Qua ngày thứ hai, hai ba bốn bốn bị quấy rầy điện thoại nghe Tử Lâm Kiệt hưng phấn, cũng khiến cho chính hắn muốn tìm một tối được thỏa mãn, rốt cục chào đón ngày thứ sáu, mới tính đến buổi tối đi quán bar tìm mấy cô nàng để thỏa mãn ham muốn nhưng tuyệt đối Đường Tổ Trữ không lường được, giờ tan tầm còn chưa tới, Lâm Kiệt liền mò tới văn phòng hắn.
Tử Lâm Kiệt còn mang theo mấy thùng lớn.
Nhân viên của Dexton Instruments chi nhánh thành T, không mấy người biết bộ dnág của Lâm Kiệt chính là trăng là biển, cho đến khi gã tự mình quá bộ đến phòng tư liệu, cũng giải thích rằng gã đến để giúp đỡ thư kí RD tương lai thu xếp công việc, đồng nghiệp bên phòng tư liệu bây giờ mới biết được CEO của công ty Á Châu trung tâm RD là người tuấn tú đến thế nào, ánh mắt của cả phòng từ nam đến nữ đều tập trung về vị trí của Đường Tổ Trữ, đẹp mắt nha!
Đường Tổ Trữ nhíu mày, tâm sinh bất mãn. Không thể phủ nhận trong lòng có điểm không vui, tác phong cùng bộ dáng Lâm Kiệt rất huênh hoang. Bất quá hắn nói cho cùng cũng chỉ là tâm lý nho chua hoặc là chán ghét tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lâm Kiệt, ngay cả chính hắn ngay lập tức cũng không phát giác được, chỉ là liên tiếp mất hứng.
“Anh đến đây làm gì?”
“Tôi nghĩ cậu tuyệt đối sẽ không thu dọn, cho nên đến giúp cậu.”
“Anh. . . . . .” Đường Tổ Trữ than vãn, hắn là có chủ ý như vậy không hề sai. . . . . Nhưng mà, Lâm Kiệt rốt cuộc là cái quái gì? Làm sao lão có thể nhìn thấu tâm tư của hắn?
“Còn nữa, tôi đã tìm được công ty chuyển nhà rất tốt, sáng mai qua nhà cậu thu dọn.”
Từ từ. . . . . . Hắn nghe không có hiểu. . . . . .”Tôi không cần chuyển nhà!”
“Chẳng lẽ cậu thực không cần? Từ thành T đến thành S?”
Từ thành T đến thành S, khỏng cách tính ra cũng không xa lắm, chạy xe với tốc độ cao đại khái một hai tiếng sẽ tới, nhưng đi từ nội thành T đến nhà A Trữ hay đi từ trung tâm thành S đến chi nhánh RD, đều mất rất nhiều thời gian, thật muốn siêng năng, đi làm hai ba tiếng, tan tầm lại hai ba tiếng về, nếu gặp trường hợp ùn tắc giao thông, thời gian đi lại sẽ lại lâu hơn.
Đường Tổ Trữ ngẫm nghĩ liền nản lòng.
“Nhưng tôi chưa đi thành S tìm chỗ ở, làm gì có nơi để chuyển đi!”
“Chi nhánh RD có ký túc xá đặc biệt.”
RD có ký túc xá đặc biệt? ! Nghe nói phúc lợi ngành RD so với cái khác nghành đều tốt hơn, nguyên lai là sự thật.
“Anh đều đã bố trí rất tốt. . . . . . Nơi tôi đnag thuê hiện tại vẫn còn thời hạn, không thể để lãng phí được.”
“Đơn giản, cậu làm cò nhà bắt người ta phải thuê .”
Tử Lâm Kiệt này thật đúng là. . . . . . Chuyện gì cũng tính tới rồi. . . . . .
Yên lặng thu dọn đồ đạc này nọ, nhưng Lâm Kiệt đi đến kéo ghế từ bàn làm việc ra ngồi nhìn hắn dọn dẹp.
Đồ vật cá nhân của hắn tuy nhiều, song cũng chỉ cần một thùng là đủ.
Tiểu Chu tìm đến đứng cạnh Lâm Kiệt trò chuyện, hai hàng lông mày Đường Tổ Trữ chau lại, khó chịu!
Sao mà khó chịu chứ?
Không phải nói muốn tới giúp hắn thu dọn sao, thế nhưng việc gì cũng không làm, ngay bên cạnh còn tán gẫu cùng nam nhân khác! Tiểu Chu so với hắn cũng đẹp hơn, kia là thế nào? Hay tóc của cậu ta ngắn hơn tôi! Nhìn thấy đàn ông liền mê muội, Tử Lâm Kiệt là đồ ngu ngôc!
“. . . . . . Lâm hiệp đem Tiểu Đường điều về RD, bạn gái Tiểu Đường sẽ thật khổ sở nha?” Tiểu Chu nói.
Bạn gái? Lâm Kiệt hạ thấp nụ cười, lạnh lùng bảo: “Đây là công việc, nếu cậu ấy muốn tốt đẹp thì phải tự sắp xếp việc riêng.” Có tôi rồi mà cậu còn dám có bạn gái hả?
“Ai, Lâm hiệp anh không biết đấy, bạn gái Tiểu Đường rất khả ái, vậy mà còn gửi tới email giới hạn cho Tiểu Đường. . . . . .” Tiểu Chu dường như kề tai nói nhỏ, hạ nhỏ giọng xuống.
Gửi email giới hạn? ! ! ! ! ! Được lắm A Trữ, cậu chờ xem buổi tối tôi làm sạch cậu thế nào!
“Mail của cậu ta còn bị cậu xem được a? Có bao nhiêu hạn chế?”
“Hì hì. . . . . . Bạn gái cậu ta dung kí tự rất lớn, tôi từ xa đã nhìn thấy, viết: tiểu kê kê của A Trữ rất đáng yêu, thật sự là rất kính bạo . . . . . . Cũng không lo A trữ sẽ xấu hổ. . . . . .” Tiểu Chu cười đến thân trên run rẩy không ngừng.
Lâm Kiệt thiếu chút nữa bật ra cười thành tiếng.
Hóa ra chính mình ăn dấm chua của chính mình. . . . . . Ai! A trữ. . . . . . Buổi tối tôi còn làm cậu vô cùng sạch sẽ, bởi vì cậu hại tôi phải lo lắng! Hừ!
Tiểu Chu nói tiếp mấy lời ước ao được như A Trữ.
Lâm Kiệt tiếp tục ở trong lòng ngắm Đường Tở Trữ.
Đường Tổ Trữ đang thu dọn đồ đạc bống thấy toàn thân lạnh run.
Xem Đường Tổ Trữ dọn dẹp cũng không khác thường lắm, Lâm Kiệt mới tới gần hắn.
“Công việc bên này gần như đã chuyển giao hết phải không?”
“Ah, còn có hai phân bản thuyết minh, phải giao cho trưởng phòng, để xem ai có thể tiếp nhận dịch.”
“Chờ lúc nữa hết giờ chúng ta liền. . . . . .” Lâm Kiệt không nói tiếp, vì ngay cả gã cũng thấy được mấy nữ đồng nghiệp làm cùng A Trữ ra hiệu gọi hắn lại, liền hạ giọng thì thầm bên cạnh người ta bảo: “Này! Có người gọi cậu sang kìa.” Còn hất cằm về phía mấy đồng nghiệp nữ.
“Oh. . . . . .” Đường Tổ Trữ cười một chút với các nàng, rồi đáp: “Tôi qua kia một chút.”
Lâm Kiệt lạnh lùng coi Đường Tổ Trữ đi qua, còn nữ đồng nghiệp này cười nói. U ám nghĩ ngay lập tức phải khiêng Đường Tổ Trữ về nhà làm!
“Nhóm mỹ nhân, tìm tôi để làm chi?”
“Vừa rồi mọi người trong phòng bàn bạc, sau giờ làm mời anh đi hát Karaoke, xem như buổi chia tay, chúc mừng anh thăng chức.” Mỹ nữ A đề nghị.
“Ah! Cám ơn!” Đường Tổ Trữ nói lời cảm tạ, có chút vui vẻ. Phòng hắn bình thường cạnh tranh là thế, có tình nghĩa như vậy thực hiếm gặp.
“Phòng ta vừa nãy đã đặt một hàng ghế dài, còn muốn mời Lâm hiệp cùng đi, anh qua nói với Lâm hiệp mấy câu, hỏi anh ấy, nhất định, tuyệt đối phải nhận lời mời của chúng ta đó.” Mỹ nữ B thuyết phục.
Nhìn thấy ánh mắt của các cô gái xinh đẹp này đã thành hình trái tim, mơ ước cái gã đồng tính kia? Nguyên lai ý không ở trong lời a! Đường Tổ Trữ có chút nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Được, chờ tôi nói với anh ấy.”
“Vậy xin nhờ anh nha!” Mỹ nữ C van nài.
“Ừ! Cứ trông vào tôi!” Xa xa trừng mắt nhìn Tử Lâm Kiệt liếc một cái. Tai họa! Ngay cả phụ nữ cũng bị anh quyến rũ mất!
Đường Tổ Trữ lúc này mới trở về chỗ ngồi.
“Đồng nghiệp cùng phòng nói, phải chúc mừng tôi thăng chức, buổi tối mời chúng ta hai người đi hát Karaoke.”
“Cậu muốn đi không?” Lâm Kiệt nhìn chằm chằm Đường Tổ Trữ. Cậu dám nói muốn cho tôi xem!
“Không muốn. Chính là về sau xác định chắc chắn không cùng mọi người gặp lại thì hơn, bọn họ giúp tôi chúc mừng, nói không đi cũng áy náy.”
Đúng là không thể nào nói nổi. Lâm Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy đi thôi.”
“Đúng rồi, vừa nãy anh nói chờ lúc nữa hết giờ là thế nào?”
“Cậu còn có thể nhớ rõ lời nói của tôi a?” Lâm Kiệt tức giận nói mát.
“Không muốn nói thì thôi.” Đường Tổ Trữ cũng bực mình mà đáp lại.
Lâm Kiệt lẳng lặng chăm chú nhìn Đường Tổ Trữ một lúc, mới chậm rãi bảo: “Vốn muốn đưa cậu đi xem phim. . . . . .”
Đường Tổ Trữ vừa rồi có biết bao cảm xúc tiêu cực chỉ vì một lời này của Lâm Kiệt mà. . . . . . Tan thành mây khói . . .
. . .
Không biết vì cái gì hay bởi vì câu này mà phấn khích đứng lên, Đường Tổ Trữ có chút ngu si hỏi: “Muốn xem phim gì?”
“Batman4.”
“A! Tôi muốn xem!”
“Nhưng cậu muốn đi tiệc chia tay kia mà. . . . . .” Lâm Kiệt lại trưng vẻ mặt phớt tỉnh.
“Chúng ta hát hai bài đầu rồi đi luôn a!”
Đường Tổ Trữ lần đầu tiên chủ động cố gắng vì hai người tranh thủ mọi việc. . . . . . Tuy rằng bé nhỏ không đáng kể. . . . . .
Nhưng sau cùng lại khiến Lâm Kiệt lộ ra vẻ tươi cười ấm áp.
——— —————— —————————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...