Khi Trần Chí Hưng đưa Phùng Tề đến Thuyền Lan để tìm Lương Chấn Đông, thì Chu Khê đang cùng với Lương Chấn Đông ở văn phòng lầu hai “thắm thiết”Chu Khê ngồi nghiêng trên đùi Lương Chấn Đông, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn như rắn nước quấn quanh cổ Lương Chấn Đông, răng môi quấn quýt.
Chiếc sườn xám màu trắng cài cúc chéo là đồng phục quản lý ở Thuyền Lan đã bị Lương Chấn Đông cởi cúc trước ngực, nội y ren màu đen như ẩn như hiện.
Một tay Lương Chấn Đông vòng ra sau lưng cô, dùng lòng bàn tay giữ lấy phần thịt mềm mại trên ngực cô, nhẹ nhàng nhào nặn, tay còn lại đang véo eo cô không kiên nhẫn di chuyển xuống dưới, vén phần xẻ tà của sườn xám lên, len vào giữa hai chân cô.
“Ưm.
” Chu Khê theo bản năng kẹp chặt tay của Lương Chấn Đông, nhưng phần mông lại động tình nhẹ nhàng uốn éo, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như chú mèo nhỏ lười biếng.
Hơi thở của Lương Chấn Đông bởi vì một tiếng rên này của cô mà trở nên nặng nề, bàn tay nắn bóp vùng mềm mại dời đi, thò về phía ngăn kéo bàn.
Khi ngăn kéo được kéo ra, âm thanh vang lên khiến cho Chu Khê đang mơ màng giật mình, đôi mắt khép hờ đột ngột mở ra, nhìn về phía ngăn kéo.
Quả nhiên, ngăn kéo kia chính là nơi Lương Chấn Đông giấu đồ riêng của mình!Chu Khê vội vàng thở hổn hển quay đi tránh môi lưỡi của Lương Chấn Đông, giữ chặt bàn tay đang lấy chiếc hộp nhung đen từ ngăn kéo ra: “Đừng… Vẫn còn trong văn phòng.
”“Văn phòng thì sao?” Giọng nói của Lương Chấn Đông rất khàn, gã dụi môi vào gò má thanh tú của cô, tiến đến cắn vào tai cô: “Bộ chưa từng ở văn phòng chơi em à?”Hơi thở nóng bỏng xông vào ốc tai, gây ra một trận ngứa ngáy, sau tai và cổ của Chu Khê lập tức nổi da gà.
Lương Chấn Đông thấy vậy thì rất thích thú.
Gã ngậm lấy vành tai cô, tay cũng không hề rảnh rỗi mà đặt chiếc hộp nhung đen lên đùi Chu Khê.
Chu Khê cụp mắt nhìn cái hộp, đôi mày tinh xảo nhíu lại: “Đừng mà, bây giờ mới 10 giờ, đợi lát nữa chắc chắn…”“Sợ gì chứ? Ở đây có ai chưa từng nghe qua em kêu sao?”“! ” Chu Khê nghẹn họng, đồng thời từ đáy lòng nổi lên một cảm giác mâu thuẫn.
Lương Chấn Đông nhả đôi tai đỏ ửng của cô ra, đẩy khóa kim loại của hộp mở nắp ra, nhìn vào một cái “lưỡi giả” chạy bằng điện, một cây gậy massage, hai bao cao su ngón tay có gai: “Chọn một cái đi.
”Ánh mắt Chu Khê chạm đến cái lưỡi giả chạy bằng điện màu da kia, trái tim cô khẽ thắt lại.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, chỉ vào bao cao su ngón tay có gai.
Lương Chấn Đông nhếch khóe môi, cầm lấy cái lưỡi giả chạy bằng điện: “Không thích cái này hửm? Lần trước chính nó làm cho em phun tung tóe khắp nơi mà.
”Đó là món đồ chơi mới yêu thích của Lương Chấn Đông, gã gọi nó là Lưỡi Hợp Hoan, hôm trước mới vừa mang về lập tức bắt cô ở văn phòng thử qua.
Kết quả là cô bị vật nhỏ đó làm cho cao trào mấy lần, sô pha ướt nhẹp nhưng gã vẫn muốn buông tha cho cô.
Nếu không phải tổng giám đốc Trương và Tưởng Kính Phong đột ngột đến đây xã giao, nhất định cô sẽ lại bị Lương Chấn Đông làm cho hôn mê.
Lương Chấn Đông yếu sinh lý, nhưng điều đó không có nghĩa là gã không có dục vọng.
Gã không chỉ có mà còn rất mạnh mẽ, có thể là do thân thể khiếm khuyết, cho nên làm cho gã ở phương diện tình dục này có chút biến thái.
Đặc biệt rất thích giày vò phụ nữ, dùng các loại đạo cụ khiến cho bọn họ phun nước tung tóe, liên tục xin tha.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...