Sắc Lang Phụ Thân

Hít sâu một hơi, Thiên Ngọc cố hết sức dùng chân vùng vẫy, y muốn đạp hắn ra, muốn bắt hắn phải ngay lập tức rời khỏi nơi ấy, thế nhưng chưa kịp thành công thì hai chân y lại bị kéo dang ra rộng hơn, lần này Thiên Vũ lại không nương tình cắn một phát lên làn da đùi mềm mại.

“Đau!”

Cảm giác đau nhói đột ngột khiến Thiên Ngọc hoảng hốt vùng dậy, lần này hắn thực sự đã ra tay, quả nhiên không chút lưu tình.

Ấn Thiên Ngọc nằm lại xuống giường, Thiên Vũ dùng lưỡi vẽ một vòng lên hai dấu răng đã hằn sâu đến mức rướm máu, hắn phải cho đứa trẻ này biết chống cự hắn thì sẽ phải nhận lấy một kết quả thê thảm như thế nào.


“Ngươi muốn nằm im để hưởng thụ hay là muốn phản kháng để nhận lấy đau đớn đây?”

Thiên Vũ tuy hỏi nhưng cũng không cần thiết phải nghe được câu trả lời, hành động của Thiên Ngọc đã hoàn toàn nói lên điều đó.

Y nhu thuận nằm xuống, nức nở dùng tay dụi mắt, lệ châu không ngừng tràn ra, tiếng khóc trong veo lanh lảnh như tiếng hót của chim sơn ca cũng vang lên không dứt. Có lẽ là do đau đớn, có lẽ là do uất hận, cũng có thể là do y đã thực sự buông xuôi, chỉ biết khóc lúc này đối với y có thể xem như một sự giải thoát.


Gạt đi những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đang lòa xòa trên gương mặt non nớt, Thiên Vũ không dỗ dành mà chỉ đơn giản dùng hành động để an ủi y.

Nghĩ kỹ lại thực sự hơi có chút biến thái, thế nhưng không thể không thừa nhận tiếng khóc thanh thúy ngây thơ như thế hắn lại rất thích nghe, thậm chí hắn muốn y khóc nhiều hơn để cho bản tính chiếm hữu của hắn cơ bản có thể được thỏa mãn.

Cố định phần thân dưới của y, Thiên Vũ không nhanh không chậm đảo nhẹ một vòng lên ngọc hành nhỏ nhắn, ức hiếp “nó” nhiều lần như thế vẫn chưa cho “nó” có cơ hội để phóng thích lần nào, tâm hồn “yếu – ớt” của hắn dường như cũng cảm thấy có chút áy náy.

(tâm hồn anh mà yếu ớt?!! bệnh quá đi >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận