Đập vào mắt không phải Tần Tình mà là Đái Di Yên
"Sao cô vào được?"
Nghe giọng anh không vui, Đái Di Yên mỉm cười, nói nhỏ:
"Mấy ngày nay ai cũng mệt muốn chết rồi, em giúp mọi người mua trà chiều, sẵn tiện mua điểm tâm và cà phê cho anh."
Trên bàn đặt môt ly cà phê và mâm điểm tâm, lúc cô bước vào anh đang ngủ, tâm khẽ động muốn lại xoa bóp một chút.
Trở lại không lâu, cô nghe được ít vụ bê bối của anh. Biết một số chuyện của anh và Tần Tình. Vì vậy cô ta nhìn Tần Tình ngày càng không thuận mắt.
Đàn ông luôn thích sự mới mẻ, Đái Di Yên rất có tự tin, huống chi có mẹ Từ đứng đằng sau
"Chồng ơi~" Tần Tình đẩy cửa thì thấy một màn như vậy. Từ Khải Sinh dựa vào ghế mà bàn tay của Đái Di Yên mập mờ để lên vai anh. Đầu cúi xuống rất gần, cái áo khoét sâu để lộ hai luồng thịt trắng, chỉ cần người đàn ông quay đầu có thể nhìn trọn cảnh xuân bên trong.
Đột nhiên sắc mặt của cô trầm xuống
"Tới? Hôm nay muốn ăn gì? Từ Khải Sinh sợ cô hiểu lầm, đứng dậy xa cách nói với Đái Di Yên:
"Cám ơn cà phê, cô ra ngoài đi."
Đái Di Yên nhíu mày "Không cần cám ơn, anh thích là được rồi."
Lắc mông vòng qua bàn làm việc, mang giày cao gót 7cm bước đi trước mặt Tần Tình.
Chờ Đái Di Yên đóng cửa lại, Tần Tình nổi giận "Đều tại anh! Ai kêu anh không mang bao! Bây giờ làm sao?"
Cô móc que thử thai từ trong túi cho anh xem, Từ Khải Sinh đang chuẩn bị tâm lí xem cô ghen, không ngờ có một kinh hỉ lớn như vậy.
"Có?!"
Biểu tình vui sướng của người đàn ông rất đáng yêu, Tần Tình giận vài giây lại bị anh chọc cười, "Đúng rồi, đều tại anh, hừ, hiện tại làm sao đây?"
Giọng nói mềm nhũn, tất cả tức giận lúc nãy đều tiêu tán.
"Vậy sinh được không, cục cưng sinh cho anh đứa con đi." Từ Khải Sinh bế cô lên xoay một vòng, vốn định chờ cô tốt nghiệp rồi cầu hôn, không nghĩ đứa bé tới bất ngờ như vậy.
"Nhưng.. nhưng mà em không muốn có con sớm vậy." Tần Tình ão não nhìn anh
"Sao vậy?" Từ Khải Sinh tưởng anh không đề cập chuyện kết hôn làm cô không có cảm giác an toàn.
Kéo tay cô ngồi xuống, anh đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị ra.
"Anh định đợi em tốt nghiệp mới cầu hôn, nhưng hiện tại..." có chút áy náy nhìn cô "Tần Tình, anh sẽ yêu thương em cả đời."
Đem chiếc nhẫn chậm rãi tiến vào ngón áp út "Em có nguyện ý gả cho anh không?"
Tần Tình trên đường đến đây rất hoảng, nhưng khi anh lấy chiếc nhẫn ra cô lại muốn khóc.
"Có chuyện gì vậy?" Người trong lòng đột nhiên muốn khóc, Từ Khải Sinh không quan tâm đến câu trả lời, dịu dàng ôm cô an ủi
"Chưa có ai nói cho em một gia đình." Nước mắt mông lung ngẩng đầu nhìn Từ Khải Sinh
"Biết có đứa bé em rất sợ, em không biết mình sợ cái gì." Hai mắt đẫm lệ dựa vào ngực anh tiếp tục thì thầm:
"Anh xong đời rồi, cả đời này em sẽ quấn lấy anh."
Anh bị nước mắt của cô làm đau lòng, lấy tay xoa mắt, nâng mặt cô lên siết thành môt quá bóng dùng sức hôn
"Không sợ, chồng em ở đây."
Hôn đến chóng mặt, Tần Tình quên khóc vùi đầu vào ngực anh ngượng ngùng nói
"Em không biết tại sao muốn khóc, tâm trạng rất rối."
"Không có gì, phụ nữ có thai tâm trạng không ổn định."
Khóc để giải tỏa áp lực xong, Tần Tình thỏa mãn nghe giọng nói trầm ấm của anh, bỗng nhiên rất an tâm.
Không phải cô không quan tâm
Cô muốn tên mình và anh xuất hiện trong cùng một cuốn hộ khẩu
Cô không muốn làm Tần tiểu thư
Sau này cô muốn làm bà Từ
Trong lòng cười ngọt ngào, không khí tràn ngập đường mật, ngọt ngấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...