Thị vệ của Thọ vương phủ có thể nhìn thấy động tĩnh trước cửa phủ Vệ Quốc Công bên cạnh, thị vệ Quốc Công Phủ tự nhiên cũng có thể nhìn thấy bên kia. Nhưng tôn ti có khác, Quách Bá Ngôn đã sớm khuyên bảo qua thị vệ nhà mình, chính là nhìn thấy cái gì, cũng không thể lén lút nghị luận, châu đầu ghé tai, cứ báo hết những gì nghe nhìn thấy cho Tiền quản sự biết
là được, lúc sau Tiền quản sự cân nhắc, bẩm báo lên những việc chủ tử có thể để ý.
Bởi vậy khi hai cung nữ dung mạo xinh đẹp này đi vào Vương Phủ không lâu, Tiền quản sự liền nhận được tin, suy nghĩ một lát, đi Lâm Vân Đường gặp phu nhân.
Lâm thị ngồi ở chủ vị phòng khách, nghe vậy nắm chặt khăn, ra hiệu bọn nha hoàn đi ra ngoài, bà thấp giọng hỏi: "Hai người kia, tư sắc như thế nào?"
Tiền quản sự không có tận mắt nhìn thấy, nhưng ông cân nhắc chu toàn nên đã hỏi qua thị vệ, cúi đầu nói: "Đều là mỹ nhân bình thường."
Lâm thị lại trầm mặc.
Tiền quản sự liếc nhìn bà một cái, khuyên giải nói: "Phu nhân, nghe nói trước đó không lâu, Huệ phi nương nương cũng đưa hai cung nữ đi Cung Vương phủ, xác thực là cung nữ giáo tập. Cung nữ giáo tập này, nếu như được chủ tử thích, nhiều nhất nâng lên làm di nương, nếu không thì không khác thông phòng bình thường."
Lâm thị hiểu đạo lý này, chính là, ý chỉ tứ hôn vừa ban xuống, bà còn cố ý hỏi thăm, nghe nói Thọ vương không gần nữ sắc, phục vụ bên cạnh đều là tiểu thái giám, bà còn cao hứng thay nữ nhi, nào nghĩ tới cách đại hôn còn có ba tháng, trong cung vậy mà đưa hai cung nữ giáo tập tới đây?
Các nam nhân đều khuyến khích nữ nhân cấm ghen, trong "nữ giới" cũng dạy như vậy, nhưng nữ đức là nữ đức, trái tim đều làm bằng thịt đấy, đối với nữ nhân mà nói, nam nhân không khác bộ hoa phục xinh đẹp nhất là mấy, bản thân mình mặc thì thấy rất xinh đẹp, nhưng một khi bị nữ nhân khác mặc qua, dù có được giặt sạch sẽ, thì mặc vào cũng cảm thấy không còn được như trước.
Lâm thị là quả phụ tái giá, Quách Bá Ngôn là goá vợ cưới lại, ai cũng không chán ghét ai, nhưng Lâm thị lo lắng nữ nhi nghĩ không thông.
Tuy nhiên, nghe nói trước khi Sở Vương đại hôn bên cạnh cũng có cung nữ phục vụ, sau khi cưới Vương Phi thì cho đuổi đi, có lẽ nữ nhi cũng có thể có phúc khí nhận được phần độc sủng này? Nếu được như vậy, đường đường Vương Gia trước khi cưới có hai cung nữ giáo tập hầu hạ, cũng không đáng phải so đo, sau khi cưới bên cạnh Vương Gia vẫn có tiểu thiếp thông phòng, nữ nhi không nghĩ thông, bà giải thích cũng không muộn.
Phải để cho nữ nhi thật vui vẻ đợi gả.
Lâm thị giấu diếm việc này xuống dưới, cũng dặn dò Tiền quản sự không thể truyền đi.
Tiền quản sự liên tục cam đoan.
Nhưng việc này cũng không phải là chỉ có một mình quản sự biết được, chạng vạng tối Quách Kiêu từ Mã Quân doanh trở về, vừa mới vào Di Hòa Hiên, A Thuận liền nhỏ giọng nói việc này cho chủ tử nghe. Quách Kiêu quét mắt Thọ vương phủ, nghĩ đến đêm nay Thọ vương liền có mỹ nhân thị tẩm, hắn không khỏi muốn cười. Kế muội cao hứng cái gì? Vương Gia tôn quý, có thể cho nàng độc sủng sao?
Khí trời nóng bức, Quách Kiêu đổ một thân mồ hôi, trước đi tắm, sau đó ra ngoài trầm giọng phân phó A Thuận mấy câu.
~
Tống Gia Ninh đối với chuyện Thọ vương phủ bên cạnh hoàn toàn không biết gì cả, sắp Trung thu rồi, Mậu Ca Nhi bỗng nhiên muốn làm đèn lồng, Tống Gia Ninh liền một lòng dạy đệ đệ làm hoa đăng. Thường ngày thỉnh thoảng còn có thể ngại đệ đệ đáng ghét, cả ngày quấn quít lấy nàng, hiện tại ngày xuất giá càng ngày càng gần, cho dù Thọ vương phủ, Quốc Công Phủ ở bên cạnh nhau, nhưng trở thành con dâu hoàng gia, Tống Gia Ninh không có khả năng tùy tâm sở dục về nhà mẹ đẻ, cho nên nàng đặc biệt quý trọng thời gian tỷ đệ ở chung với nhau.
"Vẽ con thỏ." Ngồi ở trên đùi tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ vẽ trên giấy đèn lồng một tiên nữ quần trắng, Mậu Ca Nhi duỗi đầu ngón tay béo chỉ bên cạnh tiên nữ, nhắc nhở tỷ tỷ. Thằng bé lớn như vậy, đã biết đến chuyện xưa hằng nga bay lên cung trăng.
Tống Gia Ninh cười cười, ở dưới chân tiên nữ vẽ thêm một con Ngọc Thố trắng trắng mập mập, lúc vẽ đôi mắt, Mậu Ca Nhi chợt che con thỏ, ngửa đầu nhắc nhở tỷ tỷ: "Mắt thỏ là màu đỏ!"
Cái này ngay cả Lưu Hỉ, Song nhi cũng nở nụ cười.
"Mậu Ca Nhi thật thông minh." Tống Gia Ninh hôn đầu đệ đệ, vừa muốn đổi bút vẽ, mẫu thân bỗng nhiên phái tiểu nha hoàn tới, nói nữ quan trong cung đưa giá y đã tới. Tống Gia Ninh kinh hãi, lập tức buông đệ đệ, sau đó dắt đệ đệ đi ra thư phòng, mới đi ra ngoài, chỉ thấy mẫu thân dẫn theo một vị nữ quan áo xanh dọc theo hành lang đi sang hướng bên này, phía sau đi theo hơn mười cung nữ, mỗi người trong ngực đều ôm hòm xiểng, hoặc dài hoặc dẹp hoặc rộng.
Cuối tháng tư tứ hôn, ý chỉ ban xuống không lâu thượng y khố liền sai người đến đo số đo cho Tống Gia Ninh, tỉ mỉ chế tạo gấp gáp hơn trăm ngày, rốt cuộc đã làm xong giá y, đưa tới cho Tống Gia Ninh mặc thử, nếu có chỗ nào không ổn, còn kịp thời sửa lại.
Chào hỏi xong, mọi người dời bước đến khuê phòng Tống Gia Ninh, đám nữ quan vây quanh thay trang phục cho Tống Gia Ninh, Lâm thị dắt Mậu Ca Nhi đứng ở một bên, căn bản không xen tay vào được, đợi nữ nhi thay quần áo xong rồi, Lâm thị cười che đôi mắt nhi tử, không cho nhi tử nhìn. Sau tấm bình phong, Tống Gia Ninh duỗi hai cánh tay trắng non mềm, xấu hổ nhắm mắt lại, thẳng đến khi mặc xong hai tầng áo mỏng bên trong, che đậy cả người, nàng mới đỏ mặt mở to mắt.
Một cung nữ đang cầm trung y màu đỏ đi tới.
Tống Gia Ninh si ngốc nhìn màu đỏ này, nhìn bộ hỉ phục kiếp trước nàng không có mặc này, trái tim tựa như bong bóng ngâm trong nước mật ấm ấm áp áp. Kế phụ mẫu thân chọn lựa lang quân như ý cho nàng, nàng trốn ở sau tấm bình phong lần đầu tiên nhìn thấy Lỗ Trấn, liền bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng lúc mặc giá y, về sau hôn sự không thành, nàng một mình ở trong phòng buồn bực cả tháng, trong lòng vừa khổ vừa sợ, sợ hôn sự đời này của mình cũng không thể như ý, ai có thể nghĩ đến, quanh đi quẩn lại, nàng sẽ gả cho Hoàng Thượng tương lai, giá y cũng đã làm xong, hết thảy đều thuận lợi như vậy.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Thái phu nhân và hai vị thím, đều là chạy tới nhìn nàng mặc thử giá y, Tống Gia Ninh mặt càng đỏ hơn, còn xinh đẹp hơn so với thoa son phấn, nhưng cũng có thể là do nóng, bộ giá y này trong trong ngoài ngoài có vài tầng, cánh tay Tống Gia Ninh nâng muốn mỏi nhừ.
Rốt cuộc cũng mặc xong, Tống Gia Ninh ngượng ngùng rũ lông mi, được hai cung nữ đỡ, chậm rãi vòng qua bình phong.
Cô nương mười bốn tuổi, tuổi còn hơi nhỏ, nhưng Tống Gia Ninh tư thái xinh đẹp, khuôn mặt quyến rũ, phong lưu trời sinh này ngay cả cô dâu hai mươi tuổi hoa xinh đẹp cũng tự ti, mặc một thân giá y đỏ thẫm này đi tới, tựa như bữa tiệc bách hoa, hoa thơm cỏ lạ đang tương hỗ ganh đua so sánh, hoa mẫu đơn rốt cuộc khoan thai đến chậm, vừa ra trận, liền khiến tất cả bách hoa đều mất màu sắc.
Lâm thị nhìn đến hai mắt sững sờ, tay đang dắt nhi tử bất tri bất giác để xuống, Mậu Ca Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy tỷ tỷ đối diện một thân hồng y, lại không dám nhận biết, ngơ ngác mở miệng nhỏ, cảm thấy đó là tỷ tỷ, cũng không dám kêu ra. Bên cạnh Thái phu nhân, Nhị phu nhân đều gật đầu khen ngợi, Tam phu nhân ánh mắt phức tạp, nhưng miễn cưỡng có thể duy trì được nụ cười trên mặt, chỉ có Vân Phương, gắt gao nhìn chằm chằm giá y đẹp đẽ quý giá Vương Phi trên người Tứ muội muội, xuất hiện ghen ghét trước nay chưa có.
Nữ quan tận chức tận trách xem xét giá y có vừa người hay không, trước trước sau sau kiểm tra một lần, phát hiện hai vấn đề. So sánh với đầu tháng năm, vị Vương Phi này eo nhỏ hơn một vòng, bộ ngực lại gồ lên một phần. Nghĩ đến cả người giống như bông tuyết mong manh của Vương Phi, lỗ tai nữ quan hơi nóng, ngẫm lại những lời xuyên tạc của bọn tiểu cung nữ trong cung nói Thọ vương thua thiệt, nữ quan chỉ cảm thấy buồn cười, nam nhân dưới gầm trời này, Thọ vương có lẽ là không thiệt thòi nhất đấy.
Thử xong giá y, nữ quan dẫn các cung nữ cáo từ, mang đi cả bộ giá y vẫn còn cần sửa đổi một chút nữa.
Thái phu nhân và trưởng bối đi ra ngoài tiễn khách, Vân Phương lưu lại.
Tống Gia Ninh vừa nóng vừa mệt, trên mặt vẫn còn mang một chút ửng đỏ, dặn dò Song nhi chuẩn bị trà, chiêu đãi Vân Phương.
"Hồi nãy Tứ muội muội thật xinh đẹp, ta nhìn mê mẩn luôn đó." Vân Phương cười trêu ghẹo nói.
Tống Gia Ninh đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tam tỷ tỷ mặc giá y, khẳng định so với ta càng đẹp mắt."
"Ta sao có thể so với Tứ muội muội, tổ mẫu nói rồi, Tứ muội muội là đẹp nhất trong tỷ muội chúng ta đấy, nếu không thì sao muội làm Vương Phi được chứ?" Vân Phương nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh nói, khuôn mặt tươi cười, nhưng đáy mắt đã không che dấu được chua xót, đáng tiếc Tống Gia Ninh chỉ lo xấu hổ, cũng không có nhìn thấy, đang không biết nên đáp lời thế nào, chợt nghe Vân Phương thở dài.
Tống Gia Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Vân Phương dùng một loại ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, Tống Gia Ninh ngẩn người: "Tam tỷ tỷ vì sao thở dài?"
Vân Phương quét mắt Lưu Hỉ phục vụ bên cạnh, giống như che giấu cái gì liền đổi lại khuôn mặt tươi cười, thuận miệng nói: "Không có gì, chính là nghe nói Vương Gia thu hai cung nữ giáo tập, có chút khó chịu thay Tứ muội muội thôi, nhưng Vương Gia thân phận tôn quý, bên cạnh có mấy thị thiếp cũng là bình thường, Tứ muội muội nhất quyết không thể sinh lòng đố kỵ, dù sao Tứ muội muội có thể gả cho Vương Gia, đã là may mắn trời ban, bình thường có ai có được phần phúc vận này như Tứ muội muội chứ?"
Tống Gia Ninh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Thọ vương thu hai cung nữ giáo tập?
Tống Gia Ninh hiểu ý tứ cung nữ giáo tập, nghĩ đến tướng công mình phải gả ngủ với những nữ nhân khác, Tống Gia Ninh không thể tránh khỏi có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến Thọ vương là Hoàng Thượng tương lai, dù không háo nữ sắc thì trong cung cũng không thiếu được tam cung lục viện, Tống Gia Ninh lập tức liền bình thường trở lại. Quả thật là, nàng có thể gả cho Thọ vương làm thê, đã là may mắn trời ban, chẳng lẽ lại còn muốn chiếm lấy sủng ái của hoàng thượng?
Tống Gia Ninh cũng không có lòng tham như vậy.
"Ừm, ta đã biết." Tống Gia Ninh cười yếu ớt tiếp nhận đường tỷ dạy bảo.
Vân Phương thấy nàng cười đến chân thành, không thèm để ý chút nào Thọ vương có nạp thiếp hay không, quả nhiên có chút ngốc nghếch, ngực nhất thời càng thêm buồn bực, dựa vào cái gì mà một người không tim không phổi này cũng có thể làm Vương Phi?
Khiến người khác ngột ngạt không thành còn làm mình tức chết, Vân Phương cắn cắn bờ môi, qua loa hai câu liền rời đi.
Tống Gia Ninh tiễn nàng ta đi ra ngoài, trở về ngồi trên bàn đọc sách, nhìn bình phong trước giường, trong đầu tất cả đều là thỏa mãn và vui sướng khi mặc thử giá y.
Lưu Hỉ để ở trong mắt, âm thầm phát buồn. Phúc công công liên tục dặn dò hắn, phải đợi Tứ cô nương nghe nói Vương Gia thu dùng cung nữ lộ ra sắc mặt thương tâm sau lại làm sáng tỏ chuyện này, nhưng bây giờ, Tứ cô nương nghe nói thì nghe nói, nhưng một chút thương tâm cũng nhìn không ra, vậy hắn rốt cuộc có nên nói hay không?
Hắn là nửa nam nhân, không hiểu tâm tư của nữ nhân, Song nhi thì chí ít cũng đoán được lời nói kia của Tam cô nương không có hảo ý, thấy cô nương nhà mình cười ngây ngô ngây ngô, Song nhi nhịn không được khẽ nói: "Cô nương, người đừng nghe Tam cô nương nói bậy, nàng chính là ghen ghét cô nương gả tốt hơn nàng, cố ý bịa đặt nói dối. Vương Gia không gần nữ sắc, khắp kinh thành hầu như đều biết rõ, mới sẽ không thu dùng cung nữ gì đó đâu."
Song nhi thật sự không tin.
Tống Gia Ninh thì không quan tâm, đang muốn nhắc nhở Song nhi đừng vụng trộm bố trí Vân Phương, Lưu Hỉ bỗng nhiên đi lên trước, cười ha hả nói: "Cô nương, ngày ấy ta đi Vương Phủ làm việc, quả thật có nghe nói trong cung đưa tới hai cung nữ giáo tập, nhưng Vương Gia từ nhỏ đã không thích người lạ cận thân, nên đã an bài các nàng đi Thiên viện làm nha hoàn rồi. Nhưng, lời này chúng ta bí mật nói một chút có thể, tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, bị quý nhân trong cung nghe được, chỉ sợ mất hứng."
Song nhi mừng rỡ.
Tống Gia Ninh trái tim hơi động một chút, sau đó đỏ mặt, không khỏi khẩn trương.
Nàng sẽ không phải là, nữ nhân đầu tiên của Hoàng Thượng tương lai chứ?
Trước đó, Tống Gia Ninh chỉ cao hứng mình có thể nở mày nở mặt xuất giá, chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sau đại hôn, lúc này được Lưu Hỉ nhắc nhở, trong đầu Tống Gia Ninh liền không khỏi mất kiểm soát toát ra một vài tình cảnh kiều diễm. Thọ vương, nam nhân lạnh lùng như thần tiên, cũng sẽ như phàm phu tục tử, thích cùng nàng làm mấy việc này sao?
Hai gò má mơ hồ nóng lên, sợ bị Lưu Hỉ, Song nhi nhìn ra, Tống Gia Ninh đứng dậy đi tới trước Đa Bảo Các, không yên lòng sờ lên đồ cổ gốm sứ đang dươc trưng bày. Nhưng nàng xấu hổ thì xấu hổ, một chút xíu cũng không tưởng tượng ra được tình hình động phòng với Thọ vương, ở trong lòng Tống Gia Ninh, Thọ vương dung mạo tuấn dật, am hiểu thi họa, hẳn là không có thất tình lục dục
Mà nàng, chỉ là một cô nương bình thường không có tư sắc.
Tống Gia Ninh lại bắt đầu lo lắng, vạn nhất Thọ vương không thích ngủ, nàng làm sao để hắn vui lòng đây?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hằng: Nằm là được.
Gia Ninh: Cái gì đều không cần làm sao?
Triệu Hằng:... Nàng muốn làm cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...