Ngọc Thần cung lung linh đình vàng đài ngọc, đồng hoa mênh mông, hồ sen bốn mùa nở rộ, Ngụy Thanh Thù trông thấy mà tràn ngập kinh diễm tự đáy lòng. Nhưng đừng vội nghĩ những thứ đang hiện diện kia là đẹp đẽ, hoa đẹp là hoa có gai, bất cứ nơi nào trong Ngọc Thần cung đều ẩn chứa đầy cạm bẫy. Đồng hoa kia chính là mê hồn trận, bên dưới hồ sen nuôi dưỡng cá sát thủ, cung điện nguy nga kia chính là địa ngục huấn luyện…
-Vết thương của ngươi đã ổn chưa?
Một giọng nói thanh tao vang lên khiến Ngụy Thanh Thù tỉnh khỏi suy nghĩ, hắn vui vẻ quay đầu nhìn nữ tữ bạch y sau lưng.
-Cung chủ quan tâm rồi! Đã khỏe hẳn! Cô nương phía sau lưng người có phải là Đông hộ pháp hay không?
Ngụy Thanh Thù nhanh chóng chuyển dời sự chú ý đến nữ tử áo cam phía sau, trên mi tâm nàng nổi bật một bông hoa mai màu đỏ. Phụ hoàng hắn từng tự hào kể rằng mình chính là người biết rõ về Ngọc Thần cung nhất trong giang hồ. Tứ đại hộ pháp được phân theo 4 phương hướng: Bắc hộ pháp là nam tử có đao thuật luân chuyển càn khôn, đại đao bán nguyệt khắc một chữ “Phong”; Nam hộ pháp là người tinh thông trận pháp áo bào bên vai thêu chữ “Vân”; Đông hộ pháp chính là nữ nhân trước mặt mi tâm hoa “Mai” - chuyên dùng roi, Tây hộ pháp sử dụng độc thuật có một bông “Cúc” dưới đuôi mắt.
-Ngươi quả thật biết rất nhiều về Ngọc Thần cung của ta? Vinh Tuyệt Trần khúc khích cười – Đông hộ pháp sẽ thay ta theo dõi chuyện ở đây. Ngươi đã khỏe thì cũng theo ta rời cung thôi.
-Cung chủ có ý định đuổi khách? Ngụy Thanh Thù cảm thấy trong lòng trào lên một sự tê tái, hắn còn muốn được nhìn thấy nàng lâu hơn.
-A, ta đang định ghé thăm Khinh viễn lão man đồng, tiện thể xem xét đại hội võ lâm là dạng gì… Ngươi thích thì ở đây vài bữa cũng không sao.
-Không, nếu người đi ta cũng muốn theo. Đại hội võ lâm bao năm mới có một lần, ai chẳng muốn được chiêm ngưỡng.
“E rằng cái ngươi hào hứng chính là tiểu thư của chúng ta” – Tiểu Mai nghĩ thầm trong lòng cũng không muốn lên tiếng, nàng cúi đầu nhu thuận nghe lời cho đến khi trước mắt không còn bóng dáng nào nữa mới quay lưng đi.
-----------PHÂN CÁCH NÀO---------
Khinh Viễn sơn trang sắp đến lúc khai mạc đại hội, người đã đông như kiến. Bên trong sơn trang, những tách trà nghi ngút khói, lão nhân tóc bạc râu dài đôi mắt lanh lẹ liếc qua các vị khách quý trong sảnh:
-Có vẻ mọi người đang mong mỏi cái ghế minh chủ này đến tay nhỉ? Cỗ giọng nói uy nghiêm vang lên.
-Khinh minh chủ quá lời rồi, chúng tôi chỉ muốn đem đệ tử đến thử sức một phen thôi!
-Đúng vậy, ai chẳng biết Khinh Viễn sơn trang ngọa hổ tàng long chứ!
-Hừ… Ta cũng chẳng phải người hẹp hòi nhưng không phải cứ kẻ mạnh là được cái vị trí này đâu. Sức khỏe lão nhân ta còn tốt lắm, ngồi thêm mươi năm nữa hẳn không có vấn đề.
-Khinh minh chủ dạy phải!
Các đồng đạo võ lâm cung kính lên tiếng, trong lòng họ mong muốn vị trí hiệu triệu quần hùng bao nhiêu cũng không dám đắc tội lão đầu này. Một mình lão đã xây dựng nên một sơn trang oai hùng như vậy, muốn đạp bẹp môn phái nào đó há chẳng khó, chưa kể cháu trai của lão… haizzzz, hổ phụ không sinh khuyển tử quả không sai, cứ nghĩ con trai lão là kẻ văn nhân không đáng quan tâm thì cháu trai lại là thiên tài võ học.
Khinh Viễn lão nhân ngồi trong sảnh tiếp khách mà đôi chân bực bội không nguôi. Xú tiểu tử cháu trai lão không rõ đã chạy hướng nào, bỏ lại hắn ngồi với cái lũ hám danh hám lợi này, thật cuồng chân quá đi!
Ở một nơi khác trong sơn trang, hai thân ảnh nam nhân đối diện với nhau.
-Ngọc thần thiếu chủ, tại hạ muốn thỉnh giáo đôi chút! Nam nhân mang áo bào tử y tím thẫm, đôi mắt lấp lánh tinh quan. Mái tóc tùy ý buộc lại phía sau phóng khoáng nhưng lại thừa tự tin kiêu ngạo.
-Khinh Giang đại hiệp, Y mỗ vốn không có gì đáng để ngài thỉnh giáo. Nam nhân áo bào đen khoác trên nội bào xám bạc, mùi hương thảo dược vây quanh người chàng, gương mặt lạnh băng ngàn năm không đổi còn ai khác ngoài Quỷ Y.
-Nhất cung trong giang hồ lại không tham gia đại hội lần này, ta vô cùng thất vọng, nhân dịp này mạn phép luận bàn một chút. Thứ lỗi!
Khinh Giang lập tức ôm quyền đánh tới. Một bàn tay vung chưởng, tay kia cũng không nhàn rỗi rút bên hông thanh nhuyễn kiếm sáng lóa. Quỷ Y nhẹ nhàng né tránh, ống tay khẽ động. Khinh Giang trông thấy liền giật nảy người vung kiếm chặn lại, những cây ngân châm rơi đầy trên đất. Một mùi hương nhạt thoảng qua, hắn lại lập tức rụt người lại, bước chân phi thân về phía sau tránh thoát được một làn độc trắng. Bụi phấn văng lên cây cỏ gần đó, chúng lập tức lụi tàn thành tro bụi.
Biết không thể đánh trực diện, Khinh Giang vận dụng chưởng phong uy hiếp. Quỷ Y võ công không tệ nhưng hắn chỉ chuyên sử dụng y thuật, chỉ có thể phòng bị, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Khinh Giang biết mình đang thắng thế cũng không dám lơi là, hắn thầm khâm phục đối thủ trước mắt tuy thân thể gầy yếu, nội lực không thể so bì với hắn nhưng thủy chung vẫn kiên trì chặn đứng các thế công. Chỉ một lúc sau, Quỷ Y đã mất sức hẳn, vừa kịp né tránh một chưởng bên cạnh thì thanh nhuyễn kiếm đã bay tới trước mặt. Tuyệt Phong núp ở gần đó liền nhanh chóng tiến đến, hắn chậm hơn một bóng hình khác chỉ năm giây.
Một làn váy trắng bao bọc Quỷ Y, đôi tay dịu dàng ôm lấy hắn. Vinh Tuyệt Trần lạnh lùng liếc mắt về đối thủ trước mặt, thanh nhuyễn kiếm bị nàng cuốn trong tay áo “bùm” một tiếng hóa thành bột phấn.
-Ngươi giỏi lắm, dám tấn công người của Ngọc Thần cung?
Nàng tức giận, sát khí trong nháy mắt ngập tràn sơn trang. Khinh Giang tức thì lui lại đánh giá nữ tử che mặt, bàn tay không tự chủ bao trước ngực tránh xung động đánh tới. Trong sảnh, bàn ghế lục tục rung lên, chén trà lách cách theo. Khinh Viễn lão nhân thấy thế giật mình “Hỏng rồi! Oan gia tới” rồi không đếm xỉa tới ai phi thân bỏ đi.
Không khí đóng băng lại trong chốc lát rồi nổ tung, những nhánh cỏ vô hại bay tứ tung trong gió vụt thẳng về phía Khinh Giang sắc bén như dao cứa rách da thịt hắn. Nàng chưa định dừng tay, ám khí trong tay áo là những viên ngọc sắt chứa thuốc nổ bắn ra, làm nát bét nửa khu nhà xung quanh. Khinh Giang tuy bảo hộ được nội tạng nhưng bên ngoài đã cực kì nhếch nhác, chưa kịp lên tiếng thanh minh gì cả thì đã thấy bàn tay ngọc ngà chuẩn bị thi triển bí thuật một quả cầu đen tuyền chớp động những tia sáng giống như quả bom chờ chực nổ, hắn thầm nghĩ không ổn rồi…
-Thủ hạ lưu tình! Thủ hạ lưu tình! Xú nha đầu… đó là cháu trai ta a! Khinh Viễn lão nhân nhanh chóng xuất hiện nắm lấy tay Vinh Tuyệt Trần, gương mặt uy nghiêm lúc này trở nên cực kì bi phẫn, mếu máo.
-Lão man đồng… cháu ông hả? Sao lại tấn công tiểu Y Y? Nàng cũng vô cùng bất ngờ, quen biết lâu nay nghe nói lão có cháu trai không ngờ là người này.
-Hảo, hảo, có gì từ từ nói. Ngươi ngay lập tức hủy cái thứ trong tay đi! Âm Lôi chưởng của ngươi có thể san bằng cái sơn trang ta đã dày công gầy dựng đó.
Vinh Tuyệt Trần khóc không ra nước mắt với điệu bộ này của lão, quả cầu trong tay lập tức bốc hơi. Nàng đưa mắt nhìn thân ảnh lung lay trước mặt đầy vết thương, một mực muốn xỉu nhưng lại cố chấp đứng vững.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...