Sắc giới

Ta hôm nay có thể nhìn thấy Cận rồi sao, thế nhưng lại nhanh chóng gặp một người. Đi được nửa đường,đầu tiên là đụng độ với Nhị hoàng tử cùng với đám tùy tùng của hắn, ta cùng với Phiên hướng hắn hành lễ, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nhường đường, cũng không đi khỏi, cứ dứng chặn chúng ta ở đó. Lúc này không biết từ đâu Lục hoàng tử cùng với Hàn Huyền Dịch đi tới.

“Nhị hoàng huynh, hảo hảo, ta đang muốn tìm ngươi đây. Phụ hoàng cùng các vị đại thần đang bàn chuyện của tiểu Thập lục, có bảo chúng ta cũng phải tới. Đi cùng nhau luôn đi.” Hắn cùng với Nhị hoàng tử đi, chỉ để lại Hàn Huyền Dịch đứng im ở chỗ đó.

“Hàn tướng quân, đã lâu không gặp.”

“Phong…………Chẳng biết Giang thị vệ lúc này có rảnh rỗi không? Công chúa hôm nay tiến cung, cho người đem theo lễ vật, còn có thư mà Hân gửi cho ngươi. Nàng hiện tại đang ở Tiêu Hoa cung………………Hắn chằm chằm nhìn ta, nhãn thần có vẻ bức thiết. Ta nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp ứng.

“Phiên a! Lần sau sẽ xem khúc tân vũ của ngươi……………Nhớ chờ ta đó!”

Vì vậy ta cùng hàn Huyền Dịch hướng đến Tiêu Hoa cung, trên đường có kẻ đến người đi, thế nhưng chúng ta không nói với nhau lời nào. Sau đó hắn đưa ta đi xuyên qua Ngự hoa viên, có lối tắt tới đó, không sợ gặp ai qua lại.

“Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn chợt dừng cước bộ quay đầu lại nhìn ta.

“Tướng quân trông có vẻ khác trước, không còn thần thái phi dương, nhưng trông có vẻ trầm ổn hơn nhiều.” Ta đối với hắn tươi cười, rồi quay đầu lại ngắm mỹ cảnh của hoa viên.

“Trước đây còn trẻ thấy hết sức lông bông. Luôn cho rằng này những phong hoa tuyết nguyệt vốn chỉ là diễn trò, khiến cho người đời thưởng thức. Có mất đi cái này cái khác cũng không cần phải tiếc, bởi vì có thể dễ dàng kiếm ra cái thay thế…………..Ngày đó những tưởng ngươi không thoát khỏi cái chết, trong lòng ta thực sự hổ thẹn. Thế nhưng khi trong cung truyền ra tin tức ngươi còn sống, lại còn được hoàng thượng vô cùng sủng ái…………Ta chưa bao giờ có cảm giác như thế, vui sướng, lo sợ, lại có tiếc nuối. Người đời ai cũng nói là đại trượng phu phải hi sinh mọi thứ mình có cho quốc gia, thế nhưng phải do chính mình trải qua thì mới minh bạch, tất cả kì thực cũng không hề vinh quang. Hiện tại ta  nhận ra rõ ràng nhất, là không có ngươi……….Không ai có thể thay thế nổi.” Hắn từ phía sau ôm chặt lấy ta, ở bên tai ta mà thở dài.

“Tướng quân, ngài là vì nước vì dân, là đường đường một bậc chính nhân quân tử. ta cho tới bây giờ đều chưa từng trách ngài. Ta tôn kính ngài. Những ngày trước ở bắc cương ta cũng chân chính hiểu được nỗi khổ tâm của ngài, thế nên ta mới quyết tâm giúp ngài một tay.”


“Ngươi tới bây giờ vẫn chưa từng gọi tên ta. Trong mắt ngươi ta mãi mãi chỉ giống như một chủ nhân. Thế nên ngươi không bao giờ vì ta mà đau lòng, bởi vì trong lòng ngươi không có ta…………….Hãy nghe ta nói hết đã. Ta vốn trước đây chỉ ham hưởng lạc, một chuyện nhỏ nhặt cũng không thèm chú ý. Nhưng mà bây giờ ta đã để tâm rồi, Trước đây đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu lần những nô lệ bị ép giao cấu mà chết ngay trước mặt, ta chưa bao giờ đống tình với bọn họ, cũng không phải không đau lòng. Ngươi gặp chuyện không may, lòng ta vô cùng đau đớn, thế nhưng tất cả lại quá muộn màng………….Chúng ta có cơ hội làm lại lần nữa không? Ta thực muốn nghe ngươi gọi tên ta một lần……….”

“Huyền Dịch, bên cạnh ngươi có rất nhiều người yêu ngươi. Hân đối với ngươi toàn tâm toàn ý, Công chúa là một thê tử tốt lại xinh đẹp rộng lượng, ngươi vì sao lại để vì chuyện này mà dằn vặt không quên?”  Ta nhịn không được mà thở dài, vì hắn, vì những người lúc mất đi mới biết quý trọng thứ đó chính là người đáng thương.”

“Ngươi nói đúng, ta bây giờ đã biết quý trọng người bên cạnh mình. Ta không còn nạp thiếp, ta cũng không còn ham chơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Mỗi ngày đều ở cùng Hân đàm luận âm luật, cùng công chúa nói chuyện thi ca thơ phú, rất tĩnh tâm an bình, Ta đã học được cách quý trọng. Tuyết đối không muốn phạm một sai lầm ấy lần thứ hai nữa.”

“Chúc mừng ngươi!” Ta xoay người nhìn vào ánh mắt ôn nhu của hắn, đưa lời chúc mừng.”Chúc mừng ngươi! Hàn Huyền Dịch. Sau này nhất định phải làm cho bọn họ thật hạnh phúc, biết không? Lúc này ta thực sự trân trọng người nam tử này,trước tới nay hắn luôn là một nam tử tài năng hơn người vô cùng kiêu ngạo, bây giờ đã có thể trở thành một chính phu quân tử.

“Vậy còn ngươi thì sao? Tô Mộc Cận có khả năng làm cho ngươi hạnh phúc sao? Không cần phải ngạc nhiên như vậy, ta đã từng nói với ngươi rồi, tâm tư của ngươi quả thực rất dễ đoán, ngươi có đôi khi vô cùng ngơ ngác, có thể dễ dàng suy ra tính cách thật của ngươi. Sau này phải nhớ kĩ, cố gắng sửa đi! Điều ấy ở trong cung rất dễ dàng trở thành nhược điểm đó.”

“Ây, ta hiểu rõ, nhất định sẽ nhớ kĩ.”

” Tô Mộc Cận, đối với ngươi hắn rất quan trọng có đúng không? Hắn cùng với ta không hề giống nhau, phản bội ngươi hay lợi dụng ngươi?” Hắn đột nhiên khôi phục dáng vẻ lãnh khốc trước đây, làm cho lòng ta run sợ.” Sẽ không đâu, Huyền Dịch, hắn sẽ không như thế. Ngươi đừng có lo lắng cho ta. Chúng ta chỉ cần giữ mạng đợi thời cơ ly khai khỏi hoàng cung, không có dã tâm gì cả.”

“Yên tâm. Chỉ còn một ngày ta còn quyền thế trong tay, nhất định sẽ cố gắng bảo vệ chu toàn cho ngươi. Còn Tô Mộc Cận, ta sẽ không cho hắn sơ hội để phản bội ngươi đâu, sẽ không cho phép hắn làm ngươi đau lòng. Coi như ta báo đáp cho ngươi. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng này.”

“Huyền Dịch………….Cảm tạ!” Biết hắn đã lâu như vậy, lần đâu tiền bị hắn làm cho cảm động, ta ôm chầm lấy hắn. Đối với chúng ta lúc ấy, trong người chỉ còn bao phiền muộn cùng sự bất đắc dĩ, đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

“Chúng ta đi thôi…………” Hắn nhẹ nhàng đẩy ta ra.” Đứng có tạo cơ hội cho ta, ta không muốn mình bị trở thành loại thần tử  náo loạn nội cung đâu……….” Hắn xấu hổ cười cười, làm cho ta cũng cười theo.”Ngươi thực là thẳng thắn.”


Sau khi cười lại là một bầu không khí trầm mặc, hắn thở dài một hơi, cầm chặt tay ta, kéo đi;” Đi thôi, Cảnh Nguyệt còn đang chờ ngươi.” Ta cũng không còn có gì để nói, yên lặng theo sau hắn đi tới Tiêu Hoa cung.

“Phong………………” Cảnh Nguyệt vừa thấy ta vào, thoáng cái đã đứng lên, muốn nói gì đó lại thôi.

“Mạt tướng tham kiến công chúa.”

“Lễ nghi trong hoàng cung xem ra ngươi học rất nhanh. May mắn làm sao khi bây giờ ngươi vẫn còn sống. Ngươi thực sự rất có bản lĩnh.” Cảnh Trân dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá ta, xem ra rất thỏa mãn.

“Công chúa quá khen. Mạt tướng chỉ là có mệnh tốt số, có thể bảo toàn cái mạng đến giờ mà thôi.”

“Ha ha…………….Thay đổi thân phận một chút tới ngữ khí cũng thay đổi theo. Phò mã, tỷ muội chúng ta cùng hắn nói chuyện riêng một chút trong phòng, ngươi sẽ không ngại chứ?”

“Vậy mọi người cứ chậm rãi nói chuyện.” Hàn Huyền Dịch liếc mắt nhìn ta, quay đầu đi ra ngoài.

“Cảnh Trân công chúa, người đúng là rất lão luyện, làm việc nhanh nhẹn quyết đoán. Chẳng hay nàng triệu mạt tướng tới đây có chuyện gì quan trọng?”

“Muốn cùng ngươi đàm phán lại giao ước. Ngươi trước đây phải nói là bị ép cho chúng ta lợi dụng. Thế nhưng hiện tại đã khác trước rồi. Ngươi bây giờ đã có quyền lực trong tay, có thể ngang hàng ra điều kiện với chúng ta rồi.”


“Công chúa hay nói đùa. Ta bất quá chỉ được Hoàng thượng nhất thời sủng ái, trong cung đâu có chút thế lực nào, một ngày nào đó mà đi đời nhà ma cũng không biết chừng.”

“Phong, đừng như vậy. Trâm tính cách xưa nay như vậy. Ngồi đi, ta cho người mang rất nhiều lễ vật cho ngươi. Hầu như toàn là Lão gia cùng với Phò mã tự tay chọn lựa. Những thứ này là vàng bạc châu báu, ở trong cũng sẽ rất hữu dụng. Hân nhờ ta hỏi thăm ngươi. Chuyện hôm đó chúng ta cũng không dám đem kể cho hắn nghe.” Cảnh Nguyệt kéo ta ngồi xuống, rót cho ta một chén trà.” Đây là trà hoa cúc mà trước đây ngươi dạy ta làm. Uống thử đi, xem xem tay nghề của ta thế nào?”

“Nàng vốn tư chất thông minh, học cái gì cũng tiếp thu rất nhanh.” Uống chén trong trong veo mát miệng, làm cho đáy lòng ta cũng bình tâm đôi chút.

“Được rồi,  ta biết các ngươi luôn có giao tình tốt.” Cảnh Trân ở bên cạnh bĩu môi.” Ta chỉ là người ngoài, không can hệ gì tới giao tình của các ngươi cả, bất quá cũng muốn cho ngươi một giao ước công bằng. Chúng ta để ngươi nắm quyên, ngươi sẽ cũng cấp thông tin tình báo cho chúng ta.”

“Là thế nào?”

“Phong, Lão tam đã đánh tiếng với chúng ta, nói rằng nhược điểm của ngươi hiện tại đang trong tay hắn. Nếu như ngươi đầu quân cho hắn, chúng ta cũng vô pháp trách ngươi. Chỉ bất quá……….”

“Chỉ sợ rằng Lão tam đem ngươi ra lợi dụng thâu tóm hậu cung, tới cuối cùng khi đã xong sự, khó nói hắn sẽ lưu cho ngươi một cái mạng. Ta cùng tỷ tỷ bất đồng, chúng ta muốn âm thầm giúp ngươi có được thực quyền, sau đó xin phụ hoàng tặng cho ngươi một chức quan chân chính. Sau này kể cả khi phụ hoàng có băng hà, cũng không ai dám đụng vào ngươi. Ngươi thấy thế nao?”

“Nói như vậy là định cho ta một mình địch lại cả thiên hạ sao?” Ta phải thừa nhận với lòng mình rằng hai vị công chúa này rất giỏi nói chuyện.

“Cái này đương nhiên. Nếu không phải chúng ta là nữ nhân, người có quyền thế được quyền kiêu ngạo trong cung này không tới lượt bọn họ. Chúng ta không có khả năng ra mặt, thế nên mới phải nhờ đến ngươi.”

“Cảnh Trân công chúa nói ta vẫn chưa hiểu rõ, nếu các người muốn đánh thì chẳng phải chỉ cần chi viện toàn lực ra giúp Lục hoàng tử là được rồi, cần gì phải viện tới ta? Cảnh Nguyệt công chúa cũng tin tưởng Hàn huyền Dịch là một chính nhân đại quân tử nên mới giao phó cả đời cho hắn ta, không phải sao?”

“Phong, cái này không phải là không tin Hàn Huyền Dịch, chỉ là chuyện này còn dính dáng nhiều phương diện lắm. Phe phái Lục hoàng tử cũng có rất nhiều nhược điểm………….Nhất thời bây giờ ít thời gian có nói cũng không hết. Nói chung, ta sẽ không hại ngươi.” Cảnh Nguyệt cầm lấy tay ta.” Ta đã từng nói rồi. Ngươi là bằng hữu của ta, ta cùng Cảnh Trân tuyệt đối không hại ngươi.”

“Như vậy công chúa cho rằng ta có thể làm cái gì?”


“Ngươi chỉ cần theo sát bên người Hoàng thượng, báo cho ta nhất cử nhất động, còn có cả những mật hàm tối quan trọng của các đại thần cũng phải báo cho chúng ta biết. Còn ngươi ở trước mặt Phụ hoàng có thể thể hiện tài năng thông minh biết suy nghĩ, cho Phụ hoàng thấy rằng ngươi có thể có tài giúp trị quốc, như thế tự ngươi có cơ hội nắm giữ thực quyền. Một sủng phi rất dễ bị diệt trừ, nhưng muốn giết một sủng thần là một điều cực kì khó khăn.” Nói đến đây, Cảnh Trân ngừng lại, nhìn ta với còn mắt tràn đầy tiếu ý.”Ngày hôm qua còn mới nhìn thấy Tam hoàng huynh cùng với mỹ nhân Tô Mộc Cận ở cùng một chỗ, động tác cực kì thân mật. Người kia quả thực là rất đẹp, tuy rằng trên mặt còn có vết sẹo đó, nhưng lại gần như không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của hắn, lại càng tăng thêm vẻ nam tử khí khái, hơn nữa học thức uyên bác võ nghệ cao cường, thực là loại có thể khiến cho tam hoàng huynh thỏa mãn.

“Công chúa điều tra thật kĩ càng, ta còn biết nói gì nữa?” Ta chỉ biết cười trừ trước mặt các nàng.” Như vậy chắc hai vị Công chúa cũng biết yêu cầu của Huyền Dịch với ta rồi. Vô luận các ngươi có giở trò gì, cũng không thể đụng nổi tới một sợi tóc của Cận đâu.”

Hai nàng nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng Cảnh Nguyệt mở miệng nói. “Cái này thực rất khó bảo chứng. Nếu như bọn họ cùng với chúng ta đối nghịch với nhau, ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn ta, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”

“Ha ha…………..Hai vị công chúa thật là thẳng thắn, có muốn phản đối cũng khó khăn. Yên tâm đi, những người bên kia ta sẽ dần dần khuyên bảo, mong công chúa đến lúc đó có thể lưu cho họ một cái đường sống. Còn Hân thì sao? Ta có phải van ngươi chiếu cố hắn nữa không?”

“Đố vô tâm, thế ngươi không quan tâm tới ta sao?” Cảnh Nguyệt cười cười cấu ta một cái. Ta bị đau nhịn không được, oa oa kêu to.”Ta đương nhiên có quan tâm ngươi mà. Bất quá Cảnh Nguyệt lợi hại như vậy, có ai có thể khi dễ ngươi nữa chứ? Hơn nữa hiện tại Hàn phủ đầy quyền thế, Phu quân ngươi cũng không ai dám đắc tội, hắn cũng chả dám đắc tội với ngươi ấy chứ.”

“Vừa trên đường đi hắn cho ngươi uống bừa mê gì rồi? Sao chưa chi đã giúp hắn nói đỡ? Cảnh Nguyệt lại nhéo lỗ tai ta.” Ngươi hãy an phận thủ thường cho ta, chung quanh đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt. Huyền Dịch đã động tâm với ngươi rồi, nhớ kĩ trước mặt Phụ hoàng đừng có mà làm trò gì sai trái.”

“Đã biết, ôi ngươi nhẹ tay thôi.”

“Được rồi, tỷ tỷ phải đi đây. Còn có rất nhiều chuyện phải làm. Chu Hồng!” Theo sau tiếng gọi của Cảnh Trân, có một nữ hắc y nhân tiến vào.” Nàng ta cùng với Bìch Lục là ảnh vệ thủ lĩnh giỏi nhất. Sau này sẽ theo sát ngươi, ngươi chỉ cần gọi một tiếng, nàng sẽ xuất hiện, nàng ta sẽ giúp cho liên lạc của chúng ta. Ngươi có việc gì cần, cứ sai nàng ta đi làm. Chu Hồng, sau này ngươi hãy theo mệnh lệnh của Giang công tử mà hành sự.”

“Vâng, thưa công chúa. Chu Hồng ra mắt công tử.” Nàng quỳ xuống hướng ta thi lễ, rồi ngay lập tức trốn vào góc nào đó.

“Hai vị công chúa thực là lợi hại. Dĩ nhiên chưa phát giác ra chiêu binh mãi mã, thực sự làm cho ta bội phục.” Từ sau khi vào cung, thấy mỗi người trong này đều lợi hại như vậy, ta không khỏi bội phục bản thân có mệnh mà sống tới tận lúc này.

“Cũng chẳng có gì. Bất quá không tự bày lưu tính kế, thì đã rủ nháu chết trong đại lao cả rồi. Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Phụ hoàng hạ triều nhất định trở về là muốn thấy ngươi, mau trở về đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui