Một là Cao trung bình dân đơn sơ giản dị.
Một là Cao trung quý tộc xa hoa giàu có.
Vốn chính là “Cao trung Thượng Lạc” cùng “Cao trung Hữu Thượng” thù địch lâu đời lại bởi vì “giao tình đặc biệt” của hai vị hiệu trưởng mà sát nhập thành Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng!
Trên mặt, bởi vì chính sách đàn áp của hiệu trưởng, tất cả mọi người là giận mà không dám nói gì, nhưng cá nhân, hàng ngũ hai phái lại chọi nhau đến tối trời mờ đất, ngươi chết ta sống!
Hôm nay, bởi vì một tin tức lớn, cả trường học giống như bùng nổ, sa vào điên cuồng…
“Ha ha… Vương tử rốt cuộc đã muốn trở lại!” Ở trong văn phòng Hội học sinh vô cùng xa hoa, cán sự trưởng thể thao Tống Tiệp ngồi trên sô pha trăm vạn nhập khẩu từ Châu Âu hết sức phấn khởi nói.
“Vương tử” trong miệng cậu ta chính là Hội trưởng Hội học sinh ba năm liền được số phiếu bầu áp đảo của Cao trung Hữu Thượng lúc trước, “Tường vy Vương tử” Phí Tử Ngang được đông đảo thầy trò yêu quý!
Ngồi ở một bên cán sự trưởng văn hóa Duẫn Thiên Kì biểu tình phẫn nộ mà hừ lạnh một tiếng, “Hừ, Vương tử còn không trở lại, bản thiếu gia liền tuyệt giao với anh ấy! Lần này lại tuyển cử Hội trưởng Hội học sinh mới, nếu anh ấy không hiện thân, sẽ đánh mất tư cách tham tuyển. Muốn tôi trơ mắt nhìn cái tên nhà quê Thượng Lạc gọi là Mạnh Niệm Kì ngồi trên ngai vàng Hội trưởng, tôi tình nguyện chuyển trường!”
“Chuyển trường? Oa, không nghiêm trọng như vậy chứ?” Tống Tiệp kinh ngạc nhìn cậu ta một cái.
“Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục! Chính là nghiêm trọng như thế đó!” Duẫn Thiên Kì vỗ thật mạnh trên bàn!
“Chậc chậc, Tiểu Kì Kì đáng yêu, cậu chuyển trường xong sẽ không còn được gặp “người nào đó”, cậu bỏ được không?” Vương Vũ Kiệt biết nội tình nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái.
“Vương Vũ Kiệt! Cậu nói linh tinh gì?”
“Tôi nào có nói linh tinh. Là chính cậu giấu giếm không nói! Chuyện tôi cùng thầy đều nói cho mấy cậu, cậu còn không nói sao, không đem gian tình cậu cùng người nào đó nói cho tôi biết, có phần rất không nghĩa khí nhẩy?” Vương Vũ Kiệt hai tay ôm ngực, nghênh nghênh trừng mắt liếc cậu ta một cái.
Duẫn Thiên Kì nghe vậy trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Muốn chết, mình cùng cái chuyện cưỡng gian thần bí kia sẽ không bị cậu ta biết đó chứ?
“Người nào cái gì? Gian tình cái gì? Mau nói cho tôi biết!” Tống Tiệp hào hứng dào dạt hỏi. Ha, chẳng lẽ Duẫn Thiên Kì cổ hủ thề phải vào đêm tân hôn mới được “Chu Công chi lễ*”, rốt cuộc cũng cùng cậu thoát ly khỏi hàng ngũ giai tân? Lần sau nhất định phải bảo chồng yêu Cổ Vân Phong dùng siêu năng lực cảm ứng của anh ấy nhìn sao tình yêu của Duẫn Thiên Kì.
“Các cậu… Các cậu ít ở đó nói láo! Làm bản thiếu gia cáu, từ sau đừng hòng theo tôi lấy ghi chép!” Duẫn Thiên Kì hổn hển sử dụng đòn sát thủ!
Tống Tiệp nghe vậy lập tức sợ tới mức chắp tay cầu xin, “Ô… Tiểu Kì Kì, làm ơn làm ơn, cậu có thể ngàn vạn lần đừng nhẫn tâm như vậy a! Không có ghi chép siêu cấp của hạt giống siêu cấp ưu tú cậu hỗ trợ nắm đề, tôi cùng A Kiệt kiểm tra nhất định chết đó!”
“Hừ, biết chết chắc rồi còn dám ở đó góp vui vào?” Duẫn Thiên Kì bất mãn mà trừng cậu ta.
“Không dám, không dám!” Tống Tiệp vội vàng chân chó mà rót cốc cà phê, “Thiếu gia bớt giận, mời thiếu gia dùng cà phê.”
“Này, Tống Tiệp, cậu là tên không tiền đồ! Là tiểu tử này không có nghĩa khí trước, cậu ở đó vỗ mông ngựa cái gì a?” Vương Vũ Kiệt thoi cho cậu ta một cú!
“Nói thì nói không sai, nhưng ghi chép…”
“Yên tâm đê, thầy cưng của tôi cũng là thiên tài a, thầy ấy đã sớm giúp tôi sửa sang xong ghi chép, tuyệt đối còn xịn hơn so với Duẫn Thiên Kì làm! Đến lúc đó tôi cho cậu một bản.”
“Oa! Quá tuyệt!” Tống Tiệp phát ra một tiếng hoan hô xong, lập tức chuyển hướng về phía Duẫn Thiên Kì, “Hia hia, Tiểu Kì Kì, cậu hiện giờ không có lợi thế uy hiếp bọn tôi, còn không mau đem gian tình của cậu thú nhận đê?”
“Gian tình cái gì? Anh cũng muốn nghe.” Một thiếu niên dáng người cao gầy, vóc dáng tuyệt đẹp từ ngoài cửa cười giòn đi đến. Mái tóc ngang vai đen như mực nhẹ nhàng phơ phất, một đôi mắt màu lam như biển cả mơ mộng. Ngũ quan sâu sắc, khí chất cao quý, hơi hơi cười, như cây tường vy nở rộ, rõ ràng là bạch mã Hoàng tử từ trong hội họa phương Tây chạy ra.
“A a a! Anh Hai! Nhớ chết em!” Tống Tiệp người thứ nhất nhào lên, cho hắn một cái ôm thật to!
“Anh cũng nhớ em a, Tiểu Tiệp Tiệp của anh.” Phí Tử Ngang cười ở trên má phải cậu ta hôn một cái. Khi hắn muốn qua má trái hun miếng thứ hai, Tống Tiệp như là lần đầu say rượu nằm mơ, lập tức nhanh chóng tránh ra, “A a a! Không được! Không thể hôn!” A a a! Muốn chết, nếu như bị cái tên chồng yêu bình dấm chua kia nhìn thấy, cậu đại khái ba ngày cũng không xuống giường được.
“Gì? Không phải chứ? Mới bao lâu không gặp, Tiểu Tiệp Tiệp liền không muốn anh nữa?” Mày thanh tú của Phí Tử Ngang hơi hơi nhíu, làm ra vẻ buồn bã.
“Không, không phải mà, anh Hai, anh đừng thế…” Tống Tiệp luống cuống tay chân mà giải thích.
Duẫn Thiên Kì ở một bên nhìn có chút hả hê mà nói, “Tống Tiệp! Cậu không muốn sống nữa? Nếu như bị đội bảo vệ chuyên nghiệp của Vương tử nhìn thấy cậu chọc Vương tử buồn, cẩn thận bị đội bảo vệ bắt, dạo phố thị chúng a! Anh Hai, anh đừng buồn, Tống Tiệp không muốn hôn anh, em muốn!” Duẫn Thiên Kì cố ý thân thiết mà kéo cánh tay Vương tử.
Phí Tử Ngang sớm đã quen cùng mấy người bạn này “liếc mắt đưa tình”, nghe vậy lập tức phối hợp mà ở trên mặt cậu ta dùng sức hôn cái chụt!
“Thiên Kì chết toi, ít ở đó châm ngòi thổi gió, ly gián tình cảm của tôi cùng anh Hai!” Tống Tiệp ở một bên thở phì phì nói.
“Hai cậu có chịu yên không a?” Vương Vũ Kiệt không kiên nhẫn mà đảo cặp mắt trắng dã. “Cái loại hôn môi kiểu nhi đồng này còn muốn tranh qua tranh lại hả? Xem tôi đây!” Vương Vũ Kiệt đi qua hướng trên môi Phí Tử Ngang cố sức chụt một miếng! “Thấy chửa? Này mới gọi là hôn môi, hiểu chửa?”
Bởi vì liên quan đến góc độ, Duẫn Thiên Kì cùng Tống Tiệp đều thấy một vị mang kính đứng ở cửa, người đàn ông diện mạo tuấn tú, hai người không khỏi len lén nhìn nhau cười.
Duẫn Thiên Kì cố ý lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Không hiểu lắm, bằng không cậu hôn lại một chút cho bọn tôi nhìn coi.”
“Đúng vậy, lần này đến hun lưỡi là được rồi.” Tống Tiệp cũng ồn ào theo.
“Không thành vấn đề, dòm kĩ.” Vương Vũ Kiệt tự tin mà cười. Cậu ta cùng Phí Tử Ngang như anh em, cũng không biết là hôn đùa nhau bao lần rồi.
Phí Tử Ngang mỉm cười nghênh đón môi cậu ta…
Bộp…
Cửa truyền đến tiếng sách vở rơi liên tiếp, khiến Vương Vũ Kiệt quay ngoắt lại. Vừa nhìn trong lòng nhất thời kêu thảm! A a a! Ngày chết của mình rồi! Thầy sao lại tới? “Thầy… Thầy! Thầy đừng hiểu lầm…”
Lục Thư Dĩnh sắc mặt trắng bệch.
Cậu yên lặng mà khom người nhặt sách trên đất lên.
“Quấy rầy rồi.” Lục Thư Dĩnh nhìn cậu nhóc thật sâu một cái, quay đầu đi.
“Thầy!” Vương Vũ Kiệt vội vã đuổi theo.
“Đừng đụng vào tôi!”
“Thầy khóc? Cục cưng nhỏ, thầy đừng khóc a, em sẽ đau lòng chết mất…”
“Cút ngay!”
“Thầy ghen? Em thề, em cùng anh ấy thực sự không có gì.”
“Không có gì em lại hôn cậu ta?”
“Giời ạ, hôn anh ấy như hôn mèo con cún con thôi mà. Hoàn toàn không cảm giác.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật rồi, chỉ có hôn thầy yêu của em thì, em mới có cảm giác, mới có thể cứng đến như đá tảng. Không tin mình đi thử xem…”
“Ha ưm…”
Hai người hôn đến rên rỉ du dương, hồn nhiên quên mình, sớm đem một phòng toàn người đều ném lên chín tầng mây rồi!
Tống Tiệp cố ý thở dài thật to, “Haiz, Vương tử, anh có nghe thấy không? Ở trong lòng Vương Vũ Kiệt anh đã đạt đẳng cấp mèo con cún con rồi đó.”
Phí Tử Ngang hơi cười khổ, “Tiểu tử thối này, xem ra cậu ta lần này là nghiêm túc.”
“Lại chả nghiêm túc, quả thật là yêu đến tối tăm trời đất, mặt giăng mặt giời không sáng nổi a!” Tống Tiệp khoa trương mà cố sức vỗ trán.
“Không sai, không ngờ Vương Vũ Kiệt cái tên công tử bột này, nói đến tình yêu vậy mà lại đạo đức như này, thực sự là buồn nôn muốn chết!” Duẫn Thiên Kì một vẻ muốn nôn.
“Có thể tìm được người mình thích là một chuyện tốt, chúng ta hẳn là vì cậu ấy mà vui vẻ. Được rồi, anh mới xuống máy bay liền chạy tới gặp mấy đứa, hiện tại cũng nên quay về kí túc rồi. Ngày mai lại nói chuyện ha.” Phí Tử Ngang cười cười mà nói.
“Chờ một chút, anh Hai, anh biết anh có bạn cùng phòng mới chưa?” Duẫn Thiên Kì hỏi.
“Biết.”
“Thế anh biết là ai chưa?”
“Là ai?” Phí Tử Ngang cố ý giả ngu.
“Là Mạnh Niệm Kì! Cái tên anh Cả nhà quê của Cao trung Thượng Lạc!”
“A, là cậu ta.”
Thấy vẻ bình thản của Vương tử, Duẫn Thiên Kì nheo mắt, nghi hoặc hỏi, “Anh Hai, cái ông Hiệu trưởng trở mặt kia không biết là dây thần kinh xoắn chỗ nào, lại đem mấy đứa nhà quê đó cùng chúng ta xếp ở chung một kí túc, lẽ nào anh không giận?”
“Không, anh sao lại giận? Quả thực là cầu còn không được kìa.”
“A?”
Trong ánh mắt kinh ngạc, Phí Tử Ngang lộ ra nụ cười thần bí.
“Này, anh Cả! Anh nghe chưa? Cái tên Vương tử vách tường gì đó đã về!”
Giọng to như sét oánh, một người vóc dáng cao lớn dị thường, thiếu niên cơ bắp cả người quấn bện thở hồng hộc chạy tới chỗ mọi người vẫn luôn tụ tập trong rừng cây.
“Cái gì Vương tử vách tường? Ngu ngốc! Là Tường vy Vương tử!” Cổ Vân Phong tức giận mà trừng Lôi Kình.
“Kinh, một thằng đàn ông tử tế lấy cái danh hiệu gì mà Tường vy, quả thật là ẻo lả, ném chết người ấy!” Lôi Kình cười nhạt mà nói. “Anh Cả, anh nói đúng không hả?”
Thiếu niên được gọi anh Cả là Mạnh Niệm Kì.
Cậu có mái tóc ngắn gọn gàng, dáng người thon thả cân đối, nước da màu tiểu mạch lộ ra vẻ sáng bóng khỏe mạnh.
Ngũ quan đoan chính, mắt sáng như sao. Cả người phát tán một khí chất kín đáo vượt quá tuổi, khiến người ta tin cậy.
Lúc này cậu đang ngồi dựa vào thân cây, hơi nhìn bầu trời, không nói một câu.
Cổ Vân Phong lẳng lặng mà quan sát ái tinh trên đầu anh Cả. Cậu ta với siêu năng lực cảm ứng trời sinh của mình, có thể thấy sao tình yêu trên đầu loài người. Ngôi sao trong suốt biểu trưng cho đối tượng bằng không, theo số đối tượng dần tích lũy, màu sắc từ từ xuất hiện biến hoá, từ trong suốt chuyển sang hồng phấn, lại từ từ đậm thêm. Hơn nữa cậu ta còn có thể thấy đối tượng yêu đương bên kia có quan hệ gì đó, tỷ như, lúc này cậu ta đã thấy trên sao tình yêu của anh Cả có một con búp bê gỗ… Từ lúc đó trở đi, hình ảnh búp bê gỗ tựa hồ càng thêm rõ nét xem ra anh Cả cũng nhanh chóng nói chuyện yêu đương thôi! Cậu ta thực sự vô cùng hiếu kì, rốt cuộc người anh Cả tự chủ siêu mạnh, lạnh lùng bình tĩnh kín đáo sẽ có đối tượng yêu đương như nào?
Bất quá hiện tại nhíu sát chân mày, tựa hồ còn có một chuyện khác quan trọng hơn.
“Anh Cả, đối với Phí Tử Ngang đột nhiên xuất hiện, chúng ta có áp dụng đối sách gì không? Tuyển cử Hội trưởng Hội học sinh sắp đến rồi.” Cổ Vân Phong lo lắng hỏi.
Anh Cả Mạnh Niệm Kì của cậu ta cùng Phí Tử Ngang giống nhau, đều là người duy nhất được bầu trúng cử Hội trưởng Hội học sinh Cao trung Thượng Lạc, không người nào dám vượt lên trước. Ở trong lòng cậu ta, Mạnh Niệm Kì là thủ lĩnh duy nhất cậu ta có thể phục tùng, tuyệt đối không thể để cho người khác cướp vị trí của anh ấy!
“Anh Cả, anh tuyệt đối không thể để cái gã công tử vô năng Hữu Thượng cướp đi ngai vàng Hội trưởng của anh! Chúng ta nhất định phải lật đổ cái tên Vương tử ẻo lả kia!” Lôi Kình vặn vẹo tay nói.
“Kích động cái gì?” Mạnh Niệm Kì từ từ thu hồi ánh mắt nhìn lên, biểu tình hờ hững.
“Anh Cả, em biết anh thông minh cực kì, nhưng cái tên Tường vy Vương tử này cũng không phải đèn tiết kiệm dầu. Dựa vào cái mặt trắng con lai, người Hữu Thượng, từ trên xuống dưới, người nào đối với hắn cũng quyết một lòng, nghe nói cả nữ sinh Thượng Lạc chúng ta cũng có người lén thầm mến hắn. Số người hai trường chúng ta vốn có thế lực ngang nhau, vạn nhất có người chạy phiếu, đám chúng ta thua chắc rồi!” Lôi Kình phiền não mà nhổ lung tung cỏ trên mặt đất!
“Tuyển cử vốn có cạnh tranh công bằng, anh ta thắng thì thắng, tôi thua thì thua, có cái gì quá phiền não!” Mạnh Niệm Kì thản nhiên nói.
“Anh Cả, không được đâu! Anh rõ ràng có năng lực mạnh như thế, là Hội trưởng Hội học sinh tốt nhất, thế nào có thể bại bởi cái tên ăn chơi trác táng dựa vào cái mặt bán rẻ tiếng cười kia? Muốn em phục tùng cái loại lãnh đạo gối thêu hoa này, em mới mặc kệ!” Lôi Kình hướng qua thân cậu đấm liên tiếp mấy quyền!
“Không sai, em cũng không quan tâm!” Cổ Vân Phong lạnh lùng nói. “Qua vài ngày nữa sẽ triển khai hoạt động diễu hành tuyển cử, chúng ta nhất định phải nghĩ vài biện pháp, mới có thể bất ngờ chiến thắng.”
“Tôi nghĩ ra rồi!” Lôi Kình một chưởng mạnh mẽ: “Anh Cả, anh không phải cao thủ kiếm đạo sao? Một thanh kiếm gỗ quét ngang thiên hạ, ai còn có thể so với anh? Chúng ta đi hạ chiến thư với cái tên tiểu tử phô trương kia, anh đem hắn đánh cho tơi bời khói lửa, khiến hắn oẹ cơm tại chỗ! Xem đám con gái mê giai còn có thể bỏ phiếu cho hắn hay không?”
“Ha ha, quá tuyệt vời! Lôi Kình, cậu được lắm!” Cổ Vân Phong vui vẻ cười ha ha!
Mạnh Niệm Kì cũng không lạc quan như bọn họ, “Đừng chỉ tính toán sớm đánh nhau theo ý mình, kiếm thuật của anh ta nói không chừng còn ở trên tôi.”
“A? Không thể nào? Không nghe nói cái tên đó biết kiếm đạo a? Anh Cả, anh làm sao biết?” Lôi Kình kinh ngạc hỏi.
Mạnh Niệm Kì không quen nói dối nghẹn lời một chút, ngậm chặt miệng không nói ra lời.
Lôi Kình cùng Cổ Vân Phong quái dị mà nhìn nhau.
Kì quái, vì sao mỗi lần nói đến Phí Tử Ngang, anh Cả lại mất tự nhiên như thế?
“Anh Cả, anh có phải có chuyện gì gạt bọn em không?” Cổ Vân Phong nhìn thẳng cậu.
“Nói bậy bạ gì đó.” Mạnh Niệm Kì biểu tình đã khôi phục bình thường, cậu đứng dậy, phủi phủi quần, “Thời gian không còn sớm, quay về kí túc đi thôi.”
“Em không muốn về.” Lôi Kình ủ rũ nói.
Cậu ta thực sự không muốn về đối mặt với cái tên “mỹ thiếu niên độc miệng” Duẫn Thiên Kì kia, nhất là sau khi đối với cậu ta làm “cái chuyện ấy”… A a a! Mình nhất định là ăn nhầm thuốc rồi! Thế nào lại làm như vậy? Còn bị thành “quỷ cưỡng gian”! Ô ô… Một đời lừng lẫy của Lôi Kình cậu thực sự bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát!
Cổ Vân Phong thấy Lôi Kình bộ dạng phát sầu liền buồn cười. Cậu ta có thể thấy sao tình yêu của Lôi Kình lập loè phát sáng, trên đó còn có một đám mây trắng nhỏ! Gì, lẽ nào đám mây trắng nhỏ ấy với bạn cùng phòng của Lôi Kình có liên quan? Ừm, nhất định phải bảo vợ yêu Tống Tiệp của cậu ta đi hỏi thăm tử tế thôi.
“Cậu không đi, tôi đi.” Cổ Vân Phong nói. Vợ dễ thương của cậu ta tám phần mười đã tắm táp thơm tho ở kí túc chờ cậu ta rồi, ngu mới không đi!
“Muốn lăn cũng nhanh lăn đi! Anh Cả, anh đừng về, ở đây với em!” Lôi Kình đáng thương nhìn Mạnh Niệm Kì, “Dù sao anh về cũng phải nhìn tới cái tên Vương tử Vách tường đáng ghét kia, còn không bằng ở chỗ này với em.”
“Anh Cả đừng nghe nó nói bậy, nghe nói Phí Tử Ngang còn phải hai ngày nữa mới về.” Cổ Vân Phong cố ý tạt nước lạnh cậu ta.
“A Phong thối! Cậu không nói lời nào không ai xem cậu là câm điếc đâu!” Lôi Kình thở phì phì nói.
“Đừng ồn. Lôi Kình, theo bọn tôi về kí túc đi.” Mạnh Niệm Kì nói xong xoay người đi, “Nên đối mặt thì phải đối mặt thôi.”
Những người khác không biết, câu nói cuối cùng này của Mạnh Niệm Kì, là nói cho mình nghe.
“Anh Cả, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi về kí túc tự giải tán với hai người khác xong, Mạnh Niệm Kì mở cửa phòng mình…
Một thiếu niên như từ trong tranh bước ra gần ngay trước mắt…
Tựa năm xưa đối với cậu mỉm cười như tường vy mỹ lệ nở rộ.
“Hi, Tiểu Kì, đã lâu không gặp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...