Edit: Chanie | Beta: Qin Zồ
Khang Mạn Ni gào thét trong lòng, anh họ cô đúng là xấu xa, giữa ban ngày ban mặt mà lại thả thính không biết mệt.
Quay sang nhìn cô chủ Nhàn, cô đang cúi đầu nghịch điện thoại – không khác gì đếm tiền. Nhưng vành tai đã đỏ lên, trên nền sườn xám màu xanh mềm mại trông như một đôi chuồn chuồn đỏ rực bay lên từ ao sen.
Khang Mạn Ni muốn làm chút gì đó, “Hôm nay thêm chị họ của Tiểu Hùng vào nhóm, đủ tám người đại biểu cho điềm lành, hay là chúng ta chụp một tấm ảnh đi.”
Thái Viện Viện đồng ý: “Được, chúng ta tụ tập nhiều lần rồi mà đến cả tấm ảnh chụp ‘gia đình’ còn chưa có.”
Khang Mạn Ni chìa tay ra với Khang Chiêu, “Anh, dùng điện thoại anh đi, điện thoại anh chụp ảnh rõ nét nhất.”
Liễu Chi Nhàn nheo mắt nhìn Khang Chiêu, cũng không biết tấm ảnh của cô anh xử lý thế nào rồi.
Khang Chiêu lạnh nhạt nói: “Dùng của cô chủ Nhàn đi, của anh còn không có app chỉnh ảnh.”
Điện thoại của hai người cùng hãng.
Liễu Chi Nhàn lấy điện thoại ra.
Khang Mạn Ni ngồi đối diện chỉnh lại góc độ, chỉnh chế độ toàn màn hình, giữa cô và Liễu Chi Nhàn là khoảng trống.
Như thế thành ra Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu ngồi cùng nhau, quá hoàn hảo.
Liễu Chi Nhàn chợt phát hiện: “Aiz, chị không thích ngồi phía trước đâu, trông mặt chị to lắm. Tiểu Hùng, đổi chỗ với chị đi.”
Như vậy thì không phải là “Bạn thân x bạn thân” và “Anh em x anh em” sao.
Tuyệt đối không được.
Khang Mạn Ni lại điều chỉnh vị trí, chuyển ống kính vào giữa Hùng Dật Châu và Đại Chí, vậy là đủ cặp rồi.
Quá ư là OK luôn.
Đại Chí nói: “Ni Ni, khá lắm, em có dáng làm đạo diễn đấy. Sắp tới bọn anh làm một video ngắn, có thể nhờ em giúp không.”
Khang Mạn Ni nói: “Được chứ, người thân với bạn bè được giảm 5%. —— Được rồi, bắt đầu thôi.”
Khang Mạn Ni chạy về chỗ cũ, ôm cánh tay của Liễu Chi Nhàn.
Một lúc sau, Hùng Dật Châu phát hiện điểm đáng ngờ: “Cậu chuyển sang chế độ quay video à?”
Khang Mạn Ni: “A a, xin lỗi xin lỗi.”
Đại Chí: “… Tôi rút lại lời vừa nói.”
Khang Mạn Ni nói: “Lần này đúng nè.”
Đèn flash chớp sáng.
Liễu Chi Nhàn mở khóa màn hình, đưa cho Khang Mạn Ni chỉnh sửa ảnh một hồi, cuối cùng lại gửi ảnh gốc cho mọi người.
Trong ảnh, Liễu Chi Nhàn ngồi với Khang Mạn Ni, còn Khang Chiêu và Hùng Dật Châu ngồi ở hai bên, rõ ràng là ở tư thế bảo vệ nhưng trông bốn người cứ như hai cặp đôi.
Vợ chồng Khang Mẫn thì bận rộn chăm sóc con, không quá tập trung đến bữa cơm.
Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni ăn ít, nên ăn xong hai người họ ra phụ dỗ đứa trẻ.
Mấy người đàn ông vẫn ngồi bên bàn vừa ăn vừa trò chuyện, chỗ ngồi của mọi người có thay đổi, Liễu Chi Nhàn ngồi đối chéo với Khang Chiêu, vì thế thấy được dáng vẻ ăn cơm của anh.
Anh uống ít rượu nên gò má ửng đỏ, gân xanh bên huyệt thái dương chuyển động theo mỗi lần nhai đồ ăn, môi anh mím lại, viền môi rõ ràng, khi nhai không phát ra âm thanh nào.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra, có người đàn ông chỉ ăn cơm thôi mà lại hấp dẫn đến như vậy.
Ngay cả động tác cầm đũa cũng hết sức ưu nhã.
Khuôn mặt tuấn tú không quá chói mắt, chén bát lộn xộn làm tăng thêm mấy phần bếp lửa chân thật ở anh.
Một tay Liễu Chi Nhàn chống xuống, còn một tay thì cầm điện thoại, bên ngoài nhìn vào thì tưởng là cô nghịch điện thoại, nhưng thật ra là cô lén quay video.
Lúc Khang Chiêu ăn, đôi mắt quyến rũ khép hờ lại, tròng mắt trong veo. Chỉ chốc lát sau, anh đưa mắt nhìn người đang nói chuyện —— mấy người đàn ông họ trò chuyện gì cô nghe không hiểu —— mặt Khang Chiêu dãn ra, tùy ý cười đùa, anh hơi gập lưng, nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại nhìn về những nơi khác.
Không biết anh có phát hiện ra không, Liễu Chi Nhàn đặt điện thoại xuống.
Điện thoại cô có dán màn hình chống trộm, Liễu Chi Nhàn để điện thoại sát vào mặt, tóc cô phủ xuống che hai bên lại, không ai phát hiện ra cô đang làm gì.
Cô đeo tai nghe lên, nhấn nút tua lại.
Nụ cười kia của Khang Chiêu nở rộ như hoa, ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện, gương mặt không chút ưu sầu, cả người toát lên khí phách nam tính không sao tả được.
Có người nói, khi một người cười thì sẽ bất giác nhìn về phía người mà mình thích.
Đáng tiếc là, trong suốt buổi đó anh không nhìn lấy cô một lần.
Liễu Chi Nhàn chèn nhạc, thử mấy lần cũng không thấy bài nào hợp, cuối cùng không đổi nữa, suy nghĩ cả buổi cũng không biết nên viết gì, đành để không.
Cô đăng đoạn clip khoảng mười giây lên tài khoản phụ của một trang web chuyên về clip ngắn.
Sau khi ăn xong mọi người rủ nhau tản bộ để tiêu cơm, đi đến gần ngọn núi thấp, vì không có gì hay ho nên tìm một cây vải rồi ngồi hóng mát.
Liễu Chi Nhàn tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, Khang Mạn Ni và Hùng Dật Châu thì đi nghiên cứu xem trên cây có tổ ong không.
Gió mùa hè thổi qua, cỏ cây tranh nhau đung đưa, phất phơ như lưu luyến điều gì.
Chiếc lá dài có đường gân lá nằm chính giữa, Khang Chiêu nhẹ nhàng cầm một bên phiến lá dài khoảng một ngón tay, xé chiếc lá thành hai nửa dọc theo đường gân lá.
Ngón trỏ anh đặt vào đường gân lá, rồi đặt tiếp ngón cái lên.
Anh dùng tay bên kia nhẹ nhàng xé chiếc lá thành hai nửa.
Đường gân lá nhỏ bé như một mũi tên lao vào hư không.
“A ——”
Liễu Chi Nhàn kêu lên, sờ vào tóc mình, cầm mảnh gân lá xuống.
Khang Chiêu quay người đi, bước ra chỗ khác.
Liễu Chi Nhàn xoay người lại, ném gân lá đi rồi đánh Hùng Dật Châu một cái: “Ngứa tay ngứa chân.”
Hùng Dật Châu lớ ngớ nhìn quanh, xoa cánh tay bị đánh, cậu khoanh hai tay run lẩy bẩy như trong mùa đông giá rét, trông rõ tội, “… Không phải em!”
Khang Mạn Ni: “Ha ha ha ha.”
Khang Chiêu đứng một bên như xem kịch vui, cười một tiếng.
Liễu Chi Nhàn: “…”
***
Buổi chiều cô đi nhờ xe Khang Chiêu về nhà.
Vì Khang Chiêu uống rượu nên Liễu Chi Nhàn đành lái xe.
Liễu Chi Nhàn đã đổi sang bộ sườn xám khác, như Lục Y Bình sau khi tàn làm ở Đại Thượng Hải, ăn mặc giản dị về nhà.
Cô vừa đi lên lầu vừa mở WeChat ra xem khoảnh khắc.
Khang Mạn Ni: Nhiệt liệt hoan nghênh cô chủ xinh đẹp khả ái động lòng người gia nhập vào nhóm “Đại vương kêu ta tới tuần núi”! Tấm ảnh gia đình đầu tiên [tim] [tim] [tim]
Hùng Dật Châu: Chị đến rồi, cuối cùng em cũng có người thân rồi [hờn dỗi]
Thái Viện Viện: Vừa có thức ăn ngon vừa có thêm người đẹp [tim]
Đại Chí: Bữa cơm vui vẻ, bữa cơm vui vẻ.
Khang Chiêu thì vẫn tích chữ như vàng, nói đúng lời cần nói ——
Cuối tuần.
Liễu Chi Nhàn xóa xóa chỉnh chỉnh, cuối cùng cũng gửi đi ——
Em trai cũ, bạn mới [thỏ]
Vừa có người bấm thích: Khang Chiêu.
Liễu Chi Nhàn cười rồi đi lên lầu.
Phòng khách ở lầu hai, Liễu Tân Giác và Hùng Lệ Cẩn ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hùng Lệ Cẩn ngoắc tay với cô: “A Nhàn, con tới đây ngồi.”
“… Có chuyện gì vậy?”
Liễu Chi Nhàn ngập ngừng ngồi xuống sô pha, lần trước tâm sự như vậy là khi bố mẹ muốn khuyên cô sau khi tốt nghiệp về quê làm việc.
Liễu Tân Giác khoanh tay hừ lạnh.
Xưa nay Hùng Lệ Cẩn luôn bị kẹp giữa hai bố con họ, lúc này bà cẩn thận nói: “A Nhàn, mấy ngày trước mẹ gặp mẹ của Phàn Kha, bà ấy nói con với Phàn Kha muốn mở công ty thiết kế sân vườn, có đúng vậy không?”
Liễu Chi Nhàn biết không còn giấu được nữa, cô thản nhiên trả lời: “Đúng vậy ạ, con từ chức ở công ty cũ rồi.”
Hùng Lệ Cẩn: “Công ty mới thế nào, công việc có cực không, tiền lương cao không, có thưởng thêm gì không, mà sao con xin nghỉ ở công ty cũ cũng không nói cho bố mẹ biết.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Ông chủ không tốt lắm.”
Liễu Tân Giác lạnh lùng nói: “Từ chức, nói dễ nghe quá nhỉ, không phải là người ta sa thải con đấy hả?”
Liễu Tân Giác lại thốt ra câu “phủ định” quý hóa của ông.
Lúc học cấp ba, có một lần Liễu Chi Nhàn thi được điểm cao, được vào tốp 50 của trường, nhưng Liễu Tân Giác chỉ nói: Không phải do đề thi dễ đấy chứ?
Lúc học đại học, Liễu Chi Nhàn nói cô có bạn trai người vùng này, cả nhà đều làm công chức, Liễu Tân Giác lại nói: Có khi nào người ta chỉ chơi đùa với con không?
Cho đến khi Liễu Chi Nhàn chia tay rồi về quê, Liễu Tân Giác nói: Xem bố nói đúng không, người địa phương chỉ để ý mấy đứa con gái nước ngoài thôi.
Lần đầu tiên Liễu Chi Nhàn được giải thưởng cuối năm, Liễu Tân Giác cũng chỉ nói: Không phải làm giả mấy con số để làm bố mẹ vui đấy chứ?
Nếu như Liễu Chi Nhàn thẳng thắn nói mình bị ông chủ quấy rối, nhất định Liễu Tân Giác sẽ phản ứng như thế này: Chắc do con quyến rũ người ta chứ gì?
Có vô số ví dụ như vậy.
Liễu Chi Nhàn nói: “Bố thấy đúng thì cứ cho là đúng.”
Phản ứng tiêu cực ngoài dự đoán, Liễu Tân Giác nói: “Con có ý gì, bây giờ thành kẻ thất nghiệp sống rày đây mai đó?”
Liễu Chi Nhàn lấy tấm danh thiếp từ trong túi xách ra đặt trên bàn trà, “Đây là chức vụ của con trong công ty mới.”
Liễu Tân Giác không thèm nhìn, “Phàn Kha là người như thế nào? Mới học tiểu học đã đi đánh nhau, thành tích thì lẹt tẹt, bố mẹ nó cũng không có mặt mũi mà đi họp phụ huynh cho nó. Sau khi tốt nghiệp toàn dựa vào cái miệng lúc nào cũng khoác lác. Một là không có quan hệ, hai là không có gia thế, như vậy thì làm sao có thể gây dựng sự nghiệp được? Đúng lúc con cũng không có việc, cứ chuẩn bị tốt cho lần thi công chức năm nay đi, đỡ đến khi đi coi mắt bị người ta soi mói.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Rồi sau đó trở thành công chức nhỏ bé rồi về hưu như bố?”
“Chị, chị nói cái gì?” Liễu Tân Giác tức giận gào lên, đứng thẳng dậy, “Không phải chị bị thằng nhóc Phàn Kha đó lôi kéo, trở thành người của nó rồi chứ gì?”
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên, “Bố! Bố đừng có nói mấy lời khó nghe như vậy, con với cậu ấy trong sạch, chỉ là quan hệ hợp tác bình thường.”
Hùng Lệ Cẩn vất vả lắm mới kéo ông ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra hỏi cô: “A Nhàn, đừng nói tới Phàn Kha nữa. Mẹ hỏi con, con với lãnh đạo của em trai có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại là tấm ảnh nhóm của ngày hôm nay.
Liễu Chi Nhàn cẩn thận nhấn nút quay lại, tấm ảnh này là trên khoảnh khắc của Hùng Dật Châu.
Thằng nhóc này đúng là không biết che giấu cái gì.
Hùng Lệ Cẩn nói: “Bộ sườn xám này, rõ ràng là nói tặng cho bạn gái, vậy thì sao lại xuất hiện trên người con? Đừng nói với mẹ là hai bộ này có kiểu dáng giống nhau, dù cho bộ sườn xám có hóa thành tro thì mẹ vẫn nhận ra được.”
Liễu Chi Nhàn không biết giải thích như thế nào, nói nhiều chỉ khiến sai càng thêm sai.
Hùng Lệ Cẩn cho rằng cô đang ngầm thừa nhận, bà lắc tay đầy vẻ thất vọng: “A Nhàn, con nói cho mẹ biết, có phải con… chia cắt tình cảm của người ta không? Lúc trong bệnh viện mẹ nghe y tá nói, bạn gái của Khang Chiêu làm trong đài truyền hình, nói không chừng năm sau sẽ kết hôn.”
Liễu Chi Nhàn mơ hồ nói, “Mẹ à, con với anh ấy không có quan hệ đó ——”
Liễu Tân Giác truy hỏi: “Ngày trước con nói người nhà thằng nhóc đó làm to, nó không thích con, hiện tại bây giờ, bố nghe nói bố của cậu này là sếp lớn ——”
“Lạc Văn Hân không phải là thằng nhóc, chỉ nhỏ hơn con hai tuổi. Lúc đó con với cậu ta chia tay trong hòa bình, cậu ta đi qua Mỹ du học, còn con về quê làm việc, ai ở đâu thì về chỗ đó, bố đừng có lúc nào cũng nghĩ con gái bố bị người ta vứt bỏ có được không ——”
Liễu Tân Giác: “—— Từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, con còn hy vọng nó thật lòng với mình? Con có phải còn nhỏ nữa đâu? Bố còn bảo, con vốn đàng hoàng là thế, sao đột nhiên lại muốn gây dựng sự nghiệp, thì ra là có quý nhân giúp đỡ.”
Liễu Chi Nhàn đứng bật dậy, “—— Con đã nói hết rồi, con với Khang Chiêu trong sạch, ngoài quan hệ bạn bè ra thì không là gì cả! Hơn nữa anh ấy có gì không tốt, mẹ là bác sĩ trưởng khoa, bố cũng là chức to này kia, ừ thì, anh ấy trẻ tuổi lại đẹp trai. Người khác mà có con rể như vậy thì chỉ muốn lấy lòng anh ấy, còn hai người thì ngược lại, chỉ biết nghi ngờ trước sau. Vậy con nói thật luôn, cứ xem con là vợ nhỏ của anh ấy, còn sướng hơn gấp trăm triệu lần khi làm con gái công chức chỉ muốn bay lên làm phượng hoàng của người thấp bé như bố.”
Chát!
Phòng khách thoáng trở nên yên tĩnh.
Hùng Lệ Cẩn hoảng sợ nhìn hai người, không biết nên an ủi ai trước.
“Sao, sao ông lại đánh con —— A Nhàn, xin lỗi bố con đi, tim của ông ấy không tốt, con đừng chọc giận bố nữa. Làm vợ nhỏ người ta thì còn mặt mũi gì nữa, có đứa con gái nào mà nói…”
Liễu Chi Nhàn ôm mặt, không ngẩng đầu chạy thẳng lên lầu, sắp xếp hành lý rồi đi xuống lầu.
Cô đã sớm đoán được sẽ có ngày này, chẳng qua không ngờ nó tới nhanh như vậy, hơn nữa lại còn phức tạp và khó chịu thế này, cả Khang Chiêu cũng bị liên lụy.
Chiếc Grand Cherokee vẫn đậu dưới lầu, Khang Chiêu hạ cửa kính xe xuống, thong thả gọi một tiếng.
Liễu Chi Nhàn cảm thấy, nếu như cô đi lướt qua, thế nào Khang Chiêu cũng xuống xe rồi tóm lấy cô.
Cô đành cúi đầu đi tới, “Sao anh còn chưa đi?”
“Tài xế lái hộ nói nhiều quá.”
Khang Chiêu đưa tay ra muốn bóp cằm cô, Liễu Chi Nhàn không tránh được nên đành ngẩng đầu lên.
Sự ấm ức và tức giận trong chớp mắt xẹt qua, cô nhớ tới lời sỉ nhục trách mắng của bố mẹ, còn cằm cô thì như bị thiêu đốt.
Liễu Chi Nhàn quay đầu đi.
Trong câu nói như ra lệnh của Khang Chiêu lại có chút xót xa, “Lên xe đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...