-Xem ra nàng trêu hoa ghẹo nguyệt quá đấy! Mỗ yêu nghiệt trưng ra bộ mặt không vui.
-Ta nào có làm gì? Khoan đã, sao ngươi biết ta là cung chủ? Hoàng thượng bá bá nói cho ngươi? Nàng ngạc nhiên truy vẫn hắn.
-Dài dòng, ta biết không liên quan đến phụ hoàng. Những gì ta làm ông âý cũng không biết! Trần nhi, ta giúp nàng đánh thắng tên kia, nàng có gì báo đáp ta không?
-Hả? Nàng cơ hồ nghi ngờ động cơ giúp nàng của hắn, chẳng tốt đẹp gì.
-Này đừng nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ đó! Nàng nhận ta làm tri kỉ mà suốt ngày xưng hô “ta, ngươi” nha, đi tham dự đại hội võ lâm cũng không đánh tiếng rủ ta cùng đi. Ngươi ta thật thương tâm! Mỗ yêu nghiệt nào đó giả vờ làm nũng khiến nàng bất đắc dĩ xuống nước.
-Ngươi, ách, Tiêu đại ca, ách, không quen tí nào… Ta cũng là tự dưng hứng lên tới đây thôi! Để cám ơn ngươi giúp ta thắng, coi như ta cho ngươi thấy mặt thật được không?
Tiêu Sát các chủ được nước đẩy thuyền, vui vẻ gõ tay lên bàn hài lòng nhìn gương mặt nàng hiện ra sau tầng lụa. Cổ họng đột nhiên khô nóng, hắn liên tục nuốt nước miếng. Ngày hắn đưa Quỷ Y giải dược, chỉ là hứng thú cùng thương cảm một nữ nhân là nàng. Giờ hắn chân chính hiểu được, hắn không phải chỉ có chừng ấy cảm xúc dành cho nàng, mà còn là khâm phục, trân trọng và yêu thương tận đáy lòng.
Mỹ nhân trước mặt lạnh lùng mỹ miều. Mi thanh mục tú, tóc đen môi đỏ, mắt long lanh như nước hồ thu, sóng sánh xao động hư hư thực thực. Làn da nàng không phải trắng bệch như các tiểu thư kinh thành phấn từng lớp dày cộm mà tự nhiên hồng hào, mỏng manh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mềm mại mịn màng. Tiêu Các chủ vô thức đưa tay chạm vào đôi má căng mịn kia, cảm xúc như tia lửa điện đánh vào não bộ, thật khiến hắn thỏa mãn không rời được. Lòng hắn bực bội vì tam đệ có được nàng mà không hảo quý trọng, xem ra hắn phải sớm giành lại nàng ngày nào hay ngày ấy.
-Uy, kiểm chứng đủ chưa? Đây đúng là mặt thật của ta nha! Thấy hắn mãi không rút tay, Vinh Tuyệt Trần lắc mình tránh né, lên tiếng.
-A. Đúng vậy! Mỗ yêu nghiệt bị nàng tránh thoát giật mình hụt hẫng. – Nàng nếu dùng gương mặt này, e rằng tam đệ sẽ không chọn Hạ Hồng Hoa đâu!
-Nhan sắc là thứ dễ héo tàn. Ta chỉ là ta, hắn không yêu ta hà tất phải dùng nhan sắc câu dẫn hắn. Ta đã buông xuống rồi!
-Ta biết nàng đã nói cưới hắn vì thân bất do kỉ, ta có thể biết lý do không?
Vinh Tuyệt Trần nghiêng đầu nhìn một thân hồng y đỏ rực trước mặt suy ngẫm, cuối cùng lựa chọn nói rõ cho hắn biết. Ngọc Thần cung vốn là giang hồ chi đạo, tới thời mẫu thân Ngọc Nguyện mới phụ giúp triều đình. Lăng Gia hoàng triều tuy đã độc lập một vùng nhưng vẫn chưa ổn thỏa. Biên giới phía Nam vẫn luôn xảy ra tranh chấp với tộc nhân vùng thảo nguyên. Bên trong lại có những đối tượng tiền triều ý đồ mưu phản. Thế nước thù trong giặc ngoài, Lăng Gia Lạc vì vậy không lập thái tử nhưng nhận định Tamhoàng tử là người sẽ lên ngôi. Chính vì lý do đó, nàng một mặt gả cho hắn để tiện bảo vệ sự an toàn vừa theo dõi điều tra những kẻ có ý đồ tạo phản. Chỉ cần hắn lên ngôi, dẹp nội loạn trừ ngoại chiến, nàng nhất định sẽ một bức hòa ly tiêu dao mà sống.
-E không dễ! Hắn nhíu mày.
-Huynh có tin gì? Nàng đăm chiêu lo lắng.
-Giang hồ gần đây mới xuất hiện một thế lực mới gọi là “Huyết Tử”, mục tiêu nhắm tới là các danh gia vọng tộc, quan lại quyền cao và cả… hoàng tộc.
-Ý huynh là…?
-Ta đã điều tra được một thời gian từ khi Tam đệ bị ám sát mới thu hoạch được thêm một ít thông tin. Tuy ta chỉ là một vương gia nhàn rỗi nhưng cũng không bị bỏ rơi đâu, nàng chẳng thể biết ta phải trốn tránh mấy kẻ giết người hết ngày này qua ngày khác.
-Hừ đã vậy nhân dịp này chúng ta xóa xổ chúng, ta đi nói với Khinh Viễn nhờ lão giúp một tay. Nàng tức giận nói.
-Không được, ta vẫn chưa lần ra manh mối hang ổ của chúng vả lại kẻ đầu sỏ hắn vẫn đang núp bóng trong triều đình ta. Muốn trừ khử, phải một lưới bắt sạch. Yêu nghiệt nhanh nhẹn cướp lời.
Vinh Tuyệt Trần đau lòng không nguôi, thì ra ám sát Tam gia không phải kẻ địch bình thường, xui xẻo vì cứu hắn lại kéo nàng vào chuyện tình cảm nam nữ không lối thoát. Tự mình chịu nghiệt, nàng không than vãn gì, chỉ đau đáu nghĩ cách làm sao nhanh chóng triệt hạ toàn bộ. Đang bóp trán, bàn tay bé nhỏ của nàng lại bị ai đó nắm chặt lại. Nàng hé mắt nhìn Tiêu các chủ trước mặt đang cười rạng rỡ.
-“Huyết Tử” có một loại độc đặc biệt gọi là Dung Tử Tán, không màu không mùi không vị, vừa có dạng bột vừa có thể lỏng. Kẻ bị trúng độc sẽ toàn thân tê liệt, máu thịt chuyển sang màu tím thối rửa mà chết. Tam đệ vốn sẽ có kết cục như vậy nếu không có nàng cứu, hắn lại ngu xuẩn tin lời nữ nhân đê tiện kia hại nàng chịu khổ. Nhất định, ta sẽ hợp sức để nhanh chóng giải thoát nàng khỏi cái “thân bất do kỷ” kia. Hãy tin ta!
Vinh Tuyệt Trần cảm thấy sống mũi cay cay, gật đầu. Nàng không biết tình cảnh đó rơi vào mắt nam nhân gần đó làm lòng hắn giống như bị cào xé, rơi vào vực sâu. Một lúc lâu, đại hội kết thúc, hai người họ cũng ra tiền thính, Ngụy Thanh Thù mới bước ra khỏi chỗ tối lặng lẽ theo sau. Không ngoài dự đoán, Khinh Giang đạp ngã quần hùng, lên ngôi Minh Chủ. Khinh Viễn vui mừng cười hả hả tiếp tục uống rượu. Nàng một mặt chúc mừng lão, một mặt tiễn chân Tiêu Sát các ra về. Tàn cuộc, thấy được Ngụy Thanh Thù liền gọi hắn:
-Ngụy Thái tử, ta nghĩ việc cần làm đã xong, người chắc cũng gần về nước?
-Ừ! Hắn trầm mặc đáp, mắt không nhìn nàng.
-Ta có một ý thế này, Người hãy mang Quỷ Y theo, để hắn chữa bệnh cho lão hoàng đế. Coi như ta thay thân mẫu trả lại một phần tình nghĩa cho người. Nàng vui vẻ kéo tay Quỷ Y đẩy về phía trước. Tên đó bất mãn “hừ” một tiếng nhưng không có ý từ chối.
-Vậy đa tạ cung chủ. Giờ Thanh Thù phải về phủ, tránh nghi ngờ không tốt.
Nói rồi, hắn chắp tay cúi đầu phi thân đi. Nàng chẳng hiểu lòng hắn, dĩ nhiên nàng là kẻ lạnh bạc vô tâm, Quỷ Y nhìn kẻ vừa đi thở dài vì lại có một tên si tình ngu ngốc xuất hiện,.. giống như hắn. Và Minh chủ võ lâm mới sau ngày đại hội cũng không ra mặt đóng cửa tiếp khách một thời gian rất lâu, nghe đồn là tu luyện thần công gì gì đó… Khinh Viễn lão nhân vì thế vẫn tiếp tục chưởng quản công việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...