Sắc Khí Tràn Đầy
Không có dây thừng trói buộc trên người, Thẩm Quân đứng dậy hoạt động thân thể. Đối Triệu Lương Tuấn nói một tiếng, "Cảm ơn".
Cô vội vã muốn đi tìm Chúc Cẩm Thành, "Triệu tiên sinh....Chị tôi giao cho anh vậy. Tôi xuống lầu, tìm....Anh.....Tìm Chúc tiên sinh."
"Thẩm Quân em đi đâu?" Thẩm Hạm nhìn Thẩm Quân rời đi, trong lòng lo sợ bất an.
Cô không biết phải đối mặt với Triệu Lương Tuấn như thế nào.
"Sao? Cũng muốn đi tìm chồng em?"
"Tốt xấu, vẫn là chồng trên danh nghĩa, cho dù tôi có chết, cũng liên quan gì tới anh."
Cô biết Triệu Lương Tuấn tới cứu mình, nhưng vẫn không nhịn được mà nổi giận với hắn.
"Chị em xài chung một người đàn ông? Gia đình em cũng thú vị thật đấy." Triệu Lương Tuấn trên mặt đầy châm biếm.
Thẩm Hạm nổi giận, "Anh nói bậy gì đó! Cái gì mà xài chung một người đàn ông, anh không được nói bậy."
"Xem ra em không hề hay biết em gái em với chồng em đã ở chung với nhau từ lâu rồi."
Thẩm Hạm giờ phút này như chết đứng. Chính là cô đem Thẩm Quân đẩy vào hổ lửa, tên Chúc Cẩm Thành đó bị bất lực, tương lai em gái cô phải làm sao đây? Không được không được, nhất định phải đem Thẩm Quân cứu ra khỏi hố lửa.
Thẩm Hạm đứng dậy muốn chạy theo Thẩm Quân, lại phát hiện bản thân còn bị trói: "Triệu Lương Tuấn, mau cởi trói cho tôi."
Triệu Lương Tuấn phì cười: "Tại sao tôi phải giúp em?"
"Anh....Anh....." Thẩm Hạm đỏ mặt, cô thật sự mù rồi mới đi coi trọng cái tên ngụy quân tử này.
"Em giúp tôi giải quyết nhu cầu, tôi liền cứu em ra khỏi đây." Triệu Lương Tuấn cúi đầu nói, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.
"Anh điên rồi, chỗ này là chỗ nào mà anh muốn làm cái chuyện đó." Âm thanh Thẩm Hạm run lên, Triệu Lương Tuấn chính đúng là tên điên.
"Nếu em ngoan ngoãn một chút, tôi không làm khó em thêm." Lời này nói hết sức thực lòng, làm Thẩm Hạm cảm thấy cô đã bị bán vào cái động không đáy này.
Vì em gái cô. Cô phải ra khỏi đây. Cô nhịn.
"Đến đây đi." Một bộ dạng anh dũng hy sinh, không biết sợ là gì.
Làm Triệu Lương Tuấn buồn cười. Hắn không thèm chấp với cô gái ngốc này.
"Em tự tới đây, liếm sạch nó cho tôi."
Triệu Lương Tuấn giống như một đến vương ở trên cao, còn cô chính là người hầu quỳ trên mặt đất. Thẩm Hạm quật cường ngửa đầu, dùng miệng kéo ra khóa kéo trên quần hắn. Cách một lớp quần lót. Liếm cái thịt trụ bên trong.
Thẩm Quân giương miệng ngậm lấy quy đầu, nhìn nam nhân kiêu ngạo trước mặt, cô thật sự muốn cắn đứt cái côn th*t kia.
Nam nhân kia nhéo cằm cô, cảnh cáo, "Em dám cắn tôi, tôi liền làm chết em. Làm tới khi em bò ra khỏi đây thì thôi."
Thẩm Hạm chỉ đành ngoan ngoãn đem côn th*t kia mút vào trong miệng, đầu lưỡi ra sức liếm, trêu đùa quy đầu, trong lòng không ngừng nguyền rủa hắn mau mau bắn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...