Nghe được câu nói này Lăng Thế Nghiêm chợt có cảm giác hình như trên thế gian này vẫn còn người thật sự cần anh, điều mà từ khi mẹ mất đi anh không được sờ nắm thêm một lần nào nữa.
Dù thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng anh vẫn có thể đếm chính xác từng ngày, từng tháng, từng năm, từng khoảng thời gian mình đã phải sống trong cảnh tủi nhục.
Trộn lẫn vào lớp bùn lầy lâu quá khiến tâm hồn anh đen đúa tanh hôi, nhiều lần muốn rửa sạch nó đi nhưng chợt nhớ ra anh vốn dĩ chẳng phải là anh nữa, gương mặt này, thân thể này đã sớm không còn thuộc về anh.
Lớp vỏ ngụy trang chỉ vì lời nũng nịu bình thường kia mà bị rách toạc, anh không nói thêm lời nào quay lưng bước ra ngoài, lát sau quay trở lại với bát cháo còn đang nghi ngút khói.
"Ngồi dậy ăn một chút." Giọng của anh đã nhẹ hơn, sắc mặt cũng ôn hòa hơn.
Anh đưa tay ra đỡ Tiểu Nguyệt ngồi dậy, nhưng cô làm không nổi, chỉ nhúc nhích thôi cũng thấy đau.
Cô ngượng ngùng nhìn anh, môi mím lại bối rối: "Hay là em nằm ăn cũng được."
Tiểu Nguyệt nằm cả ngày ở nhà đã nghĩ qua rất nhiều cách để lấy thêm lòng tin của Lăng Thế Nghiêm.
Cô không biết chuyện mình lén lút gặp riêng Triệu Khải trên du thuyền và việc hắn ta tha cho cô một mạng có làm anh nghi ngờ hay không, nên nhân lúc còn có thể yếu đuối thì thay đổi cách tiếp cận một chút, trước đây ương ngạnh bây giờ mềm mại biết đâu lại tiến triển tốt hơn.
Và quả thật cách làm này của Tiểu Nguyệt không hề tồi, cô vừa nhíu mày một cái đã khiến Lăng Thế Nghiêm không còn cách nào để tiếp tục cứng rắn với cô được nữa.
Anh cầm bát cháo lên múc một muỗng nhỏ rồi kề lên miệng thổi.
"Môi của anh bị làm sao vậy?"
Giọng của Tiểu Nguyệt hơi khàn khàn nhưng không kém phần lo lắng, dù sự lo lắng này mang tò mò nhiều hơn.
Trông vết thương kia không giống như là vô tình mà có, lớp da bên ngoài bị nứt ra rất nặng và vẫn còn rướm máu.
Ở Cổ Thành này cả Triệu Khải mà Lăng Thế Nghiêm còn dám cầm súng kề vào cổ thì còn ai dám đả thương anh? Lăng Chấn sao? Nhìn ông ta giống loại người sẽ ra tay tàn nhẫn như thế này lắm.
Cô nhớ tới lần mình nhìn thấy những lằn roi sâu hắm trên lưng anh vào buổi tối vài tháng trước cũng có thể là do ông ta làm, nhưng tại sao hai đứa con mà ông ta lại có thể thiên vị như vậy? Rõ ràng trên người Lăng Nguyên không có vết thương nào do bị đánh đập gây nên cả.
Cô chợt nghĩ tới số tài liệu mà cha đã gửi về trước khi bị giết, ông viết: Lăng Chấn thương nhất là con trai cả, thứ gì tốt nhất trên đời cũng đều dành cho hắn.
Tình phụ tử không giống như tình yêu đôi lứa mà đổi thay theo năm dài tháng rộng, cắt thịt da con mà không biết thương biết xót nếu không phải là bị điên thì cũng vì bởi chẳng phải máu mủ ruột rà.
Lăng Thế Nghiêm không trả lời, anh chuyên tâm thổi cháo cho nguội hẳn rồi đưa tới miệng cô.
Thấy anh không muốn nhắc tới Tiểu Nguyệt cũng không hỏi nữa, cô ngoan ngoãn nuốt hết cháo mà anh đưa tới, dù khẩu vị không tốt cũng chẳng dám chê bai.
Cả buổi hai người đều im lặng, chỉ có tiếng lạch cạch của muỗng va vào chén.
Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn ăn hết cháo khiến Lăng Thế Nghiêm rất hài lòng.
Anh cho cô uống thuốc rồi xoa đầu cô, khen ngợi một câu hiếm hoi:
"Như vậy mới ngoan, ngày mai anh sẽ về trễ hơn nên em đừng đợi.
Bảo dì Thẩm đút cho em ăn, không được bướng."
Lúc nói lời này trông anh cứ như là đang dặn dò con gái của mình vậy.
Lăng Thế Nghiêm hơi chồm qua người Tiểu Nguyệt xem thử vết thương trên vai cô, khoảng cách cả hai rất gần, chỉ giơ tay ra là chạm được.
Tiểu Nguyệt có thể nhìn thấy rất rõ vết thương trên môi anh, chắc có lẽ lúc da thịt nứt ra phải đau đến quặn người lại.
Cô nhịn không được sự tò mò lại lân la hỏi: "Ai làm anh bị thương vậy?"
Chỉ trong một buổi tối Lăng Thế Nghiêm đã trải nghiệm không ít những cung bậc tính cách của Tiểu Nguyệt, cô yếu đuối hơn, nói nhiều hơn và để ý đến tiểu tiết hơn.
Anh nghiêng đầu qua, khoảng cách giữa cả hai càng thu hẹp lại, muốn khiển trách một chút nhưng đột nhiên cô lại đưa tay lên, động tác của cô động tới vết thương nên chỉ nhúc nhích liền đau điếng, mặt mày cũng nhăn nhúm lại.
Anh đã muốn lên tiếng can ngăn nhưng cô vẫn cố chấp giơ tay lên chạm được vào khoé môi anh thì dừng lại.
Đôi mắt cô hơi rơm rớm, chẳng biết là vì tay đau hay vì thương anh đang đau nữa?
"Anh có đau không?"
Lăng Thế Nghiêm sững sờ, đột nhiên anh cũng mâu thuẫn giống như cô, không biết là vì tủi thân hay là vì giọt nước mắt chưa lăn kia nữa? Lần này anh cũng không trả lời nhưng lại bất chợt cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến môi cô, máu rỉ ra từ cánh môi anh hòa với vị đắng còn đọng lại trong miệng cô rất khó để cảm nhận.
Có lẽ là tanh và mặn.
Là tanh của máu, là mặn của nước mắt.
Cũng có thể là đau và lạnh.
Đau vì vết thương lòng, lạnh vì tình khoắc khoải những ưu tư.
Nụ hôn của anh không sâu, rất nhanh liền rời ra nhưng cả hai đều thở dốc.
Anh đứng lên vội vàng rời khỏi phòng, Tiểu Nguyệt lặng lẽ đưa tay lau vệt nước đọng trên mặt, dường như không chỉ có nước mắt của cô mà còn của anh nữa.
Tâm tư của một người thật khó đoán, có khi còn sâu thẳm hơn cả vũ trụ này, buồn hay vui, đang đau hay hạnh phúc đều chưa chắc đã là thật.
Một đời người trải dài chưa quá trăm năm nhưng suốt quãng thời gian lăn lộn trong chốn hồng trần đều luôn phải đeo mặt nạ, qua thăng trầm nó vừa khít đến mức kể cả bản thân nhìn vào cũng không biết đâu là giả và đâu là thật nữa.
Lúc Lăng Thế Nghiêm quay lại thì trên người đã thay một bộ quần áo khác, tóc hơi phồng lên có lẽ là mới tắm gội ở phòng khác xong.
Anh ngồi xuống cạnh cô, tắt đèn trong phòng đi chỉ chừa lại đèn ngủ.
Trong bóng tối mờ mịt tiếng bật lửa lại vang lên, mùi khói thuốc nồng bay lửng lơ ngập trong không khí.
Tiểu Nguyệt nghiêng đầu qua, cô nhớ tới lời nhờ vả của Trình Tiếu sáng nay, rồi nhìn tới sắc mặt trầm tư của Lăng Thế Nghiêm trong lòng không muốn giúp đỡ lắm, anh ta có thành ra thế nào đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cô nhắm mắt lại, nhưng được một lúc lại thấy khó chịu liền lên tiếng:
"Em không thích ngửi mùi thuốc lá."
Ngón tay kẹp thuốc của Lăng Thế Nghiêm hơi cứng nhắc, anh cụp mắt xuống nhìn cô, muốn hỏi chẳng phải trước đây cô còn cướp thuốc của anh để hút hay sao? Nhưng có lẽ tại vị cay của thuốc ngấm vào vết thương làm anh đau nên lời thốt ra vô cùng lãnh đạm.
"Tiểu Nguyệt này, thật ra anh thích cái cảm giác mơ mơ hồ hồ khi chúng ta bên cạnh nhau mà chưa hiểu gì về nhau, chứ không muốn phải trải qua quá trình yêu đương như những người bình thường khác, càng như vậy sẽ càng nhanh chán, cho nên em đừng học theo mấy cô gái ngoài kia mà quản thúc anh."
Nói xong điếu thuốc lại kề lên miệng, Tiểu Nguyệt không nói gì chỉ "ờ" một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Điếu thuốc đã tàn thêm một nấc người bên cạnh vẫn không nói gì thêm, Lăng Thế Nghiêm bỗng thấy chột dạ, anh liếc nhìn cô mấy lần, cuối cùng nhịn không được nữa liền lên tiếng hỏi:
"Em đang giận sao?"
Tư thế của anh đang ngồi che khuất ánh đèn nên không nhìn rõ lắm biểu cảm trên mặt Tiểu Nguyệt, lúc cô mở mắt ra tròng mắt ánh lên sáng như sao trên trời.
"Những cô bạn gái khác có hay giận không?"
Lăng Thế Nghiêm im lặng, lực ngón tay trên điếu thuốc cũng dần mất tự nhiên.
Tiểu Nguyệt nghiêng hẳn qua nhìn anh, mắt nâng lên cao, dịu dàng nói:
"Thật ra em không biết những người bình thường khác sẽ yêu nhau như thế nào cả.
Hay là anh dạy cho em đi."
Vị thuốc trong miệng Lăng Thế Nghiêm bây giờ rất nhạt, nhạt hơn cả những lần trước.
Anh liếm liếm môi, động tới vết thương, đầu mày liền nhíu lại.
Mới vừa rồi còn chê trách cô nhiều chuyện mà bây giờ đến nghĩ anh còn chẳng nghĩ đã dụi tắt điếu thuốc trên tay.
Anh buồn bực chính mình, chửi thầm một tiếng:
Mẹ kiếp! Tại sao anh lại phải để ý tới những lời cô nói đến như vậy.
Hít sâu một hơi, anh nằm xuống cạnh cô, khẽ nói: "Ngủ đi, sau này trước mặt em anh sẽ không hút thuốc nữa."
"Vậy trước mặt những cô gái khác anh có hút hay không?" Cô lại bắt đầu càm ràm giống như anh ghét.
Sắc mặt Lăng Thế Nghiêm hơi đanh lại, gằn lên một tiếng:
"Tiểu Nguyệt!"
Cơn giận của anh bây giờ vốn không có trọng lượng nên cô chẳng biết sợ là gì.
Cọ chóp mũi vào mặt anh, nhoẻn miệng cười vô hại: "Thuốc lá sẽ ngấm vào vết thương anh, để lại vị cay trên môi anh, chui vào trong tim trong phổi anh, những chỗ này em chỉ muốn có mùi vị của em đọng lại."
Tiểu Nguyệt giống hệt như những mạch máu nhỏ chạy khắp cơ thể anh, nghẽn ở đâu liền đau ở chỗ đó.
Lăng Thế Nghiêm bị yêu khí của cô làm cho si mê đến không phân biệt được thứ gì nữa, anh choàng tay qua ôm lấy eo cô, luồn ngón tay vào trong vạt áo miết qua làn da mềm mại thật nhẹ nhàng.
"Trên cơ thể anh chỉ có duy nhất mùi vị của em đọng lại, thuốc lá có cay nồng đến đâu cũng không lấn át được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...