Hạ Tình Nhu đang ngồi thư thái thưởng thức hương vị trà truyền thống, thấy Khúc Yểu Sa về ngay lập tức đặt tách trà xuống.
Bà ta nhìn cô với một ánh nhìn khó ưa, khuôn mặt của bà cau có khó chịu khiến cho nếp nhăn trên da mặt xô lại với nhau.
Đối diện với người đàn bà có thủ đoạn thâm độc này, Khúc Yểu Sa cảm giác bức bách khó chịu, muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
"Chẳng phải do gã trai bao mẹ thuê tặng quà sinh nhật lần thứ mười tám đã qua của con hay sao?"
"Con về sớm hay muộn đều do hắn ta cả.
Toàn thân mệt mỏi không còn chút sức lực, tay chân rã rời như không phải của mình, con vẫn cố vác cái thân xác héo mòn này về đưa tiền cho mẹ."
Khúc Yểu Sa nói một giọng điệu đầy chua xót.
Tuy chỉ là đang nói đùa cợt, nhưng mà sự thật không bao giờ lấp liếm che đậy được.
Chính bà ta đã huỷ hoại đi thứ quý giá hàng vạn núi kim cương của cô.
Hư vinh cầu danh lợi, sẵn sàng đem trinh tiết của một đứa con gái khác máu tanh lòng ra để mà trao đổi tiền bạc, trao đổi vị trí trong giới kinh doanh.
Bây giờ cô cũng chẳng muốn nhìn mặt bà ta lâu.
Dù gì người ta cũng chẳng coi mình ra gì, thì tội gì cô phải nghe theo sự sắp đặt cơ chứ?
Chà đạp như thế là đủ rồi! Cái gì cũng có cái giá của nó.
Khúc Yểu Sa đi đến trước mặt bà ta, từ trong ốp điện thoại lấy ra thẻ Sacombank đặt xuống mặt bàn kính mát rượi, đẩy chiếc thẻ đó dịch về phía gần bà.
"Trong thẻ có hai tỷ, một tỷ rưỡi hắn ta trả cho mẹ, còn năm trăm triệu hắn ta bonus thêm cho con vì hàng còn date.
Con trả mẹ cả, coi như là công sức mẹ bỏ ra để có được số tiền lớn này."
Hạ Tình Nhu nhìn chiếc thẻ đặt trên bàn, vươn tay ra cầm nó lên, nhìn cô với ánh mắt đầy kiên định.
"Chỉ có ngần này thôi sao?"
Khúc Yểu Sa cũng chẳng có ý định giấu giếm số tiền mà mình định giá cho người đàn ông kia.
Đây là số tiền cô đổ ra bao nhiêu nước mắt để đổi lấy được, cô ngu gì mà đưa cho bà ta hết.
Lúc cô bị vệ sĩ đánh ngất, bà ta còn ung dung dàn dựng kế hoạch.
Lúc cô bị phá thân, hứng chịu cơn đau mà trước giờ cô chưa từng nghĩ đến rằng mình sẽ trải qua, lúc ấy ắt hẳn bà ta còn bận giở thêm thủ đoạn thâm hiểm nào đó.
Một tỷ rưỡi bà ta đã chốt đơn với người đàn ông kia, chỉ vì Khúc Yểu Sa luôn tìm mọi cách nâng giá để cho anh ta từ bỏ, nào ngờ đâu anh lại chấp nhận giá tiền mà cô đưa ra.
Tiền trao cháo múc, bà ta đã nói cần bao nhiêu thì cô trải bấy nhiêu, ngược lại cô còn bố thí cho năm trăm triệu, bây giờ còn ở đó bắt bẻ sao?.
Đọc ????hêm ????hiều ????ru????ệ???? ở ﹍ ???? R ???? ???? ???? R ???? Y Ệ N.????N ﹍
"Mẹ chê ít sao?"
Khúc Yểu Sa khoanh hai tay đặt trước ngực, chân mày đẹp như nét núi mùa thu hơi nhướng lên.
Không để cho bà ta tiếp tục lên tiếng, cô ngay lập tức nhảy vào họng bà ta.
"Ban đầu mẹ nói với đối phương rằng trinh tiết của con chỉ đáng giá tỷ rưỡi.
Mà đây là cơ thể của con do mẹ ruột con sinh ra và nuôi con lên ba tuổi.
Sau đó mẹ dùng số tiền của bố nuôi con cùng với em khôn lớn, nhưng mẹ đâu hiểu được giá trị của con."
"Tỷ rưỡi ít quá cho nên con tâng bốc lên năm tỷ, ai ngờ đâu tên đó vung tiền không tiếc tay, ấy vậy mà hắn đồng ý được.
Biết thế bóp giá lên mười tỷ còn hơn."
Hạ Tình Nhu vốn là một người rất kiệm lời, cho dù trong việc làm bà ta cũng rất ít mở miệng.
Hầu hết bà luôn dùng ánh mắt để đối đáp với cổ đông, việc còn lại do thư ký của bà gánh vác trọng trách này.
Bị Khúc Yểu Sa vắt mũi bà ta cũng tức lắm chứ, nhưng nghĩ lại bản thân mình không từ thủ đoạn mà dùng đến kế sách dơ bẩn, sợ có ngày nghiệp quật cho.
Bà ta chỉ biết ngồi im một chỗ, đưa mắt trừng về phía Khúc Yểu Sa.
Cô bây giờ cũng chẳng thấy sợ hãi như lúc trước nữa.
Dù sao thì giờ trong tay cô cũng có hơn ba tỷ đồng, đủ để nuôi sống bản thân cô trong vòng năm năm tới.
Khúc Yểu Sa xoay gót chân rời khỏi tầm nhìn của bà ta.
Cô nhanh chóng bước về phía cầu thang, khi đi còn không quên quay ngoảnh mặt lại khịa cho bà ta vài câu.
"À phải rồi, nếu như mà người đàn ông nào đó lọt vào mắt xanh của mẹ, muốn làm con rể mình thì mẹ có thể quan tâm đến Mộng Sa đi.
Đừng quan tâm đến đứa con rơi này làm gì mà bỏ mặt em ấy.
Con chỉ sợ em chạnh lòng mà nói xấu con sau lưng."
"Nếu như mà Mộng Sa còn bé vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, mẹ thay con lấy chàng rể của mẹ về cũng được.
Dù sao bố cũng hay đi công tác xa nhà, con chỉ sợ mẹ một mình ở nhà cô đơn quá nên mới quan tâm nhắc nhở mẹ mà thôi."
Nếu như đã hại cuộc đời của cô, thì việc gì cô phải nhẫn nại chịu đựng?
Mười lăm năm qua cô đã khốn khổ rồi, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để cô trỗi dậy thoát khỏi xiềng xích ràng buộc ấy.
"Mày!"
Hạ Tình Nhu giận tím mặt, đang định đứng dậy khỏi ghế để dạy cho cô một bài học nhớ đời, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn hành động của bà ta.
Là số điện thoại cổ đông hợp tác với công ty mỹ phẩm của Hạ Tình Nhu, cuộc điện thoại này làm cho bà ta ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Khúc Yểu Sa nở nụ cười đầy khinh bỉ.
Cô chịu đựng quá đủ rồi, còn ở đây ngày nào cô chỉ cảm thấy mình bị bức cho đến chết.
Cô bước từng bước một trên cầu thang, đi đến một căn phòng ở phía tầng hai.
Đẩy cửa bước vào, Khúc Yểu Sa nhanh vứt đồ sang một bên, tháo giày cao gót ra khỏi chân, tức tốc đi vào trong phòng tắm.
Phòng ngủ của Khúc Yểu Sa tuy nằm ở góc khuất ánh sáng nhưng không khí bên trong khiến cho con người ta rất thoải mái.
Từ khi cô lên Đại học, khoảng cách từ nhà đến trường hơn hai mươi cây số, Khúc Yểu Sa thường xuyên ở ký túc xá sinh viên không có nghĩa là phòng ngủ của cô bỏ trống.
Hàng ngày đều đặn, người giúp việc luôn vào phòng ngủ của cô để quét dọn trước, từng đồ vật dụng cá nhân của cô đều được xếp ngăn lắp, phòng tắm được kỳ cọ sạch sẽ tinh tươm, không có dấu hiệu lâu ngày không lau, không có vết ố vàng.
Khúc Yểu Sa vòng tay ra đằng sau tháo chiếc nơ hình con bướm ở sau lưng mình, ngay lập tức chiếc váy lụa màu vàng tuột khỏi xuống cơ thể của cô.
Toàn thân cô phản chiếu rõ nét trên mặt gương treo trên tường, Khúc Yểu Sa thấy rõ trên làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa lưu lại vài dấu vết sau trận hoan ái đầy sắc tình vào đêm qua.
Phần cổ có vài ba vết hôn lớn bé rải rác hai bên, tản sang hai bên bả vai có vết cắn đầy sắc tình, trên đôi gò bồng đảo đầy đặn cũng lưu lại dấu răng của người đàn ông, thậm chí viên ngọc hồng cũng bị anh ta ngậm cắn đến nỗi bây giờ vẫn còn sưng.
Vòng eo tinh tế in hằn dấu tay, bụng đùi non mềm hắn cùng không tha cho cô, tặng cho cô vài vết cắn yêu, hệt như là những dấu ấn ký minh chứng cô là vật thể độc quyền của người đàn ông.
Nhìn vào dấu ấn ký đó, Khúc Yểu Sa bất giác rùng mình một cái, da mặt cảm thấy nóng ran, đầu óc bỗng trở nên đen tối sau khi nhớ đến cảnh đêm ái muội mà mình đã trải qua.
Điên mất thôi! Khúc Yểu Sa đáng ghét! Sao mày lại nghĩ đến những cái việc vớ vẩn vậy cơ chứ? Xấu hổ muốn chết đi được!
Khúc Yểu Sa định thần mình lại, lắc mạnh đầu để phân tán đi cái suy nghĩ đen tối kia, đồng thời mở vòi nước ra, dùng hai tay tạt thẳng dòng nước lạnh vào da mặt nóng bừng bừng như vừa mới đi giữa trời nắng nóng hơn bốn mươi lăm độ C trở về.
Cảm thấy dường như chỉ tạt nước vào mặt thôi không đủ, Khúc Yểu Sa vươn tay ra mở vòi hoa sen, đem cả cơ thể mình đứng dưới dòng nước có chút lạnh lẽo kia.
Dòng nước ấy dường như đoán được tâm trạng của cô, thi nhau chảy xuống đập vào da thịt mềm mại của người thiếu nữ, đem hơi lạnh của mình thẩm thấu sâu vào trong da thịt, tìm đường đi về phía con tim đã bị hao mòn, thay cô gái rửa gột đi những thứ đau thương mất mát, trả lại dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ thuần khiết như một đoá bạch liên hoa của ngày nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...