-Tiểu thư, tỉnh…
Vinh Tuyệt Trần nghe được giọng nói quen thuộc, cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm ra. Tiểu Mai đứng một bên thấy vậy mừng rỡ chạy ngay ra ngoài gọi hai người còn lại, Ngọc Bích thấy chủ tử tỉnh, hai hàng nước mắt cứ trào ra, đứng không vững ngã phịch xuống sàn.
-Ông trời có mắt, vương phi cuối cùng cũng tỉnh.
-Tiểu Mai, ta làm sao.. thế này?
-Người không nhớ gì sao, sau khi bị vương gia đánh, ngài điều dưỡng thân thể không cẩn thận, sốt nguyên hai ngày qua không tỉnh.
Tuyệt Phong vốn im lặng nay liền lên tiếng giải thích, Vinh Tuyệt Trần chợt nhớ ra mình đã cùng Tiêu vương gia chạy khắp “Uẩn cốc” triệt sạch “Huyết tử lâu”. Nàng khó khăn cảm thấy luồng khí nóng tràn ngập trong đan điền, từng chút ăn mòn nội lực cực khổ rèn luyện mấy năm.
-Ngọc Bích, ta muốn ăn ít cháo. Em có thể đi nấu cho ta được không?
-Tất nhiên là được rồi, Ngọc Bích sẽ nấu cho vương phi chén cháo yến mạch tuyệt kĩ của mình. Người hãy chờ một chút.
Cô bé nhanh nhẹn lau nước mắt, lấy hết sức ào tung cửa chính chạy đi. Tiểu Mai hiểu ý đi theo để Tuyệt Phong ở lại.
-Có ai phát hiện gì không?
-May mắn là không, nhưng nội lực của người…
-Ta biết rồi. Tiểu Y Y không ở đây, tạm thời phải chịu đựng, nhưng… e rằng công lực sau này không còn như trước.
-Tiểu thư, Tuyệt Phong muốn đi đưa thiếu chủ trở về. Hắn quỳ xuống.
-Ngươi nói đùa. Hắn vừa mới đi nay lại muốn đem trở về, ta chưa đến mức như vậy.
-Tên Hy vương gia chết tiệt đó. Sao lại tàn độc như vậy?
-Không hẳn, ta e là do tác động của độc dược trước đây và một phần ta quá vội vã vận dụng công lực, tổn thương nguyên khí… khụ khụ…
-Người đừng nói nữa. Tiêu vương gia đã giao cho chúng ta vài viên linh dược có năng lực chữa trị. Tin tức đã cho chim bồ câu đưa đi, thiếu chủ sẽ sớm quay về.
-Ta biết mà. Các ngươi đừng quá lo!
Vinh Tuyệt Trần che miệng ho khan thêm vài tiếng. Tiểu Mai cùng Ngọc Bích bưng cháo đến nơi, chưa kịp mời nàng ăn đã vội lấy nước trà xua đi cơn khô khốc nơi cổ. Ngọc Bích lại rơi nước mắt, cố gắng đút cho chủ tử vài thìa cháo. Nhưng đều không được, Vinh Tuyệt Trần xua tay, nàng không thấy ngon miệng, mí mắt nặng nề nhắm xuống môi mỏng nhấp nháy “Lui cả đi, ta mệt quá”.
Tối đến, tại thư phòng Hy vương phủ, một bóng đen đứng trước thư án báo cáo tình hình “Chủ tử, quân đội chúng ta ở biên giới đã giành được thắng lợi, Vinh La Hiển đại nhân hẳn sẽ trở về trong nay mai. Ngoài ra, trên giang hồ, Huyết tử lâu – thế lực mới hình thành bị đốt trụi sau một đêm, tin đồn là do đắc tội với Tiêu Sát các mà bị thanh trừ. Khinh Viễn sơn trang tuy có minh chủ mới nhưng Khinh Viễn lão nhân vẫn nắm quyền, xem ra sắp tới sẽ chưa có biến cố gì.”
Hy vương gia lặng lẽ ngồi nghe, không hiểu sao từ hai ngày nay, nghe tin xú nữ nhân kia bệnh liệt giường hắn lại cảm thấy trong lòng nhộn nhạo không yên, nghe mật báo lại không vào, chỉ muốn biết nàng giờ ra sao. Thở dài không tin được kèm chút hối hận, hắn phấy tay cho thuộc hạ lui, quay lưng lại nghe tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
-Thuộc hạ ra mắt chủ tử.
-Ừ, Linh trần viện động tĩnh thế nào?
-Vương phi sức khỏe kiệt quệ, ngay cả cháo cũng không ăn được.
-Đã cho mời thái y chưa? Hắn đột nhiên lên giọng lo lắng.
-Thưa đã, nhưng thái y cũng bó tay. Nói gì đó có luồng khí nóng không minh bạch trong cơ thể vương phi không cách gì xóa được, chỉ có thể cầm chừng.
-Phế vật… Lui đi…
-Vâng.
Hy vương gia tức giận gạt hết tấu chương, không hiểu được tại sao máu lại xông lên não, mất đi lý trí. Chưởng phong của hắn lúc đó đủ đánh chết một con hổ vằn, Lăng Gia hoàng tộc của hắn trọng hỏa, cơ địa trong người từ khi sinh ra đã có nguồn nhiệt lượng kì lạ, nàng… vốn đã yếu nhược như vậy. Lòng không yên, hắn vội phi thân đến Linh Trần viện.
Kinh ngạc, hắn chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn, cả khuôn viện heo hút ngày nào trở mình rực rỡ. Vườn hoa, hồ sen, tường nhà, mái ngói… đẹp và linh khiết tuyệt trần như chốn bồng lai tiên cảnh. Lăng Gia Hy nhìn vào khung cửa sổ vẫn sáng đèn, người con gái với gương mặt tàn tạ vết tím thẫm ho khan, tay vẫn nhẹ nhàng vạch từng nét chữ. Có lẽ cảm thấy ngột ngạt, nàng đặt bút mở cửa bước ra sân nhìn trăng sáng, làn da trắng bệch xanh xao khiến tim hắn co rút ê ẩm.
Vinh Tuyệt Trần không biết bị nhìn lén. Nàng lặng lẽ ra ngồi phía dưới gốc cây khô trong viện treo đầy những dải lụa đủ màu phất phơ trong gió. Cây cổ cầm nằm trơ trọi thương cảm cho nàng. Ngón tay trắng mịn nhẹ lướt phát ra âm thanh réo rắt, nàng chợt thở dài cảm thán, nguyên khí đã hao tổn, dù có thuốc tiên cũng không thể phục hồi như xưa. Dù Tiêu yêu nghiệt đã tặng linh dược nhưng chỉ có thể cầm chừng, nàng không hi vọng sẽ hao tổn thêm nữa.
Nghĩ ngẩn ngơ, ngọc thủ vô tình, những giai điệu không trọn vẹn nhưng đầy linh tính vang vọng. Lăng Gia Hy càng bất ngờ, hắn không phải kẻ ngu, cầm kĩ này, e rằng Hoa nhi chẳng khi nào có thể so sánh, tài năng này không chỉ luyện tập là có được, phải là thiên phú dị bẩm, là tinh hoa đọng lại từ tâm hồn. Vô tình, hữu tình… nàng vượt xa những gì hắn nghĩ, hắn… đã mờ mắt đến như thế nào vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...