Sắc Tình Ngọt Ngào FULL
Phía xa xa khuất bóng, người đàn ông nào đó ngậm ngùi bước đi cắn răng chấp nhận sự thật anh ta thật sự đánh mất người con gái đó.
Lăng Hạo, ngày hôm sau gặp Lôi Kiều trong một thư phòng của nhà sách lớn thành phố.
Cô thật sự quên đi hắn mà lướt qua nhau giữa dòng người đông đúc như vậy.
Nhiều năm trôi qua mọi chuyện xảy ra giống hệt cơn ác mộng, Lăng Hạo ngẫm nghĩ nhìn ra bầu trời sậm tối sắp đổ cơn mưa kia! hắn tranh đấu góp cuộc vì thứ gì cả yêu mình hay thậm chí người bản thân yêu nhất trên đời cũng vì hắn mà lâm vào cảnh khốn khổ như vậy.
------------
Ở một nơi khác, Ngự Cẩn Thiên ngày đêm tìm kiếm loại cây Cao Lương Hoàn cùng các bác sĩ nghiên cứu khác trong căn phòng.
"Ngự tổng, việc này không thể ngày một ngày hai có thể sẽ khá lâu nên ngài hãy nghỉ ngơi chút đi ạ"
"Không cần tôi không sao, tôi tìm ra loại cây đó sống trên vùng núi Vạn Sơn nếu không vấn đề gì chúng ta sẽ đến đó vào ngày mai"
"Vạn Sơn đường dốc khó đi diện tích rộng lớn thú dữ canh trừng ở đó thật sự rất nguy hiểm"
"Vì cô ấy có nguy hiểm thế nào tôi cũng chẳng quan tâm.
.
"
Các bác sĩ đều câm lặng nhìn nhau, người đàn ông thế này trên thế gian được bao nhiêu người chứ.
Kẻ si tình đến mức an nguy của chính mình còn không quan tâm.
Kim Hằng Ngôn và Tần Triết Hữu bên ngoài nghe thấy hết những chuyện họ nói trong phòng cũng cảm thấy lo lắng cho Ngự Cẩn Thiên, dù tài giỏi hay võ nghệ đến đâu cũng rất nguy hiểm.
"Cậu thấy sao ?" - Tần Triết Hữu dựa người vào ghế mệt mõi xoa xoa trán nói với Kim Hằng Ngôn.
"Cậu nghĩ có thể cản được cậu ta sao" - Kim Hằng Ngôn chỉ cười khổ một cái rồi ngồi xuống đó, cuộc đời đúng là không ai đoán trước được điều gì.
Hắn còn nhớ, bốn người bọn họ khi còn nhỏ đã chơi với nhau rất thân thiết đôi khi bất đồng một chút rồi thôi đến nay tất cả đều lớn và trưởng thành thậm chí thay đổi đến không tin được.
Ngự Cẩn Thiên luôn kiêu ngạo vậy mà lại vì một cô gái mà hạ mình.
Một người luôn ngang ngược khiến cho người ta chán ghét nhưng cũng sợ hãi hắn bây giờ vì Lôi Kiều mà không màn sinh mệnh như vậy.
!
Ngự Cẩn Thiên ra ngoài nhìn thấy hai người bạn của mình đằng kia cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Sao vậy ?" - Tần Triết Hữu hút một điếu thuốc lá.
"Ngày mai tôi sẽ đi, chuyện dự án kia cậu lo giúp tôi được chứ" - Ngự Cẩn Thiên nhìn Tần Triết Hữu.
"Tất nhiên là được, chỉ là cậu điên rồi đúng không.
.
ở nơi đó vừa âm u nguy hiểm cậu lại vác xác tới đó tìm đường chết" - Tần Triết Hữu tức giận quát vào mặt.
"Đời này của tôi thuộc về cô ấy" - Ngự Cẩn Thiên chỉ nhẹ nhàng nói một câu khiến hai người họ câm lặng thật sự.
Dạ Huân Vũ cũng vừa đến nghe được giọng của Tần Triết Hữu quát in ỏi thì chạy vào xem, bọn họ đang tranh cãi không muốn để Ngự Cẩn Thiên đi đến đó.
"Huân Vũ cậu giúp tôi theo dõi tình trạng của Kiều Nhi được chứ.
.
tôi sẽ đến Vạn Sơn ít ngày" - Ngự Cẩn Thiên lên tiếng.
"Được, tôi nghe bên nghiên cứu nói hết rồi".
Sáng hôm sau, Lôi Kiều đến công ty nhưng lại chạm mặt Du Lị bên ngoài văn phòng.
Vẫn là ánh mắt thù hằn kia nhìn cô, mùi sát khí của phụ nữ cô có ngốc cũng nhận ra cô gái Du Lị này có vấn đề.
"Tôi đến tìm Cẩn Thiên" - Lôi Kiều mang một túi trái cây gọt sẵn đi vào.
"Loại phụ nữ nào cũng tuỳ tiện đến được đây sao lại còn ngang nhiên như vậy" - Du Lị vờ nhìn sang nhân viên tiếp tân lớn tiếng trách móc đúng là thèm đòn.
"Cô ấy là.
.
vợ chưa cưới của chủ tịch.
.
nên.
.
" - Nữ tiếp tân kia nhìn cũng biết là nhân viên mới đương nhiên khiếp sợ trước uy thế của Du Lị.
"Còn trả treo sao.
.
" - Du Lị đưa tay định đánh người nhưng nhanh bị Lôi Kiều chặn lại, bầu không khí như ngột thở khiến người ta nhìn không chớp mắt.
"Này cô, ức hiếp kẻ yếu thế cô không thấy bản thân nhục nhã hả" - Lôi Kiều nét mặt điềm đạm.
"Hứ, chỉ là loại phụ nữ bám víu chủ tịch cô lấy quyền gì mà nói người khác" - Du Lị cười lạnh, hiện tại chủ tịch cũng không có ở đây cô ta trong hai năm qua có công thăng chức không ít còn phải sợ sao.
"Bốp" - không tin vào mắt, Lôi Kiều thẳng tay tát cô ta trước mặt bao nhiêu người.
Nghị Dân đi đến há hốc mồm kinh ngạc cũng không dám xen vào đành âm thầm báo cho Tần Triết Hữu hiện đang là giám đốc điều hành tạm thời của Ngự Thị khi Ngự Cẩn Thiên vắng mặt.
"Một con chó hư thì cần phải dạy dỗ, tôi vốn là người của Ngự Cẩn Thiên dù thân phận gì cũng có thể dạy dỗ một con chó của anh ta" - Lôi Kiều vốn là người như vậy bản tính không hiền lành dù ký ức có mất đi nhưng nhân cách thì vẫn không thay đổi sao có thể để một con ả rẻ rách này bắt nạt.
"Cô dám đánh tôi.
.
" - Du Lị tức run người chỉ tay vào cô lớn tiếng hét lên chẳng ra thể thống gì.
"Sao lại không ?" - Lôi Kiều cười lạnh, bản tính nham hiểm cô còn không đối phó nổi Du Lị ngu ngốc đó à.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...