Thức dậy, lưng Tống Gia Ninh có chút mỏi, vén chăn lên kiểm tra một chút, quả nhiên nguyệt sự đã đến. Mẫu thân mỗi lần gặp nguyệt sự đều đau bụng, Tống Gia Ninh không có chứng bệnh này, nhưng ngày đầu tiên nàng sẽ đặc biệt mệt mỏi, chỉ muốn nằm ở trên giường chỗ nào cũng không muốn đi, cho nên nàng phái Cửu Nhi báo với mẫu thân một tiếng, nói hôm nay nàng ở trong phòng mình dùng cơm.
Lâm thị ôm Mậu Ca Nhi sang xem, xác định nữ nhi không có trở ngại mới rời khỏi.
Sướng Tâm Viện, Quách Kiêu được ba ngày nghỉ ngơi, sớm đã tới thỉnh an Thái phu nhân, thuận tiện bồi Thái phu nhân, muội muội dùng điểm tâm. Sau khi ăn xong Quách Kiêu đâu cũng không đi, ngồi bên cạnh Thái phu nhân, nghe muội muội và tổ mẫu nói chuyện phiếm. Cũng không lâu lắm, Vân Phương dẫn Thượng Ca Nhi tới, Đình Phương ngó ngó sau lưng hai tỷ muội, ngạc nhiên nói: "Tứ muội muội đâu?"
Vân Phương đúng là đi từ bên Lâm Vân Đường tới, quét mắt nhìn Quách Kiêu, rồi lộ ra nụ cười với Đình Phương mà chỉ cô nương gia mới hiểu: "Nàng hôm nay không thoải mái... Mậu Ca Nhi không chịu theo ta, Đại bá mẫu nói đợi nàng hết bận liền mang Mậu Ca Nhi tới đây cùng tổ mẫu giải buồn."
Đình Phương tự nhiên biết rõ tình huống muội muội gặp nguyệt sự, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Các cô nương ngồi đối diện nhau, Quách Kiêu ngồi ở trên ghế, ánh mắt khẽ thay đổi, ma xui quỷ khiến mà nghĩ tới giấc mộng hôm qua. Tối hôm qua hắn vừa mới nằm mộng, sáng nay nha đầu béo kia liền bị bệnh, chẳng lẽ trong chốn u minh tự có cảm ứng? Quách Kiêu không khỏi chột dạ.
Ngày thứ hai, Quách Kiêu lần nữa đến Sướng Tâm Viện dùng điểm tâm, Tống Gia Ninh dắt Mậu Ca Nhi đi theo sau lưng tỷ đệ Vân Phương bước vào phòng khách, liếc mắt liền thấy được Quách Kiêu, nam nhân đúng lúc cũng đang nhìn nàng. Tống Gia Ninh khách khí cười cười, cũng không có nhìn kỹ vào mắt Quách Kiêu, mà đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Thái phu nhân.
Nàng đang có nguyệt sự trong người, chỉ muốn yên lặng ngồi đợi, Mậu Ca Nhi cũng một lòng hướng ra bên ngoài, nên Thái phu nhân vừa ôm đã ngay lập tức không yên vị nghịch ngợm, lôi kéo tỷ tỷ muốn tỷ tỷ dẫn hắn đi chơi, Thượng Ca Nhi chủ động muốn bồi hắn, nhưng Mậu Ca Nhi muốn tỷ tỷ cùng đi. Tống Gia Ninh đau đầu, mỗi lần đệ đệ ăn vạ, nàng liền đặc biệt cảm thấy phiền, tuy rằng lúc đệ đệ đáng yêu, nàng ước gì có thể lao thẳng đến đệ đệ ôm vào trong ngực mà hôn.
Ngay khi Tống Gia Ninh quyết định đi giày xuống đất, một bóng người bỗng nhiên đi tới, trực tiếp ôm Mậu Ca Nhi đang nằm trên vai nàng lên. Mậu Ca Nhi có chút sợ Quách Kiêu, túm tay áo tỷ tỷ không muốn đi, nhưng cũng không có khóc, Tống Gia Ninh ngẩng đầu, thấy Quách Kiêu đang cúi đầu dỗ dành Mậu Ca Nhi: "Đại ca dẫn ngươi đi xem ngựa."
Mậu Ca Nhi nghe xong, tay vẫn nắm chặt tỷ tỷ, đầu nghiêng một cái, nhìn về ngựa gỗ Đậu Đậu được nó kéo từ trong nhà ra, ám chỉ "Ta có Đậu Đậu, không thèm ngựa của ngươi". Tống Gia Ninh bị đệ đệ trêu chọc bật cười, Quách Kiêu liếc nàng một cái, giật bàn tay mập đang khoác lên bả vai Tống Gia Ninh của Mậu Ca Nhi ra, nói: "Ngựa của Đại ca, không cần người kéo cũng sẽ chạy."
Mậu Ca Nhi rối cuộc cũng có hứng thú, ngoan ngoãn để Quách Kiêu ôm đi.
Thái phu nhân nhìn đại tôn tử dẫn hai đứa cháu ra cửa, vui mừng nói với các cháu gái: "Đại ca các con ra ngoài lần này, trong lòng khẳng định nhớ thương mấy đứa nhỏ các con lắm, đổi thành trước kia, hắn làm sao hỗ trợ dỗ hài tử? Ôm một chút cũng ngại mệt."
Đình Phương cười khẽ, Tống Gia Ninh ngó ngó ngoài cửa sổ, đối với chuyện Quách Kiêu giúp nàng dỗ dành đệ đệ, cũng rất cảm kích.
Ở Sướng Tâm Viện chờ đợi hơn một canh giờ, Tống Gia Ninh dẫn Song nhi quay về Lâm Vân Đường, nhìn thấy mẫu thân, mới biết được đệ đệ còn chưa có trở lại. Quách gia an ổn yên bình, Lâm thị không có suy nghĩ gì, chỉ gọi nữ nhi đi Sướng Tâm Viện đón đệ đệ, phái nha hoàn trông có vẻ lạ mắt. Ở trong lòng Tống Gia Ninh, Quách Kiêu cực kì háo sắc, nhưng cũng không phải là loại người độc ác hãm hại tiểu hài tử, cho nên nàng cũng không có nghĩ quá nhiều, trở về phòng đổi lại vải nguyệt sự, rồi lại mang theo Song nhi ra khỏi cửa.
Di Hòa Hiên cách chỗ nàng không xa, đi một lúc liền đến, nhưng đến rồi lại phát hiện Quách Kiêu căn bản không có ở đây, nha hoàn nói hắn ôm Mậu Ca Nhi đi hoa viên rồi.
Tống Gia Ninh đành phải đi hoa viên, xa xa nhìn thấy Quách Kiêu ngồi dưới cây liễu bên hồ thả câu, sau lưng để một thùng gỗ, Mậu Ca Nhi ngồi xổm bên thùng nhìn vào trong, hơn phân nửa đang trêu chọc cá. Phát hiện tỷ tỷ, Mậu Ca Nhi cao hứng kêu to: "Cá! Tỷ tỷ! Cá!" khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn, Tống Gia Ninh cũng không nỡ tức giận với đệ đệ đang vui đến quên cả trời đất.
"Tới đón Mậu Ca Nhi?" Quách Kiêu vẫn nhìn mặt hồ, Tống Gia Ninh đến gần, hắn mới nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Tống Gia Ninh gật gật đầu: "Làm phiền đại ca, Mậu Ca Nhi khẳng định gây cho huynh không ít phiền toái?" Vừa nói vừa tiến tới sau lưng Quách Kiêu, tò mò nhìn vào thùng gỗ, bên trong có ba con cá một lớn hai nhỏ, Mậu Ca Nhi nghịch ngợm dùng ngón tay chọc vào, chọc ba con cá bơi bốn phía, không thể yên ổn.
"Đừng đùa, quay về ăn cơm." Tống Gia Ninh lôi bàn tay xấu của đệ đệ, dùng khăn giúp đệ đệ lau khô.
Quách Kiêu vốn muốn nói mấy câu, nhưng nghe nàng bắt đầu dạy bảo đệ đệ, hắn liền đứng dậy, quay người lại. Dưới bóng cây, Mậu Ca Nhi ngoan ngoãn để cho tỷ tỷ lau, nhưng đầu thì vẫn nghiêng qua nhìn cá. Tống Gia Ninh mặc váy dài màu đỏ hải đường ngồi trên mặt đất, cúi đầu thay thằng bé lau. Vẻ mặt nàng chăm chú, khuôn mặt non mịn bị phơi nắng trên đường tới đây mà trở nên đỏ bừng, chóp mũi thanh tú rịn đầy mồ hôi, nha đầu ngốc vốn tham ăn ngây thơ, hôm nay chiếu cố đệ đệ, lại toát ra một loại ôn nhu động lòng người.
Quách Kiêu yên lặng nhìn, lúc Tống Gia Ninh đứng lên, hắn mới xoay người ôm lấy Mậu Ca Nhi, xoay người nói: "Ta đưa Ngũ đệ trở về."
Không đợi Tống Gia Ninh khách khí, nam nhân đã đi nhanh đi về phía trước, Mậu Ca Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác nhắc nhở tỷ tỷ: "Cá!"
Tống Gia Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, ra hiệu Song nhi xách thùng gỗ, nàng bảo trì khoảng cách vài bước đi theo phía sau Quách Kiêu.
Con riêng săn sóc nhi tử như vậy, Lâm thị thật long muốn lưu hắn lại dùng cơm, nhưng Quách Kiêu nhã nhặn từ chối, cuối cùng nhìn Mậu Ca Nhi một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Lâm thị nhìn bóng lưng cao lớn của con riêng, bỗng nhiên thở dài, nói với nữ nhi: "Đại ca con tốt như vậy, dạng cô nương gì mới xứng đôi với hắn đây?" Hiện tại điều khiến nàng phát sầu, chính là hôn sự của con riêng, quan hệ mẹ chồng ruột với nàng dâu còn có thể ầm ĩ, chứ chưa cần nói tới kế thất bà bà như nàng.
Trong lòng Tống Gia Ninh khẽ động, nếu như đời này Quách Kiêu sớm cưới thê tử, nàng có phải cũng không cần lo lắng hay không?
Vậy phải nhắc nhở mẫu thân và Thái phu nhân lưu ý đám khuê tú kinh thành nhiều một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt ngang ngược kiêu ngạo của Đoan Tuệ công chúa. Tống Gia Ninh nghĩ lại mà sợ rùng mình, vội vàng nhỏ giọng nói với mẫu thân: "Nương, hôn sự của đại ca người nên giao cho tổ mẫu thôi, tổ mẫu nhìn người chuẩn, khẳng định chọn sẽ tốt hơn."
Quách Kiêu thế nhưng là có vị biểu muội công chúa thanh mai trúc mã đấy, mẫu thân có ý tốt lo liệu hôn sự cho Quách Kiêu, truyền tới tai Đoan Tuệ công chúa lưu luyến si mê Quách Kiêu, còn không hận đến tìm cách lột da mẫu thân? Tống Gia Ninh cũng không muốn mẫu thân vô ý đắc tội Đoan Tuệ công chúa, tự nhiên lại đi trêu chọc một cừu nhân có thân phận tôn quý.
Lâm thị kinh ngạc nhìn nữ nhi, phát hiện lo lắng nơi đáy mắt của nữ nhi, Lâm thị còn tưởng rằng nữ nhi cũng nghĩ đến chuyện mẹ chồng nàng dâu chung đụng, không khỏi cảm khái sờ sờ đầu nữ nhi, cười nói: "An An chúng ta thật sự trưởng thành rồi." cũng có thể nghĩ xa như vậy, còn biết giúp mẫu thân nghĩ kế.
Được khích lệ, Tống Gia Ninh rất vui vẻ, ôm đệ đệ đi rửa tay.
~
Ba ngày nghỉ ngơi đảo mắt chấm dứt, Quách Kiêu tiếp tục đi Mã Quân doanh làm việc, triều đình phải đợi Quách Bá Ngôn sau khi dẫn đầu đại quân hồi kinh mới luận công ban thưởng, cho nên Quách Kiêu bây giờ vẫn chỉ là một cấm vệ bình thường, đi sớm về trễ, Tống Gia Ninh tuy rằng ở Quốc Công Phủ với hắn, nhưng cơ hồ không có cơ hội đối mặt.
Đến hạ tuần tháng ba, ánh mặt trời ấm ấm áp áp, các cô nương yên tâm đổi lại áo mỏng, hoa mẫu đơn trong sân cũng nở hoa.
Ngày mười chín hôm đó, Tống Gia Ninh bỗng nhiên nhận được một tấm thiệp mời, Sở Vương phi Phùng Tranh mời nàng ngày mai đi Vương Phủ thưởng hoa mẫu đơn, đây cũng là sau khi Tống Gia Ninh vào kinh, lần đầu tiên nhận được thiếp mời mời nàng. Tống Gia Ninh vừa mới lạ vừa không nghĩ ra lý do, nên xin mẫu thân hỗ trợ tìm hiểu tường tận, Sở Vương thân phận rất cao, Lâm thị cũng không dám tự tiện làm chủ, dắt nữ nhi đi Sướng Tâm Viện.
Thái phu nhân biết rõ các cháu gái và Sở Vương phi có chút giao tình, nhìn thiếp mời, nhìn lại một chút Tống Gia Ninh, Thái phu nhân cười nói: "Tháng giêng chợt nghe nói Sở Vương phi có tin vui, tám phần mười là một người buồn bực vì trong phủ không có bạn, nên muốn gọi An An qua trò chuyện mà thôi, nếu như Vương Phi coi trọng chúng ta, An An cứ yên tâm mà đi đi."
Không mời Nhị cô nương, Tam cô nương con vợ cả của Quốc Công Phủ, mà chỉ mời Tứ cô nương Lâm thị mang từ Tống gia vào, vị Sở Vương phi này xem ra làm việc còn rất ổn thỏa. Nhà mình xem Tống Gia Ninh như cô nương con vợ cả đối đãi, nhưng trong mắt người ngoài, Tống Gia Ninh quả thật là không tôn quý bằng cô nương con vợ cả, bởi vậy cùng Tống Gia Ninh qua lại, cùng không thể hiện ý đồ muốn trèo lên Quách gia.
Vì Thái phu nhân đã đồng ý, nên hôm sau Tống Gia Ninh đổi một thân quần áo thanh lịch, sau khi từ biệt mẫu thân, mang theo Song nhi đi Sở vương phủ.
Tống Gia Ninh xuất phát không bao lâu, thì thị vệ gác cổng của Thọ vương phủ bên cạnh lập tức báo tin cho Phúc công công, bởi vì Phúc công công đã sớm thông báo bọn họ, phàm là động tĩnh của Quốc Công Phủ, nhất là có liên quan tới Tứ cô nương, đều phải báo lên. Phúc công công nghe thị vệ bẩm báo xong, thì vui vẻ đi thư phòng, nói với chủ tử cả ngày trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục giống như thần tiên rằng: "Vương Gia, hôm qua Vương Phi không phải gửi thiếp mời cho Tứ cô nương sao? Tứ cô nương vừa mới xuất phát."
Triệu Hằng liếc hắn, ánh mắt lạnh nhạt, dường như đang hỏi việc này thì có quan hệ gì tới hắn đâu.
Phúc công công là người nào chứ, đương nhiên sớm đã chuẩn bị xong từ ngữ khuyên nhủ: "Nghe nói Vương Phi nôn oẹ nghiêm trọng, đồ ăn khó có thể nuốt xuống, Đại Điện hạ đau lòng cũng ăn uống không ngon, người gầy cả một vòng. Hiện tại Vương Phi có bạn rồi, Đại Điện hạ một người lẻ loi trơ trọi khẳng định không có mùi vị, Vương Gia người không đi thăm sao?"
Lời này, dường như có chút đạo lý.
Triệu Hằng rốt cuộc ngừng bút, đơn giản nói: "Chuẩn bị xe."
Phúc công công âm thầm vui vẻ trong lòng, vô cùng cao hứng đi an bài. Người chủ tử này của hắn, chỉ có lúc khẩu thị tâm phi, mới chẳng giống thần tiên, bằng không thì Phúc công công thật sự sợ một ngày nào đó hắn vừa thức dậy, đi vào nhà nhìn thì đã thấy Vương Gia vốn ở trong phòng, lại thừa dịp lúc hắn ngủ mà phi thiên lúc nào không hay!
Hai khắc sau, Triệu Hằng người hiếm khi đi ra khỏi Vương Phủ, đã leo lên xe ngựa.
Lúc hắn xuất phát, Tống Gia Ninh đã đến Sở vương phủ, Phùng Tranh sớm phái nha hoàn bên cạnh đến Tiền viện chờ, một đường dẫn Tống Gia Ninh tới viện của nàng.
Phùng Tranh quả thật mang thai bốn tháng, vẫn muốn tìm tỷ muội gần bằng tuổi nói chuyện tâm tình, mà bạn bè quen biết khăn tay chi giao gần như đều gả cho người hết rồi, Phùng Tranh càng nghĩ, chỉ có Tống Gia Ninh đã từng toát ra quan tâm đối với nàng may ra mới có thể nói chuyện. Trước khi đưa thiếp mời, nàng và Sở Vương đã thương lượng qua, Sở Vương vui vẻ đáp ứng, Phùng Tranh mới tự tay viết thiếp mời phái người đưa ra ngoài.
"Gia Trữ muội muội..." Thấy Tống Gia Ninh, Phùng Tranh kinh ngạc đứng lên, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào ngực Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh đỏ mặt, thật sự lớn như vậy sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Hằng: Thật sự có.
Gia Ninh: A, Vương Gia sao cũng tới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...