Ni bực dọc, chắc không phải nói cô đâu nhỉ, nếu không anh cô đã nói thẳng: Ăn cơm còn không bằng chị em.
Nếu không phải cô thì tức là ——
Khang Mạn Ni dừng lại, giờ đang là chuyện quan trọng trong nhà, không thích hợp để suy nghĩ mấy thứ đâu đâu này.
Khang Cẩm Hiên nói: “Thật mà, em no rồi.”
Khang Chiêu thờ ơ xoay điện thoại, “Vậy anh đưa cậu về nhà nhé? Trùng hợp xe đơn vị đang rảnh.”
Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong đầu của hai người có mặt.
Một người như ngồi bàn chông, một người lặng lẽ đợi kịch hay.
Khang Cẩm Hiên ngập ngừng, “Không cần phiền thế đâu, em ngồi xe của chị hai về cũng được.”
Ai mà muốn ngồi xe cảnh sát đi khắp thành phố đâu.
Khang Mạn Ni: “Xe chị vẫn đang sạc điện.”
Khang Cẩm Hiên: “…”
Khang Chiêu nhìn cô với ánh mắt tán dương.
Khang Cẩm Hiên rụt cổ, “Anh, anh có thể đừng nói cho bà nội biết được không? Bà không cho em chơi với mấy người đó, em sợ bà biết thì sẽ không cho em tiền tiêu vặt nữa.”
Chìa khóa xe gõ nhẹ lên mặt bàn, Khang Chiêu trông như đang chơi mạt chược.
“Sao có thể, không phải bà nội thương cậu lắm à, tới mức còn muốn để lại tiền xây mộ cho cháu trai yêu quý sau này cưới vợ mà.”
Cậu chàng đột nhiên đứng bật dậy, “Em biết rồi, vì bà không thương anh nên anh mới ghim em chứ gì!”
“Khang Cẩm Hiên!” Khang Mạn Ni trách, “Em câm miệng cho chị!”
Khang Chiêu cũng chẳng tức giận, “Trời nóng thế này anh tốt bụng lái xe đưa cậu về, cậu lại thấy anh ghim cậu?”
Châm chọc thế nào cũng chẳng đả kích được Khang Chiêu, Khang Cẩm Hiên ủ rũ, “Em không muốn đi xe cảnh sát về…”
Khang Chiêu nói: “Đi xe cảnh sát thế nào? Cho cậu cơ hội làm quen trước, tránh sau này tay chân có bị còng lại ngồi không thoải mái.”
Khang Mạn Ni không khỏi phì cười.
Ngấm ngầm mắng người, cô đúng là chỉ phục mỗi anh cô.
Khang Cẩm Hiên vẫn không chịu di bước.
Khang Chiêu đứng dậy, “Được, cậu ở lại đêm nay, buổi tối ăn tối, sáng mai còn có bữa sáng, ăn no rồi thì anh báo bà đến đón cậu.”
Khang Cẩm Hiên sắp khóc đến nơi, ngũ quan nhíu lại như cái bánh bao.
“Được, vậy chúng ta đổi cách khác.”
Khang Chiêu vẫn thong thả.
“Gần đây hầu hết đất ruộng trong thôn đã được giao cho công ty làm vườn, chỉ có mẩu đất của bà là chưa chịu đưa, cậu nghĩ biện pháp thuyết phục bà ấy rồi anh sẽ giữ bí mật hộ cậu.”
Đừng nói Khang Cẩm Hiên, ngay tới Khang Mạn Ni cũng sững sờ.
Bà nội có đưa đất hay không thì có liên quan quái gì tới anh cô?
Khang Chiêu nhướn mày: “Ngày nào trong thôn cũng có người cười nhạo bà ấy, cậu không thấy mất mặt à?”
Lòng tự ái của chàng trai rất yếu ớt, cậu ta từng bị bạn học biết rõ chuyện chế giễu, nói bà nội mày là đồ nịnh nọt tham lam. Vào lúc đó cậu ta mới sực tỉnh, mình cũng là một phần của nhà họ Khang, chửi bà nó thì cũng là chửi nó.
“Anh thật sự, có thể giấu được bà?”
Xe Jeep chở hai chị em đến giao lộ nhà họ Khang ở thôn Văn Hà.
“Cẩm Hiên, cậu có bà nội của cậu, anh có bà Liên của anh, nên anh chưa bao giờ vì ân oán của thế hệ trước mà ghim cậu. Nay anh dạy dỗ cậu vì cậu là đứa em trai anh nhìn lớn lên, ba năm nữa cậu đã thành niên, anh không muốn có ngày mình đeo còng vào tay cậu.”
Nói xong, Khang Chiêu mở cửa khóa xe.
Khang Mạn Ni dẫn Khang Cẩm Hiên về nhà, một lúc sau đi ra thì thấy người đang đứng trước cửa nhà cũ.
Ngôi nhà cũ đã dựng giàn giáo, đang được sửa lại tường bên ngoài.
Không lâu sau nơi này sẽ trở thành công ty của người khác.
“Không nỡ à?” Khang Mạn Ni đi đến hỏi.
Khang Chiêu búng tàn thuốc, “Nhìn xem chút thôi.”
Chợt trong đầu Khang Mạn Ni lóe lên một suy nghĩ, cô vui vẻ nói: “Anh, anh để bà nội chịu ký hợp đồng, bộ có ưu ái gì cho chị A Nhàn à?”
Khang Chiêu cũng chẳng nhìn cô, “Anh thân với cô ấy hả?”
“…”
Khang Mạn Ni chỉ muốn vả vào miệng mình, dám nhiều chuyện thăm dò nè.
Sự lạnh lùng của Khang Chiêu như xuyên qua cô đâm vào người Liễu Chi Nhàn, cô đau lòng thay Liễu Chi Nhàn.
“Anh cảm thấy mất mặt.” Khang Chiêu đút tay vào túi quần, “Có điều, thằng oắt Khang Cẩm Hiên sao có thể nghĩ rằng bà nó sẽ tin anh.”
Cô cứ có cảm giác Khang Chiêu muốn mau chóng phủi sạch quan hệ, thế là không từ bỏ mà hỏi, “Anh, anh cảm thấy chị A Nhàn thế nào?”
Khang Chiêu dừng lại, “Cô ấy bảo em hỏi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...