Trans: Khánh Khánh
Sau khi cúp điện thoại được 10 phút, Thu Tuỳ lấy chiếc chăn bông dày từ tay Thẩm Tấn, cô dậm chân, không một động tác thừa trùm chăn lên người, bọc mình trong lớp vải bông dày dặn thoải mái.
Thu Tuỳ quấn chăn, ngồi xuống ghế đá ở tầng một, chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Tấn.
Bên ngoài nhà nghỉ không có đèn, chỉ có vài tia sáng từ các phòng ở tầng 1 chiếu qua cửa kính, giữa sân có một cây đại thụ không biết tên nhưng đã được trồng từ rất lâu, che khuất ánh trăng sáng.
Nhưng tất cả những điều này không ngăn được Thẩm Tấn nhìn thấy rõ vài bó củi trên mặt đất và một chiếc rìu bên cạnh.
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm đống đồ vật trên mặt đất, anh biết đó là thứ gì nhưng chưa từng tiếp xúc qua, sau khi thế giới yên tĩnh vài giây, Thẩm Tấn quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Thu Tùy, người đang bao bọc trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt.
Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn lông mày hơi nhướn lên, trong mắt có chút khó tin cùng cảm xúc hoang mang, nhưng ngữ khí lại khá bình tĩnh: "Đây là cái gì?"
"Rìu và củi", Thu Tuỳ trả lời, dừng một chút rồi lại giải thích chi tiết, "Tôi định ra hồ ngắm sao, nhưng trời quá lạnh nên nghĩ đến việc đốt lửa trại bên hồ, củi gỗ này là do chủ nhà đưa, chiếc rìu cũng là mượn của chủ nhà. Tôi thực sự không nhấc nổi rìu nên nhờ anh xuống nhà và giúp tôi chặt củi."
Cô tưởng mình đã nói rất rõ ràng, nhưng Thẩm Tấn tựa hồ không hiểu: "Cái gì củi?"
Thu Tùy kiên nhẫn lặp lại: "Chặt củi."
Ba giây sau, Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu, tựa hồ không nghe rõ: "Củi gì?"
Thu Tùy chớp mắt, nhẹ giọng nhắc lại: "Chặt củi."
Lại ba giây sau, vẻ mặt Thẩm Tấn như cứng đờ trong chốc lát, một lúc sau mới xác nhận: "Củi gì vậy?"
Thu Tùy âm thầm thở hắt ra: "Chặt củi."
Dứt lời, cô rất ân cần tới giả vây cho Thẩm Tấn: "Sao vậy? Có phải cũng chạm vào điểm mù kiến thức của anh không? Nếu anh không biết thì tôi có thể nhờ người khác giúp đỡ."
Thẩm Tấn mặt không biểu tình nhìn cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Im lặng một lúc, Thu Tuỳ đang suy nghĩ có nên nói Thẩm Tấn trở về phòng nhờ người khác giúp đỡ thì cô nhìn thấy Thẩm Tấn lấy điện thoại di động ra.
Cô do dự một lúc, vẫn là nuốt lời đã chuẩn bị sẵn xuống, dò hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Tấn đang bận bấm điện thoại, không ngẩng đầu lên trả lời: "Baidu*."
*Ứng dụng tìm kiếm giống như Google nhưng ở Trung Quốc
Thu Tuỳ: "..."
Lời vừa dứt, Thu Tuỳ nghe được từ điện thoại di động truyền đến phát thanh với câu chữ rõ ràng: "Điều quan trọng nhất khi chặt củi là tìm đúng vị trí để chặt củi. Dưới đây là một số mẹo chặt củi..."
Thu Tuỳ: "..."
Nửa giờ sau, mấy bó củi trên mặt đất bị rìu chặt thành từng khối nhỏ.
Thu Tuỳ nhìn đống gỗ dần hình thành trên mặt đất, đôi mắt cô chợt sáng lên.
Cô không khỏi dụi dụi mắt, cảm thấy những gì mình nhìn thấy trước mắt quá kinh ngạc, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn và ngưỡng mộ: "Thẩm Tấn, anh đúng là chuyên gia chẻ củi, trước đây tôi thế nào lại không phát hiện ra anh có tài năng trong lĩnh vực này?!"
Thẩm Tấn nhướng mày, ném chiếc rìu đi, phủi phủi tay, dùng giọng điệu cuồng vọng kiêu ngạo nói: "Sửa lại một chút, là tôi cái gì cũng có thể làm được."
Thu Tuỳ: "..."
Cô ngồi trên ghế đá, vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lông mày anh giãn ra, vẻ mặt thoải mái, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, chiếc áo khoác dày cộm của anh không còn sạch sẽ ngăn nắp nữa, vì cúi xuống chẻ củi nên đã dính đầy mùn cưa, góc áo cũng rõ nhăn nheo.
Vì lý do nào đó, Thu Tuỳ chợt nhớ ra khi ở Irkutsk, cô nợ Thẩm Tấn một đêm say khướt và một ly Vodka Highballs.
Bởi vì Thẩm Tấn bị thương nên Vodka Highballs đã hứa không thể thực hiện được, cô đột nhiên muốn trả lại Thẩm Tấn một thứ gì đó, chẳng hạn như bầu trời đầy sao khó nhìn thấy ở Trung Quốc.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nói với giọng điệu thản nhiên, "Nếu anh có thể làm bất cứ điều gì, xin hãy giúp tôi một việc."
Thẩm Tấn vỗ nhẹ vết mùn cưa trên áo khoác, liếc nhìn cô: "Cô còn biết được một tấc lại tiến một thước."
Thu Tuỳ bĩu môi: "Hồ Baikal ban đêm không có nhiều người, đi một mình có chút sợ hãi, nếu anh rảnh rỗi, chúng ta cùng nhau ngắm sao."
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào cô, Thu Tuỳ cũng nhìn vào mắt anh mà không hề thay đổi sắc mặt.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, sân lại một lần nữa rơi vào sự im lặng đến rợn người, chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.
Vài giây sau, Thẩm Tấn dời tầm mắt, nhếch khóe môi: "Chỉ ngắm sao thôi à?"
Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, nghiêm túc đề nghị: "Nếu anh sợ lạnh thì tốt nhất nên lên lầu lấy chăn dày, bên hồ thực sự rất lạnh."
Thẩm Tấn khó đoán nhướn mày, sau đó gật đầu, xoay người đi lên lầu: "Được."
Dù nói như vậy nhưng chiếc chăn bông thứ hai vẫn nằm trong tay Thu Tùy.
Sau khi trả lại chiếc rìu cho chủ nhà, Thẩm Tấn đi từ nhà nghỉ đến ven hồ, ôm theo một đống thanh gỗ nhỏ trên mặt đất.
Về đêm, hồ Baikal lộng gió, nhiệt độ xuống thấp, bờ cát ven hồ hầu như không có người, mặt hồ trong xanh lấy lại sự tĩnh lặng.
Thu Tùy vai khoác chăn bông, trong tay cầm chăn bông, cô không có chút nào cảm thấy lạnh.
Thẩm Tấn xếp những khúc gỗ nhỏ lại với nhau, dùng bật lửa đốt vài khúc gỗ trong đó, không bao lâu, ngọn lửa lan rộng, một đống lửa được đốt lên nơi bờ cát ven hồ.
Thu Tuỳ lần đầu tiên trong đời nhìn thấy lửa trại, suýt chút nữa chạy đến ngồi trước đống lửa, thuận tay vỗ vỗ bên người rồi đưa chăn bông cho Thẩm Tấn.
Ngọn lửa trước mặt đang cháy rực rỡ, Thu Tuỳ quấn chăn, không hề cảm thấy lạnh, ngay cả tiếng gió rít mạnh bên tai cũng trở thành nhạc nền của khoảnh khắc này.
So với ban ngày, hồ Baikal về đêm có khung cảnh khác hẳn.
Hồ Baikal khá rộng lớn, nước trong xanh như băng, mặt hồ đã đóng băng, quét tầm mắt ra xa là vài vách đá của hồ Baikal. Đứng trên vách đá nhìn xuống mặt hồ đọng lại màu xanh thẳm, chỉ làm con người ta cảm khái phong cảnh tự nhiên không chỗ nào là không mỹ diệu, lại tăng thêm cảm giác con người thật nhỏ bé.
Cô ngước mắt lên, thấy bầu trời đêm tối đầy sao, các ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ, như thể bức ảnh trong WeChat của Trương Gia Ninh đã chiếu từ màn hình vào hiện thực.
Nó thậm chí còn đẹp hơn cả những ngôi sao cô nhìn thấy ở nhà bà ngoại khi còn nhỏ.
Ước mơ nằm trên bờ cát ngắm sao quanh đống lửa vào mùa đông của Trương Gia Ninh đã không thành hiện thực, nhưng cô dường như đã thực hiện nó vào lúc này.
Về phần người thực hiện được ước mơ của cô...
Thu Tuỳ không khỏi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đống lửa bùng lên từng đám khói, khi cơn gió mạnh thổi qua xung quanh cô và Thẩm Tấn, làm mờ đi hình dáng của Thẩm Tấn, đồng thời cũng làm mờ đi lý trí của Thu Tùy.
Cô vô thức nhớ lại lần cãi nhau đầu tiên với Thẩm Tấn cách đây không lâu.
Hồ Baikal có vách đá và có biển*.
*Trong thời kỳ kỷ Jura của kỷ nguyên Mesozoi, có một vùng biển xuyên Baikal rộng lớn ở phía đông của hồ Baikal. Nhưng sau vài năm, sự chuyển động của vỏ trái đất đã khiến biển Baikal "từ biển thành hồ". Đồng thời, hồ Baikal đang dần biến thành một hồ nước ngọt do sự xói mòn và pha loãng liên tục của dòng sông được bơm vào và nước mưa tự nhiên. (nguồn: vnreview)
Cô và Thẩm Tấn bị ngăn cách bởi một vách đá và một biển cả.
Không có thuyền để vượt qua, chỉ có thể tự mình vượt qua.
Cô không thể vượt qua, nhưng Thẩm Tấn dường như, không hề thất bại.
Thu Tuỳ chưa bao giờ nghĩ tới, nhiều năm sau, cô và Thẩm Tấn sẽ có thể yên bình ngồi trên bờ cát ở hồ Baikal, vây quanh đống củi anh tự tay chặt và ngắm nhìn những ngôi sao.
Lúc này, Thẩm Tấn tựa như đã vượt qua vực sâu biển rộng, trèo qua vách đá dựng đứng, đến bên cạnh cô.
Anh từng cho cô ánh bình minh đầu tiên trong đời, cho cô niềm hy vọng mong chờ ánh bình minh trong đời.
Lần này, Thẩm Tấn đã mang đến cho cô ngọn lửa trại đầu tiên trong đời và bầu trời đầy sao có một không hai.
Thu Tuỳ chống cằm, nhớ lại giọng điệu kiêu ngạo của Thẩm Tấn cách đây không lâu——
Thẩm Tấn không gì là không làm được.
Kỳ thật Thẩm Tấn cũng không phải toàn năng, ví dụ như trước khi chặt củi cần tham khảo mười mẹo chặt củi.
Nhưng Thu Tuỳ nhìn đống lửa đỏ rực, sương khói lượn lờ trước mặt, đột nhiên cảm thấy Thẩm Tấn không gì là không làm được.
Không có lửa để sưởi ấm, Thẩm Tấn sẽ chặt củi.
Không có thuyền để vượt qua, Thẩm Tấn có thể tạo thuyền.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt, nhìn chúng cháy dữ dội và mạnh mẽ cho đến khi một cơn gió mạnh từ phương nào không rõ thổi đến, ngọn lửa chậm rãi tắt.
Cô sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng, vươn tay đẩy Thẩm Tấn: "Thẩm Tấn, bật lửa đâu? Hết lửa rồi."
Thẩm Tấn nhíu mày, nghiêng người dùng bật lửa châm lửa, có lẽ vì gió mạnh nên lửa không thể cháy được.
Cố gắng mấy lần, Thu Tuỳ mất kiên nhẫn, cô chống cằm chậm rãi nói: "Thẩm Tấn, sao anh không tìm trên Baidu để học cách đánh lửa? Nói không chừng anh cũng có năng khiếu trong lĩnh vực này."
Thẩm Tấn: "..."
Anh dừng lại khi cố gắng nhóm lửa lần thứ n, sau đó quay đầu nhìn cô: "Chúng ta không phải đang tham gia chương trình tạp kỹ sinh tồn trên đảo hoang."
Lời vừa dứt, Thẩm Tấn dường như lại nhớ ra điều gì đó.
Anh tiếp tục quay người đốt lửa, dùng giọng điệu bình thường dò hỏi: "Nếu đến hoang đảo, được mang theo một người, cô sẽ dẫn theo ai?"
Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Robinson*."
*Nhân vật chính trong tiểu thuyết "Cuộc đời và những chuyện phiêu lưu kỳ lạ của Robinson Crusoe" của nhà văn người Anh Daniel Defoe. Ông là một người có nghị lực lớn lao và tinh thần dũng cảm khi tự mình sinh tồn trên hoang đảo hơn 28 năm.
Thẩm Tấn: "..."
Anh nhìn chằm chằm vào Thu Tuỳ một lúc, như thể anh không thể hiểu được dò hỏi: "Tại sao?"
Thu Tuỳ giải thích: "Đảo hoang chắc chắn không có Internet, nên không có cách nào dùng Baidu để tra cách đốn củi."
Thẩm Tấn: "..."
Thu Tuỳ: "Robinson thì khác, cho dù không có Internet và Baidu, ông ấy cũng có thể chặt củi và đánh lửa."
Thẩm Tấn: "..."
Anh chậm rãi quay người lại, tiếp tục nhóm lửa, quay lưng về phía Thu Tùy, giọng nói lười biếng theo gió chiều thổi vào tai Thu Tùy: "Tôi e là không được, Robinson có Friday*."
*Là một thổ dân châu Phi được Robinson cứu sống khi sắp bị thổ dân trên hoang đảo làm thịt.
Thu Tuỳ: "..."
Ánh mắt cô rơi vào Thẩm Tấn đang ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng đốt lửa vô số lần, khóe môi im lặng cong lên.
Nếu đến hoang đảo, đương nhiên cô sẽ chỉ chọn Thẩm Tấn.
Suy cho cùng, Thẩm Tấn có thể làm được bất cứ điều gì.
Do gió mạnh nên lửa trại không thể đốt được nữa.
Thu Tuỳ không cảm thấy hối hận lắm, cô đã thực hiện giấc mơ mà Trương Gia Ninh không thực hiện được, hơn nữa là cùng Thẩm Tấn ở cạnh nhau.
Trước khi rời đi, Thu Tuỳ nhớ đến lời dặn dò của Trương Gia Ninh, chụp vài bức ảnh bầu trời đêm từ nhiều góc độ khác nhau và gửi chúng đến WeChat của Trương Gia Ninh.
Trưa ngày hôm sau, cuộc họp của Antip diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến, cuộc họp ban đầu dự kiến sẽ kết thúc sau hai ngày, nhưng chỉ trong vòng một ngày rưỡi, mọi việc đã được hoàn thành trước thời hạn.
Antip bận công vụ, trước khi rời hồ Baikal, ông đặc biệt yêu cầu thư ký nói với Thu Tuỳ, dựa theo kế hoạch hội nghị ban đầu, ông vẫn ký hợp đồng nhà nghỉ cho đến tối hôm sau.
Mặc dù công việc đã kết thúc sớm nhưng nếu Thu Tuỳ muốn đến thăm hồ Baikal một lúc, cô vẫn có thể ở lại nhà nghỉ này cho đến tối hôm sau, theo như kết thúc của kế hoạch ban đầu.
Trở về Trung Quốc sớm cũng trùng với kỳ nghỉ Tết Âm lịch trong nước, Thu Tuỳ chưa bao giờ đón năm mới cùng ba thành viên trong nhà họ Du kể từ khi cô trưởng thành, cô chưa từng có nửa phần muốn cái gọi là đoàn tụ với gia đình trong dịp Tết Âm lịch, vì vậy chỉ lên kế hoạch tận hưởng một ngày ở hồ Baikal.
Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, một lần nữa mở ra chiếc vali đã đóng gói của mình, thuận tay trò chuyện vài câu với Trương Gia Ninh.
Trương Gia Ninh: [Sau khi so sánh một hồi, tớ vẫn cảm thấy bầu trời đầy sao ở sa mạc Sahara đẹp hơn.]
Không chịu thua kém, Thu Tuỳ trả lời: [Tất nhiên bầu trời đầy sao trên hồ Baikal đẹp hơn. Ảnh của cậu được chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số, còn tớ thì chụp ngẫu nhiên bằng điện thoại di động, có thể so sánh rõ được không?]
Trương Gia Ninh: [Ít nhất trong những bức ảnh, bầu trời đầy sao ở sa mạc Sahara đẹp hơn. Cậu nghĩ hồ Baikal đẹp hơn, có thể vì Thẩm Tấn đang cùng cậu ngắm sao.]
Thu Tuỳ: "..."
Thu Tuỳ: [Làm ơn câm miệng đi.]
Một số tin nhắn chưa đọc xuất hiện trên WeChat, một số từ Trương Gia Ninh, còn có mấy ngày trước, đến từ Hứa Uyển.
Thu Tuỳ sửng sốt, cho rằng Hứa Uyển đã gặp phải rắc rối nào đó.
Cô bỏ quần áo xuống, bấm vào hộp thoại của Hứa Uyển, trên màn hình tràn ngập tin nhắn của Hứa Uyển.
Thu Tuỳ liếc nhanh vài lần, có chút đau đầu mà xoa xoa giữa lông mày.
Hứa Uyển không gặp rắc rối gì, nhưng bà liên tục gửi nhiều tin nhắn, giữa những hàng chữ đều cố gắng quảng bá con trai mình cho cô——
Người con trai độc thân bất hiếu trong truyền thuyết.
Thu Tuỳ: "..."
Cô tóm tắt hoàn cảnh cơ bản của đứa con trai độc thân bất hiếu từ tin nhắn Hứa Uyển gửi, dùng chính ngôn ngữ dễ hiểu của bản thân để khái quát, đó là——
Đứa con trai bất hiếu, tiền tiêu không hết, thanh tâm quả dục, quan hệ trong sạch, cao ráo đẹp trai, thu hút nhiều người.
Thu Tuỳ: "..."
Cô mím môi dưới, không biết phải trả lời thế nào, công bằng mà nói, cô có ấn tượng rất tốt với Hứa Uyển, về phần "đứa con bất hiếu" thì quả thực cô không mấy hứng thú, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này. Thu Tuỳ đau khổ đến mức không biết phải từ chối một cách lịch sự như thế nào.
Thu Tuỳ thở dài, tóm tắt ngắn gọn sự việc, nhờ Trương Gia Ninh đứng ngoài giúp đỡ.
Trương Gia Ninh luôn có nhiều ý tưởng, và lần này cô đã không làm Thu Tuỳ thất vọng: [Việc này không đơn giản sao, chỉ cần chỉ ra một tật xấu của đứa con bất hiếu, sau đó nói với người dì tốt bụng đó là điểm mấu chốt trong việc chọn bạn đời của cậu.]
Một lời nói đã đánh thức người trong mộng, Thu Tuỳ bừng tỉnh nhận ra.
Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời Hứa Uyển rất lễ phép.
Thu Tuỳ: [Cảm ơn dì Hứa vì lòng tốt của dì. Tuy nhiên, con người cháu thực sự khá rắc rối và luôn kén chọn trong việc chọn bạn đời.]
Thu Tuỳ: [Mặc dù cháu cũng thích những người đàn ông lạnh lùng, tiền tiêu không hết, thanh tâm quả dục, tình cảm trong sạch, nhưng cháu có điểm mấu chốt khi chọn bạn đời.]
Thu Tuỳ: [Cháu thích những người đàn ông rất, rất, rất, rất tốt với gia đình, chẳng hạn như hiếu thảo với cha mẹ.]
Sau khi trả lời Hứa Uyển, tin nhắn của Trương Gia Ninh lại hiện lên.
Trương Gia Ninh: [Bây giờ chúng ta đã nói về vấn đề này, tớ không thể giải thích mà không đặt câu hỏi.]
Trương Gia Ninh: [Tiêu chuẩn bạn đời hiện nay của Tuỳ Tuỳ nhà chúng ta là gì?]
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào bốn chữ "Tiêu chuẩn bạn đời" trên màn hình, ngơ ngác trong giây lát.
Đôi mắt cô vô thức liếc lên vài tấc, nhìn thấy lời nói trước đó của Trương Gia Ninh -
Cậu nghĩ hồ Baikal đẹp hơn, có thể vì Thẩm Tấn đang cùng cậu ngắm sao.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống và im lặng gõ phím, đầu ngón tay di chuyển chậm rãi trên màn hình.
Vài giây sau, tin nhắn của cô được gửi đi.
Thu Thủy: [Tiêu chuẩn chọn bạn đời: Thích người có thể chẻ củi.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...