Sắc Máu
Hôm nay Giao đã rất vui. Sau khi nhận được cuộc gọi điện từ Duy_ cậu bạn cùng nhóm với Giao và Điệp từ nhỏ, nay đang du học tại Nhật Bản_ thông báo là tuần sau cậu sẽ về vì được nghỉ lễ mùa hạ tại Nhật. Giao rất quý Duy bởi Duy luôn quan tâm và bảo vệ cô mỗi lần cô bị bắt nạt. Niềm vui của Giao có lẽ còn nhân lên gấp bội khi hôm trước Điệp hân hoan thông báo hôm nay cô ấy sẽ được cắt băng. Tan học, Giao chạy ngay đến cửa hàng hoa gần bệnh viện mua một đóa hoa cúc trắng cho Điệp. Bởi lẽ bạn cô thích loài hoa này nhất. Bởi lẽ nó là biểu tượng của sự chân thực ngây thơ và trong trắng. Cầm bó hoa trên tay lòng Giao sung sướng không tả được. Cô hân hoan đi tới bệnh viện.
“két”
- -Cho cậu này….ơ
Lạ thay. Căn phòng bệnh của Điệp trống trơn. Giao khẽ sững lại. Cô đặt bó hoa lên bàn tự nhủ” có lẽ cậu ấy đang ra ngoài đi WC”
“ reng reng reng…bạn thân ơi xin cầm tay tôi….” Bản nhạc chuông điện thoại khẽ reo lên khiến Giao giật mình. Cô mở máy và thở phào khi đó là số của Điệp. Giao hào hứng:
- -A lo tình yêu…
- -..hức …hức
Giọng Điệp vang lên đứt quãng. Có vẻ cô bé đang khóc. Giao lo lắng:
- -Cậu đang ở đâu đấy? Ai bắt nạt cậu à?
- -Kh..ông_ giọng Điệp yếu ớt xen lẫn tiếng nấc khẽ_ tớ kh..ô..ng s..ao. Giao ơi t..ớ…hức…hức…sợ lắm….
- “ Điệp ơi mẹ xin con đừng nghĩ quẩn”
Giao nghe rõ tiếng mẹ Điệp ở ngoài. Cô chột dạ” chả có lẽ…” và lao ngay ra ngoài hành lang ngước mắt lên sân thượng tòa nhà bệnh viện đối diện. Điệp đứng trên đó. Giao hoảng hốt:
- -Xuống ngay, xuống ngay cho tớ….
- -Kh..ô…ng được Giao ơi….tớ biết…hức hức hức…rằng tớ s..ẽ không …trở lại…được như trư…ớ…c nữa…tớ…..hức hức…
- -Không được. Tớ sẽ lên đó. Chờ tớ…
Nói rồi Giao định lao đi thì bị Điệp ngăn lại:
- -Khô…ng. Cậu mà lên…tớ lạ..i k..hông cầm ….lòng… được….Tớ không ….muố…n….cậu…nh…ìn…thấy …hức hức hức…bộ d…ạng này của…tớ…hức hức…
- -Im ngay, tớ không muốn nghe
Mắt Giao đã ngấn nước. Cô gào lên vào máy điện thoại:
- - Cậu mà nhảy xuống là tớ cũng sẽ nhảy theo. Tớ nói được là làm được. Duy sắp về rồi. Chả lẽ cậu muốn Duy sẽ đau lòng mãi mãi sao?
- -D..uy ư? T..ớ..hức hức…kh..ô..n….g muốn gặp …cậ…u ấy nữa
Giọng Điệp lại càng ngắt quãng hơn “ mọi ng…ười khô…ng…được …qu…a đâ…y…nếu…cò..n ….tiế…n thêm…tôi sẽ nhả….y”
Giao càng hoảng hốt hơn:
- -Tớ van cậu Điệp ơi. Tuy rằng gương mặt cậu không còn đẹp như xưa nhưng trái tim cậu, tâm hồn cậu vẫn là của cậu. Tớ chơi với cậu đâu phải vì cậu xinh đẹp mà bởi tấm lòng nhân hậu của cậu. Xuống đi Điệp ơi. Nếu cậu nhảy tớ cũng sẽ nhảy. Tình bạn của chúng mình đã ràng buộc lại từ lâu rồi. Xuống đi Điệp ơi…
- -Giao….ơi….tớ…….”tút tút tút”
- -Alo….
Điệp quá xúc động nên bị ngất. May sao mọi người đứng trên sân thượng kịp níu tay cô bé lại. Nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mặt Giao đỏ bừng vì xúc động. Cô thương bạn mình quá. Khi điệp được chuyển về phòng. Nhìn thấy gương mặt bạn với những vết sẹo đỏ vằn ngang dọc trên khuôn mặt khiến Giao không kìm được. Cô ôm tay bạn mà òa lên như một đứa trẻ. Mẹ Điệp tiến lại gần đặt tay lên vai Giao thì thào trong tiếng nấc:
- -Cảm ơn con…nếu không có con..chắc ta sẽ ân hận suốt đời mất…
Giao không nói gì, cô chỉ khẽ gạt tóc ra khỏi gương mặt Điệp. Trong cơn mê Điệp vẫn đang khóc. Nước mắt Giao cứ thi nhau chảy. Cô thương bạn mình quá mà không biết làm thế nào. Áp tay Điệp vào má mình, Giao thì thào khe khẽ” có tớ ở đây. Cậu cứ yên tâm ngủ đi nhé…”
Mọi người trong căn phòng đều rưng rưng. Họ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh để lại mẹ Điệp và Giao ở lại trông nom Điệp. Mẹ Điệp và Giao cứ lặng yên như vậy một khoảng. Mỗi người một tâm sự, mỗi người một nỗi niềm riêng. Mẹ Điệp khẽ lên tiếng phá tan đi không khí im lặng bao trùm căn phòng:
- -Con ở lại trông chừng Điệp hộ bác. Bác đi ra báo cho bác trai biết. Có lẽ bác sẽ phải cho Điệp ra nước ngoài. Với nền y học tiên tiến như bây giờ bác tin sẽ có cách giúp Điệp…
- -Vâng. Con hiểu. Bác cứ đi đi. Để Điệp lại con lo..
Giao trả lời tay vẫn nắm chặt tay Điệp. Mẹ Điệp khẽ gật đầu, trong lòng bà đang rất xúc động” con chắc là thiên thần đến giúp Điệp nhà ta. Cảm ơn con..”
- - Nan demo kan demo minna
Odori wo odotte iru yo
Onabe no naka kara bowa tto….
Cậu có nhớ bài hát này không Điệp. Bọn mình đã từng rất thích bài hát này. Trong phim nhóc Makuro đáng yêu ấy…
Từng giai điệu vui nhộn của bài hát như xoáy sâu vào nỗi buồn của Giao. Cô vuốt tóc bạn mỉm cười trong tiếng nấc khẽ. Điệp đã tỉnh song cô không mở mắt. Cô mím chặt môi lại để không bật thành tiếng. Nếu lúc đó không có ai ngăn lại, có lẽ cô đã trở thành kẻ tội đồ. Có lỗi với tất cả mọi người quan tâm đến cô. Cô thầm cảm ơn ông trời vì đã ban Giao đến cho cô.
Nghe tin Duy sắp về Điệp hoang mang vô cùng. Bởi lẽ gương mặt của cô giờ này đã không còn như xưa. Điệp sợ cô sẽ bị Duy xa lánh như tà hủi. Khẽ hung hắng ho, Điệp từ từ mở mắt. Mắt Giao sang lên:
-Cậu tỉnh rồi à? Có đau ở đâu không?
Điệp lắc đầu và nắm chặt lấy tay Giao thút thít:
- -Tớ xin lỗi…tớ…
Giao nhổm dậy, quàng tay ôm bạn thì thầm:
- - Ngốc ạ. Lần sau mà còn dọa mọi người như thế tớ sẽ không tha cho đâu.
- -Giao ơi…
Điệp xúc động ôm chặt lấy bạn mà òa lên. Mọi chuyện dường như đã ổn thỏa. Giao khẽ vuốt tóc bạn:
- -Sang tuần sau Duy sẽ về. Cậu ấy nói sẽ có quà đặc biệt cho cậu.
Điệp khẽ đẩy Giao ra, giọng có vẻ nghiêm trọng:
- -Cậu ấy có biết tớ bị như vậy không?
- -Tớ chưa nói. Nhưng tớ tin cậu ấy cũng sẽ như tớ. Không quan tâm đến vẻ bề ngoài của cậu đâu. Cậu cứ yên tâm
Điệp khẽ lắc đầu:
- -Tớ biết cậu và cậu ấy đều là bạn tốt của tớ. Nhưng mà, tớ không muốn Duy nhìn thấy bộ dạng lúc này của tớ. Khi Duy về có lẽ tớ sẽ ra đi.
- -Ngốc này, cậu nói cái quái gì thế chứ. Cậu định trốn tránh cậu ấy sao?
- -Giao! Tớ không trốn tránh. Chỉ là tớ muốn yên tĩnh một khoảng thời gian. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến tớ vẫn không thể hiểu nổi. Với gương mặt này, tớ thực sự chưa sẵn dàng đối mặt với Duy..
Điệp cúi mặt, giấu ánh mắt dưới hàng mi. Giao nghi hoặc:
- -Đó là lí do cậu thay số điện thoại mà chỉ báo cho tớ biết? Đó là lí do khiến cậu từ chối tất cả mail Duy gửi về? Duy nói cậu ấy đã cố liên lạc với cậu nhưng cậu đã gần như mất tích cả tháng trời trước đó. Cậu đã quyết định rời bỏ Duy ngay trước khi chuyện này xảy ra ư?
- -Tớ có nhiều chuyện khó nói…
- -Có chuyện gì mà cả bạn thân cậu cũng không nói sao? Tớ không hiểu. Điệp có chuyện gì vậy?
Giao khẩn khoản xin Điệp trả lời. Nhưng Điệp chỉ mím môi và lắc đầu. Giao nén tiếng thở dài:
- -Cậu không nói thì thôi vậy. Tớ không nài ép. Mà cậu định đi đâu?
- -Tớ cũng không biết nữa. Với tớ chỉ cần rời khỏi nơi này là đủ.
Điệp khẽ nheo mắt. Giao không biết mình có nên ngăn cản bạn không bởi cô biết Điệp là một cô bé cứng đầu và ương ngạch. Khi đã quyết làm việc gì thì làm cho bằng được kể cả bố mẹ ngăn cũng không được. Giao đỡ Điệp nằm xuống và kéo chăn cho bạn. Cô chỉ khẽ nhắc:
- -Tớ biết cậu buồn. Đừng nghĩ ngợi nhiều nghỉ ngơi đi…
- -Cảm ơn cậu, Giao
- -Ngốc ạ. Chúng ta là bạn thân mà. Ngủ đi tớ sẽ canh cho cậu ngủ.
Điệp nhìn bạn nhoẻn miệng cười, gật đầu. Cô kéo chăn lên cao hơn và giấu mình trong đó để Giao không phát hiện ra cô đang khóc” Xin lỗi Giao, xin lỗi Duy xin lỗi tất cả…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...