Sắc Khí Tràn Đầy

"Tiểu thư, dân nữ thân như lục bình, không nơi nương tựa, không còn chỗ để đi, chỉ mong tiểu thư có thể thu lưu." Thải Liên nhận ra Thẩm Ảm vô cùng để ý tới Thẩm Quân, đành đánh chủ ý lên người nàng.

Cái người được nàng gọi là tiểu thư này, mới là đối tượng xuống tay tốt nhất. Trước tiên, nên đem vị tiểu thư bên cạnh Thẩm Ảm ném đi, sau đó nàng lại thay thế, nhất tiễn song điêu.

"Ngươi hà tất gì phải như thế..." Thẩm Quân vẻ mặt không biết phải làm sao.

Không ngờ, Thẩm Ảm bất ngờ lên tiếng: "Vừa đúng lúc, ngươi thiếu một nô tỳ không phải sao? Nàng đúng lúc có ý bán mình, cho ngươi làm thô sử nha hoàn cũng tiện lợi."

Thô sử nha hoàn?

Thái Liên ở bên cạnh vô cùng sửng sốt.

Thẩm Quân cũng bất ngờ với lời hắn nói, nhưng mà nghĩ Thẩm Ảm này không đem cô nương Thái Liên kia để trong lòng, Thẩm Quân cũng thấy nhẹ nhàng vui sướng hơn một chút.

Mặt ngoài, Thẩm Quân vẫn giả vờ đang rối rắm không thiết tha: "Tiểu cữu, như vậy có ổn hay không?"

"Có gì không ổn? Nàng ta không làm thô sử nha hoàn thì có thể làm gì khác."

Khuê phòng của Thẩm Quân trừ bỏ bản thân hắn ra thì người khác trăm ngàn khả năng không thể đặt chân vào, vô luận là nam hay là nữ.

Thải Liên nghe xong, trong lòng nổi trận lôi đình, cái tên Thẩm Ảm này thế nhưng không biết thương hoa tiếc ngọc, đường đường là mỹ nhân như nàng cũng không cần. Căn bản là hắn nhìn nàng một chút cũng không có tác dụng lợi dụng.

Quả thật nam nhân đúng là có mắt không tròng, bạo khiển thiên vật.

"Ý của ngươi thế nào?" Thẩm Ảm quay sang hỏi Thải Liên, đại ý là nếu muốn lưu lại chỉ có thể làm thô sử nha hoàn, nếu không muốn có thể lập tức rời khỏi.

Thải Liên một bụng uỷ khuất, hai mắt rưng rưng: "Công tử...."


Một tiếng này có bao nhiêu đau lòng, thật sự là lọt vào tai cũng làm người khác mất hồn, Thẩm Quân nghe xong cả người cũng run rẩy cả lên.

Nhưng mà, Thẩm Ảm giống như tượng đất, ý chí sắt đá, nhíu mày: "Ngươi không muốn?" Trong giọng nói có chút không hài lòng.

Thải Liên vội vàng gật đầu: "Dân nữ nguyện ý mọi chuyện, dân nữ phải có phúc phận ngàn năm mới có thể gặp được công tử, hầu hạ tiểu thư."

"Ân." Thẩm Ảm vừa lòng gật đầu, ngay sau đó ra lệnh: "Đã là nha hoàn liền phải xưng hô nô tỳ, được rồi, đi vào góc ngồi đi, không có việc gì ngươi không được lên tiếng."

Thải Liên thiếu chút nữa đã cánh cánh môi đến xuất huyết, nghiến răng nghiến lợi cực kỳ không tình nguyện cúi đầu khom lưng: "Nô tỳ đã hiểu."

Sau đó đi đến thùng xe ngồi một góc, cuộn mình thành một đoàn, trên mặt tràn đầy bi thương.

Thẩm Quân đối với cách Thẩm Ảm giải quyết mọi chuyện thập phần hài lòng, nếu không phải nàng đang làm bộ, biến bản thân thành một tiểu thư ngu xuẩn, nàng thật lòng muốn hung hăng khen thưởng hắn một hồi.

"Vân Vân, có ý kiến gì không?" Thẩm Ảm lời nói đầy thâm ý, nàng một bên nghe một chút liền hiểu được.

Thật là cái tên hỗn đản. Thải Liên bên kia là người chết sao.

Thẩm Quân do dự, ánh mắt không được ngó nhìn Thải Liên: "Mọi chuyện rất tốt."

Thẩm Ảm trên mặt xẹt qua thất vọng, đảo mắt lại nghĩ ra biện pháp khác: "Vân Vân, trên xe mệt nhọc, xe ngựa lại xóc nảy, ngươi ngồi vào lòng tiểu cữu, sẽ thoải mái hơn."

Thải Liên vùi đầu biến chính mình thành không khí, nhưng Thẩm Ảm nói, nàng đều nghe rõ ràng. Cánh tay trong người âm thầm cuộn tròn lại, lời không biết xấu hổ như vậy mà hắn vẫn dám nói ra?

Nàng một bên, tiếp tục nghe hai cậu cháu bọn họ đối thoại.

"Tiểu cữu, như vậy ngươi sẽ không thoải mái."


Uy uy uy, một nữ tử không biết xấu hổ hay sao lại ngồi lên đùi nam nhân.

"Sẽ không, tiểu cữu da dày thịt béo, thân thể ngươi ta chỉ cần dùng một tay có thể ôm trọn, lại nói, chúng ta không phải người ngoài."

Thẩm Ảm là người không quá phận, thế nhưng hắn dám nói dám làm. Sớm muộn gì Thẩm Quân chỉ sợ hắn sẽ phải trả giá đại giới.

"Vân Vân chịu khổ đã quen, bao nhiêu cực khổ có tính là gì."

Một chút cũng không nhìn ra cái người hay làm nũng này có gì cực khổ.

"Tâm can bảo bối của ta, ngươi muốn tiểu cữu đau lòng đến chết sao? Nhanh lại đây ngồi lên đùi ta, để tiểu cữu xoa xoa cho ngươi..."

Cái gì....Xoa...Xoa cái gì?

Quần áo trên người ma sát nàng vài cái, Thẩm Quân nhẹ giọng than một tiếng: "...Từ từ....Tiểu cữu...Đau...Xoa nhẹ một chút...."

"Là tiểu cữu sai...Tay lớn làm Vân Vân khó chuỵ....Ngày thương nơi này đều mềm mại như bông....Hôm nay cương cứng...Vân Vân chịu khổ rồi."

Thải Liên ước gì mình không nghe thấy, nghe thấy rồi lại không nhịn được, nơi này là nơi nào? Trong lòng bỗng nhiên tức giận nổi lửa, trong đầu không nhịn được suy nghĩ vớ vẩn, nơi này chẳng phải là nơi mẫn cảm của nữ tử đi. Thải Liên liếc mắt nhìn, Thẩm Ảm một bên đang chuyên tâm xoa tay Thẩm Quân, tay lớn bao tay nhỏ, ái muội lưu luyến.

May mắn may mắn, không phải như nàng tưởng tượng hạ lưu.

Thẩm Ảm khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn Thải Liên, thấy nàng cúi đầu rồi, mới đem tay từ trên bàn tay Thẩm Quân, di dời địa phương.

Hai bàn tay lớn chuyển về hướng bộ ngực mềm mại cao vút, mềm mại tinh tế, ngón tay ở trên đầu nhũ, cố ý xoa xoa, làm nó niết sưng to đến cứng rắn.

Trên thực tế, Thẩm Ảm so với Thải Liên nghĩ còn muốn vô sỉ hạ lưu hơn nhiều lần.


Nếu không phải có nàng làm chướng ngại vật ở đây, hắn thật sự muốn thao Thẩm Quân đến chết đi sống lại, làm nàng không biết hôm nay là hôm nào, làm cho lão nhị của hắn có thể hoàn toàn thả lỏng, đem tinh dịch phun khắp thân thể Thẩm Quân.

Chỉ nghĩ đến đây, cả người hắn đều ngạnh đến đau đớn.

"Vân Vân, tại sao cả người lại cương cứng." Thẩm Ảm đĩnh đĩnh cái bụng nhỏ, hai bàn tay cũng không ngừng xoa nắn, dùng sức chà đạp bộ ngực no đủ.

Thẩm Quân bị hắn làm xấu, cố nén rên rỉ: "A...Vân Vân...Không biết..."

Thải Liên chính mắt nhìn thấy Thẩm Ảm xoa xoa hai tay Thẩm Quân, lần này không dám tưởng tượng nhiều, chỉ là nội tâm như cũ không nhịn được thắc mắc: Chỉ là mát xa tay thôi mà, còn nói đến nỗi như nhiễm sắc tình, chọc người khác mơ màng sao?

"Tiểu cữu xoa một lát cả người ngươi đều mềm, sao? Có sướng không?"

"A...Tê tê dại dại...Thật thoải mái...."

Các người đủ rồi...Đây không phải là Tuý Xuân Lâu....Đối thoại nên đứng đắn một chút....

"Vân Vân, tiểu cữu xoa nhẹ cho ngươi lâu như vậy, hai tay đều đau, có phải ngươi nên xoa lại cho tiểu cữu hay không?"

"Tiểu cữu...Ở đây là xe ngựa...."

"Ai, tiểu cữu thật khó chịu quá...Vân Vân không muốn sao..."

Thẩm Ảm là tướng quân, đường đường là nam tử hán, đại trượng phu. Giờ lại đối với cháu gái mình cò kè mặc cả, thật là làm người ta khinh thường. Thải Liên bị hai người này làm cho vô ngữ, may mắn thay, A Tùng bên ngoài đột nhiên lên tiếng: "Công tử, xe ngựa phía sau sửa sang lại vị trí ổn thoả rồi, ngài có muốn cho cô nương kia đổi chỗ không?"

Đương nhiên là muốn.

Thải Liên còn hận không thể lập tức rời khỏi không gian đè nén này.

Thẩm Ảm không trực tiếp đuổi người, chỉ quay sang hỏi Thẩm Quân: "Vân Vân, ý ngươi thế nào?"

"Ta sợ xe ngựa kia sẽ khiến Thải Liên ngồi không thoải mái."


Thải Liên vừa nghe, chỉ muốn nhân cơ hội này bỏ chạy, lập tức ngẩng đầu: "Tiểu thư, không cần quan tâm ta...Nô tỳ...Là hạ nhân...Không thể ở chỗ này...Như vậy là không hợp lễ nghĩa hành vi..."

"Ngươi nguyện ý là được, nếu không có thể ở đây, không sao hết." Thẩm Quân lo lắng sốt ruột hỏi.

Thải Liên nào còn dám ở lại đây, tới kinh thành rồi nàng cũng không muốn cùng với cặp cậu cháu biến thái này ở chung một chỗ.

"Đa tạ tiểu thư."

Nói xong, Thải Liên lập tức phi người xuống xe người, giống như bỏ của chạy lấy người.

Lưu lại Thẩm Quân và Thẩm Ảm một chỗ.

Vải che buông xuống, Thẩm Ảm đột nhiên thay đổi, ngữ khí hạ lưu: "Vân Vân, chỗ này không còn người khác, mau mau, tiểu cửu trướng muốn chết."

Hắn cố ý va chạm vào mông Thẩm Quân, hắn muốn cái gì có quỷ mới không biết.

Đồ háo sắc.

Thẩm Quân âm thầm mắng một tiếng, trên mặt làm bộ ngượng ngùng: "Tiểu cữu muốn làm cái gì...Thì làm cái đó đi..."

Được Thẩm Quân cho phép, Thẩm Ảm lập tức gấp gáp cởi quần áo ra, cởi ra quần lót bên trong, đôi mắt trở nên dữ tợn, Thẩm Quân bị hắn trêu chọc tới ngứa ngáy khó chịu. Xuân thuỷ cũng róc rách.

Bên dưới tiểu huyệt hồng nhạt nhuỵ hoa, hoa phùng một mảnh trong suốt, phun ra mật lộ. Thẩm Ảm bị nơi này mê hoặc, một bụng dục hoả đang dần phát tán, hắn đem ngón tay cắm vào nơi nhỏ hẹp kia.

Thẩm Quân bị khiêu khích cả người run rẩy, cơ thể hư không muốn giải tỏa. Tiểu huyệt mút chặt ngón tay kia như muốn nhiều hơn nữa.

"Tâm can bảo bối, ngươi thật là đẹp, đẹp đến muốn chết. Ngươi phải hảo hảo chịu đựng, tiểu cữu liền thay ngươi hành động."

"A...Từ từ..."

Thẩm Quân có chút khẩn trương, nhục huyệt kia bị dương v*t thô to dọa cho sợ ngây người, chịu đựng hắn một lần càn rỡ, cái loại nửa sống nửa chết kia, hắn ham muốn không màn ngày màn đêm làm nàng thật sự sợ hãi vô cùng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui