Sắc Vực


Ngô Thiến nhíu mày, quay đầu nhìn Phùng Tề đang ngồi trên sô pha, một chút rung động đã bị chiếc quần năm phân mà ba cô ta cũng không muốn mặc cùng hơi thở nhân công đè ép đi xuống.

Cô ta hơi bĩu môi, quay đầu lại với Trần Chí Hưng lắc đầu.

“D*m*, hai ngàn mà không được, cô muốn hét giá à?”“Không phải anh Hưng, đây không phải là vấn đề về tiền bạc!”“Vậy vấn đề là gì?”Ngô Thiến trong chớp mắt nghẹn lời, cũng không biết phải nói như thế nào, sợ nói trực tiếp quá, Trần Chí Hưng sẽ tức giận với cô ta.

Trần Chí Hưng nhíu mày: “Hai ngàn năm, không thể cao hơn nữa đâu.

”“Mẹ kiếp! Không phải tôi đã nói không phải là vấn đề tiền bạc sao?”“Vậy vấn đề là gì cô nói đi!”Ngô Thiến nghẹn lời: “Nếu không thì anh kêu Tiểu Giả đi đi, gần đây cô ta cũng đang kẹt tiền.

”“Ý cô là sao?” Trần Chí Hưng không nhịn được mà trầm mặt xuống.

“Anh Hưng, vì sao anh lại nhất định muốn tôi là người tiếp?”“Vì cô đẹp đó” Trần Chí Hưng nói luôn.

Ngô Thiến đang gấp đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, lại bị cái miệng này của anh ta làm cho thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Anh Hưng!”“Gọi tôi làm gì?”“Anh xem, Tiểu Giả không được sao? Tiểu Giả không xinh đẹp sao?”“Xinh đẹp.


” Trần Chí Hưng nói xong, hít một hơi thuốc lá, nghiêng người ném vào thùng rác chỗ đường đi: “Nhưng mà không được.

”“Tại sao?”Tại sao? Bởi vì mặc dù anh ta không biết Phùng Tề sẽ vừa ý ai hơn, nhưng anh ta lại rất rõ, Phùng Tề có cảm giác với Chu Khê.

Ngô Thiến đương nhiên không thể so sánh với Chu Khê, nhưng ánh mắt Ngô Thiến lại có chút tương tự Chu Khê, cho nên anh ta mới chọn Ngô Thiến.

“Anh Hưng” Ngô Thiến gọi anh ta lần nữa, giọng nói mềm mại gọi Trần Chí Hưng, cô biết Trần Chí Hưng thích bộ dạng này.

Trần Chí Hưng thở dài: “Anh Tề đã cứu mạng tôi, coi như giúp tôi một việc đi.

”Với lại,“Tôi gọi cô tới đây, cô lại quay đi gọi Tiểu Giả, cô không cho anh Hưng mặt mũi à?”Nhìn Trần Chí Hưng vẻ mặt nghiêm túc, Ngô Thiến không biết phải cự tuyệt như thế nào.

Trần Chí Hưng ngày thường đối xử với các cô không tệ, hơn nữa cô ta cũng không dám đắc tội, nếu không sau này ở Thuyền Lan sẽ không thể nào lăn lộn được.


Trần Chí Hưng đợi vài giây, thấy cô ta rủ mắt không lên tiếng, mở miệng nói: “Ba ngàn, thật sự không thể nhiều hơn nữa.

”Ngô Thiến bị giọng điệu kia của anh ta chọc đến dở khóc dở cười, miệng há ra, lại khép lại, không cự tuyệt, cũng không đồng ý.

Trần Chí Hưng thấy cô ta như vậy, miệng muốn nứt ra, lại ôm vai cô ta: “Ba ngàn đó, cô còn muốn cái gì nữa, em gái mới tới của tôi cũng có một ngàn thôi, cô kiếm được quá nhiều tiền rồi!”Ngô Thiến liếc anh một cái không hé răng, Trần Chí Hưng nhìn ra cô ta đã chấp nhận, cười hì hì ôm cô ta đi về phía Phùng Tề đang ngồi trên sô pha.

Hoàn thành! Trần Chí Hưng đứng trước mặt Phùng Tề, có chút ngượng ngùng: “Nhớ hướng dẫn cho anh trai tôi một chút.

”Trần Chí Hưng dứt lời, Ngô Thiến liền dùng khuỷu tay đụng vào eo anh ta một cái.

Phùng Tề đương nhiên biết cô ta không phải thẹn thùng, cũng nhìn ra được cô ta cũng không phải quá bằng lòng, nhưng mà anh không nói cái gì, nếu bây giờ mà lắc đầu, Trần Chí Hưng cùng cô gái này đều không còn mặt mũi.

Trần Chí Hưng vui vẻ, ôm cô đào anh ta chọn tên là Lưu Giai, dẫn Phùng Tề và Ngô Thiến lên lầu ba.

Thuyền Lan là một dây chuyền phục vụ, tầng ba tầng bốn có thể thuê phòng, nhưng mà lầu ba chỉ được dẫn em đào đi ngủ, còn lầu bốn là nơi của các ông chủ chơi những thứ khác.

Trần Chí Hưng thuê hai phòng liền kề nhau, lúc đi tới cửa, còn rất thân mật giúp Phùng Tề mở cửa, đẩy Phùng Tề còn đang đứng ở cửa không chịu nhúc nhích đi vào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận