Sắc Vực


Lầu hai rất yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt với lầu một, nhưng vẫn có thứ gì đó mơ hồ khuấy động máu của anh, hơn nữa còn rõ ràng hơn.Phùng Tề theo sát Trần Chí Hưng ra khỏi thang máy, dời mắt khỏi căn phòng kính đầy cám dỗ, theo thói quen quay đầu sang trái phải để quan sát xung quanh.“Úi, anh Hưng! Anh về rồi!” Em gái đứng ở quầy thu ngân vẫy tay với Trần Chí Hưng, rõ ràng rất thân với Trần Chí Hưng.Trần Chí Hưng mười mấy tuổi đã đi theo Lương Chấn Đông, lúc Thuyền Lan mới mở cũng là do anh ta trông coi.


Hơn nửa năm trước có người gây sự, vừa khéo hôm đó anh ta uống hơi nhiều nên đã đâm bị thương hai người.Sự việc khi đó hơi lớn, sáu người bị thương nhẹ, hai người do anh ta đâm bị thương nặng thì hôn mê không tỉnh được.

Hơn nữa một trong hai người đó còn có lai lịch không nhỏ, vì vậy Lương Chấn Đông đã để cho anh ta đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, chờ đợi cho đến khi mọi thứ được giải quyết thì mới trở về.Trần Chí Hưng chạy trốn cũng không phải một hai lần, lập tức thu dọn đồ đạc đi Thụy LệAnh ta có một người họ hàng xa sống ở một ngôi làng nhỏ tại trấn Mãnh Tú.

Nơi đây không chỉ hẻo lánh mà còn là nơi tốt để trốn tránh phiền phức, chỉ cách Myanmar một con sông, lỡ như xảy ra chuyện gì, người kia thực sự không thể cứu được mà chết đi, anh ta có thể nhập cư trái phép sang Myanmar bất cứ lúc nào.Đương nhiên, cho dù không có chuyện gì, anh ta cũng có thể lẻn qua bên đó một lát.Trần Chí Hưng quen biết Phùng Tề cũng chính vì anh ta ở trên núi nghẹn hai tháng trời chịu không nổi, định bụng đi thư giãn một chút, ai ngờ lại xảy ra một số chuyện, nếu không gặp được Phùng Tề thì anh ta coi như đăng xuất khỏi trái đất luôn rồi.Sau khi anh ta trở về cũng không dám lộn xộn nữa, thành thật ở trên núi nghẹn cho đến bây giờ, gặp em gái xinh đẹp nhiệt tình như vậy, khóe miệng cười đến tận mang tai luôn rồi.Anh ta cắn điếu thuốc gần như cháy đến tàn thuốc, chống tay lên eo, loạng choạng đi về phía quầy thu ngân: “Thấy anh về vui vậy sao? Yêu thầm anh à?”Em gái xinh đẹp mặc sườn xám cười liếc mắt nhìn anh ta: “Em có bạn trai rồi nhá!”“Uầy! Còn chưa chia tay à?”“Anh kỳ quá hà!” Cô gái nhỏ nũng nịu kêu lên.Trần Chí Hưng cũng cười, kẹp điếu thuốc đáng lẽ phải vứt từ lâu vào chiếc gạt tàn pha lê trên máy tính tiền, ánh mắt anh ta rơi vào cô gái trẻ im lặng nãy giờ bên cạnh cô nàng thu ngân.Cô gái này khá ưa nhìn, đường nét thanh tú, lại có cảm giác dịu dàng, đúng là mẫu người anh ta thích: “Em gái này mới đến hả?”Cô gái bị ánh mắt của Trần Chí Hưng làm cho ngượng ngùng, hơi cúi đầu, không biết phải làm sao, cô nàng thu ngân thấy vậy thì tiến lên kéo cô gái kia ra sau lưng.“Tới được hai tháng rồi ạ, là bạn của em, hơn nữa đã có bạn trai rồi.”“Anh đi đây! Các cô không có ai tốt cả!” Trần Chí Hưng tức giận trừng mắt nhìn cô gái nhỏ.Ngoại hình Trần Chí Hưng bình thường, luôn thích để râu nhỏ, cảm giác rất nam tính, tuy mới hai mươi tám tuổi nhưng trông anh ta cứ như ba mươi tám tuổi vậy.


Cộng thêm hai hàng lông mày nhướng lên khiến anh ta trông có phần dữ dằn, đặc biệt là khi trừng người khác.Nhưng cô bé kia không hề sợ anh ta chút nào, mà còn cười hì hì bò đến trước quầy lễ tân, nói: “Anh Hưng, nửa năm nay anh đi đâu dzạ?”“Chạy trốn thì có thể đi đâu được hả? Ngây người trong núi sâu rừng già chứ gì, cô cho là anh đi du lịch đấy à?”Cô gái nhỏ nhíu mày, cái miệng chu ra gần như có thể treo được một bình nước tương luôn rồi.Trần Chí Hưng sợ nhất là dáng vẻ này của con gái: “Sao thế, ai ăn thịt ăn cá gì cô hả?”“Anh không nói thì thôi, mắc gì dữ dằn quá dzạ?”“Được rồi được rồi, là anh sai được chưa.


Lấy cái mỏ vào, chu chu ra như thế khéo lát nữa anh nhịn không được cắn một cái bây giờ.”Cô gái nhỏ lập tức nhoẻn miệng cười, mà Trần Chí Hưng chọc ghẹo em gái kia cũng đủ rồi, hỏi: “À đúng rồi, anh Đông đang ở đâu thế?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận