Sắc Máu
Điệp đi đi lại lại trong căn nhà rộng thênh của Tazzan lòng cứ bồn chồn không yên. Cô cứ định nhấc máy lên gọi cho Giao hỏi tình hình gia đình nhưng lại sợ Duy đang bên cạnh Giao. Nếu vậy, Duy sẽ gặng hỏi bằng được cô đang ở đâu. Điệp sợ mình sẽ mủi lòng.
" Nhưng mình cứ trong này mà đoán già đoán non thì cũng tắc mạch máu mà chết sớm mất. Hay là..." một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Điệp. Cô chạy sang phòng của Tazzan mượn tạm cái áo chùm dài hôm trước cô mặc che mắt dân thị trấn phố núi đó. Song, Tazzan đang không có ở nhà. Điệp đánh bạo bước vào. Phòng Tazzan trông không có vẻ gì là cầu kì. Rất đúng với phong cách một doanh nhân thành đạt. Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, không thoáng chút bụi. Điệp khẽ khàng tiến đến chiếc tủ âm tường. Cô đang định kéo ngăn tủ ấy ra thì nghe tiếng mở cửa rất mạnh. Kèm theo đó là cơn lốc màu xanh ( ý t/g nhầm) đó là cơn lốc mang tên Tazzan. Anh chạy như bay vào phòng và đứng chặn trước mặt Điệp cùng chiếc tủ âm tường. Mồ hôi còn ướt đẫm trên áo cậu. Trông có vẻ cậu biết trước chuyện Điệp sẽ làm gì nên hớt hải chạy về đây. Điệp vuốt ngực thở phào:
- Anh làm tôi giật bắn. Tôi tưởng có trộm chứ...
- C...ô...cô.... ch....ính.... l...à kẻ... trộm còn... g..ì..._ Tazzan vừa nói vừa thở hồng hộc.
Điệp khẽ nhíu mày:
- Anh nói ai là trộm chứ? Chẳng qua tôi chỉ muốn mượn chút đồ thôi. Tôi đã gõ cửa nhưng không thấy đáp. Tôi nghĩ anh ra ngoài chưa về nên...
- Nên cô tự tiện xông vào phòng tôi và khám xét?
Tazzan đột nhiên xoay tư thế nắm chặt lấy đôi vai mảnh khảnh của Điệp khẽ rít lên. Có vẻ trong chiếc tủ kia là một bí mật rất lớn của Tazzan không thể tiết lộ. Điệp nhăn mặt lại vì bị Tazzan nắm quá chặt. Cô rên lên:
- Anh làm tôi đau...
Lúc này Tazzan mới nhận ra mình đã hơi quá đà. Cậu vội buông Điệp ra:
- Tôi xin lỗi. Chỉ là....
- Không sao. Là tại tôi. Tôi đã tự tiện vào phòng anh mà không cho anh biết. Mà sao anh biết tôi vào phòng anh mà về nhanh vậy?
Tazzan ngồi sụp xuống, một tay nắn chân, một tay khẽ chỉ. Điệp quay lại nhìn lên tường và giật mình. Thì ra anh bạn này có đặt webcam theo dõi. Điệp nhăn mặt " cái lão này trông vậy mà cẩn thận kinh dị" Cô cứ ngẩn người ra cho tới khi Tazzan khua khoắng trước mặt cô cô mới giật mình:
- Cô nghĩ ra trò gì mà đăm chiêu thế? Hay là nghĩ cách đột nhập phòng tôi thêm lần nữa hử?
Điệp vội xua tay:
- Trông tôi đáng nghi đến vậy sao? Thực ra tôi định vào mượn anh cái áo hôm trước để...
Chưa để Điệp kịp nói hết câu, Tazzan đã nhảy lên tưng tưng:
- Hâm mộ tôi quá nên xin áo về gối cho đỡ nhớ hả?
Điệp phì cười " lạy chúa, cái lão này giàu trí tưởng bở quá " cô cố nín cười giải thích. Nhưng Điệp chưa kịp nói hết thì đã bị Tazzan gạt bay. Điệp định thanh minh thì Tazzan kéo cô ra ngoài và bật vô tuyến. Bản tin thời sự đang có mặt tại thị xã nhỏ bị đánh bom. Theo nguồn tin mới nhận đã xác định được một đối tượng nghi phạm. Họ còn đăng cả ảnh bức hình được một vài người dân chụp lại. Điệp mím môi, ngỡ ngàng đến độ khụy cả xuống. Tazzan định tắt ti vi thì Điệp lại thấy bố mình trên đó nên cô vội giằng lấy điều khiển. Trong tivi bố cô bị một đám phóng viên chen nhau chụp hình đòi phỏng vấn nhưng ông cố che mặt và ra xe. Cô phát thanh viên đọc tiếp " Hôm nay chủ tịch hội đồng quản trị công ty Hải Đăng đã chính thức từ chức. Theo tin tức của báo CCA công ty Hải Đăng đã bị rò rỉ một số tin tức bí mật nên không còn giành được thế chủ động trên thi trường và bị một công ty khác mua lại. Người ta còn mới xác nhận kẻ gây ra vụ nổ tại thị trấn AKL là con gái của vị chủ tịch này. Chúng tôi đang tiến hành xác thực nguồn tin. Mong quý vị và các bạn hãy thường xuyên đón xem để cập nhật thông tin...."
Tai Điệp như ù hẳn đi. Cô khụy hẳn xuống sàn. Tazzan không nghĩ lại có quá nhiều tin xấu trong bản tin chiều lại tới với Điệp như vậy. Cậu cứ nghĩ chỉ có cái án oan kia thôi. Ai ngờ...
Cậu vốn xem bản tin này từ trưa nên mới dám bật cho Điệp xem để cô tránh ra ngoài vào lúc này. Điệp như không còn tin vào những gì mình đang nghe. Công ty mà bao năm bố cô tốn công gây dựng đã sụp đổ hoàn toàn, còn cô đang mang cái tội giết người. Cô phải làm sao đây khi không ai tin cô? Điệp lại cảm thấy mắt cô cay cay. "Thứ nước chết tiệt lúc không cần cứ chảy ra như suối thế này?" cô lẩm bẩm. Tazzan vội cúi xuống dìu Điệp lên ghế sô pha. Cậu ngồi trước mặt cô an ủi:
- Tôi rất lấy làm tiếc vì mọi chuyện. Tôi nghĩ cô cần đi phẫu thuật thay đổi gương mặt. Bởi lẽ bây giờ ai cũng nghi ngờ cô là thủ phạm. Mọi chứng cứ đều đe dọa đến cô. Cô lại không có bằng chứng ngoại phạm. Nên..
- Nhưng nếu tôi thay đổi gương mặt, bố mẹ cùng người thân của cô sẽ không nhận ra tôi..
- Cô không thấy hàng loạt vụ rắc rối này xảy ra chỉ với một mình cô thôi à?
- Ý anh là...?
- Tôi nghĩ tất cả những chuyện này chỉ có một kẻ có thể gây ra. Đó chính là kẻ muốn *** hại cô..
Điệp trợn mắt." Lại có kẻ muốn mình chết đến vậy sao? " Tazzan ngồi đối diện với cô tiếp tục làm thuyết khách:
- Về tiền tôi sẽ cho cô vay. Tôi thiết nghĩ cô nên sang Hàn phẫu thuật vì bên đó công nghệ làm cao hơn bên mình. Có gì khó khăn cứ liên lạc với anh bạn tôi bên đó tên Huyn Neul....
Điệp không nói gì chỉ cúi mặt. Cô khẽ đứng dậy rảo bước về phòng. Trước khi đi Điệp chỉ khẽ ném lại một câu thật hững hờ " Tùy anh " Tazzan nén tiếng thở dài khi nhìn dáng tiều tụy của Điệp về phòng. Cậu chợt nghĩ " không ngờ công ty Hải Đăng mà mình được ông chủ giao cho làm quản lí lại là công ty của nhà cô ấy. Chắc kẻ bán lại cổ phần đó cho công ty mình có mờ ám gì đây. Không chừng lại có liên quan đến vụ án oan của Điệp...."
Tazzan đi ra ban công khẽ nhắm mắt lại hít thở chút không khí trong lành. Cậu cố tạo ình chút khoảng lặng để bình tâm suy xét mọi chuyện...
-----
Tại một nơi nào đó trong thành phố,...
- Làm rất tốt.
- Cảm ơn cô chủ đã có lời khen ngợi. Không có gì nữa tôi xin phép..
Người hầu cận khẽ cúi rạp đầu rất tôn kính và lùi ra ngoài. Trong góc tối, cô gái với đôi môi đỏ như trái bồ đào khẽ nhếch lên cười, lắc lắc ly rượu voska đỏ trong tay:
- Cậu không phải đối thủ của tôi, Điệp ạ...ha ha ha ha
Kèm theo đó lần đầu tiên người ta nghe thấy tiếng cười của cô gái giấu mặt. Có vẻ kế hoạch hạ gục Điệp của cô ta đang tiến hành rất thuận lợi. Rốt cuộc cô ta là ai mà có vẻ thù hằn Điệp nhiều đến như vậy?
--------
Gần thời điểm đó, tại bệnh viện,...
Duy đang ngớ người ra vì không nhớ bất cứ gì cả. Cậu không nhớ bố mẹ, không nhớ bạn bè. Không nhớ gì cả. Và cậu được người ta ột ký ức khác. Đó là chuyện cậu và Giao là cặp trời sinh. Mọi người đều cố tránh nhắc đến Điệp. Một ký ức không mấy đẹp của cậu. Hãy để nó bị chôn vùi. Duy chấp nhận ký ức được cho và sống vui vẻ với Giao. Chỉ có điều, cậu không hiểu tại sao nếu Giao là người con gái của cậu cậu lại không có cảm giác gì đặc biệt khi ở gần cô. Mặc dù cậu đã cố xua đi ý nghĩ đó.
Nhưng cảm giác của con tim cậu không thể nhầm. Duy ngập tràn trong sự quan tâm của mọi người đặc biệt là Giao nên cậu cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Cậu chậc lưỡi " chắc do mình hôn mê lâu quá nên mất cảm giác, rồi sẽ lấy lại được thôi "
Và Duy cứ để lí trí mách bảo con tim mình.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...