Kiều Thương đối với món ăn Quảng Đông trên bàn cũng không cảm thấy hứng thú, cơ bản một miếng không ăn, chỉ là Lão Thương và Chu Dung Thành uống mấy chén rượu trắng, nói cũng không nhiều, nhìn ra được anh ta đối với Lão Thương vô cùng cảnh giác, ngồi ở đây, một tiếng cũng không dám ho he, nói ra.
Người xã hội đen đối với ai cũng không tin, kể cả đó là người thân cận của mình, ai cũng có thể dưới sự cám dỗ lợi ích mà có thể trở thành kẻ phản bội đâm sau lưng, nếu không cẩn thận quan sát, để ý, sớm muộn gì cũng phải bỏ mạng đường phố.
Kiều Thương và Lão Thương đều là những ông chủ lớn có giã tâm, một tiếng ra lệnh vô số huynh đệ cúi đầu bán mạng, Kiều Thương kiêng kỵ người bố vợ này, Lão Thương cũng lo lắng không thể khống chế được đứa con rể này, cả hai người đang thăm dò lẫn nhau.
Hương vị rượu trắng của bọ họ quá nồng, tôi ngửi thấy mùi đó rất khó chịu, nhịn không được mà muốn nôn, lại sợ thất lễ trên bàn ăn, tôi chỉ có thể uống canh đè xuống.
Chu Dung Thành qua sát sắc mặt của tôi có vẻ không tốt, anh ấy quay đầu sang hỏi tôi có chuyện gì sao, tôi vừa muốn nói chuyện, cơn buồn nôn dâng dần lên miệng, tôi không kiềm chế được mà nôn ra, Chu Dung Thành nhìn thấy nhanh chóng dùng tay bịt miệng ta, hứng trọn những gì mà tôi nôn ra.
Cô bảo mẫu mang chậu nước và khăn tắm lên, tôi đứng dậy xin lỗi Lão Thương và dì hai, dì Hai hỏi tôi không thoải mái như thế nào, tôi nói chỉ là đột nhiên buồn nôn.
Thường Cẩm Châu ngẩng đầu lên từ, "bà Chu buồn nôn liệu có phải mang thai hay không? ”
Câu nói này của cô ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt mà muốn ném chiếc bát đi, thậm chí không dám nhìn vào khuôn mặt của Chu Dung Thành, anh ấy ngồi bên cạnh tôi trầm mặc một lát, hỏi tôi có phải không.
Tôi lắc đầu và nói to, không phải.
Anh ấy có chút buồn cười, đưa tay sờ sờ lên gương mặt tôi, "Sao lại để bị dọa thành bộ dạng này.
Nếu đó là sự thật thì anh thấy rất vui. ”
Ánh mắt anh ấy rất chân thành, càng như vậy tôi càng thấy xấu hổ và sợ hãi, tôi thậm chí còn không có dũng khí đi xác minh rốt cuộc có phải hay không, càng không có dũng khí nghĩ, nếu như đó không phải huyết thống của Chu Dung Thành thì tôi nên làm như thế nào đây.
Tôi nắm lấy chiếc váy hân hoan cười và nói, "Có thể duyên phận còn chưa tới, hơn nữa tôi cũng rất sợ đau, cô Thường nói như vậy, doạ tôi sợ đến thấu xương luôn. ”
Chu Dung Thành lau khô tay sạch sẽ vì ta nôn một ít đồ ăn ra tay của anh ấy, tư thế rót rượu của Kiều Thương bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Thường Cẩm Châu nghi hoặc nhìn chằm chằm vào anh ta trong chốc lát, và ngập ngừng gọi to anh Thương.
Anh ta lúc này tinh thần mới bình tĩnh trở lại, cầm lấy chén rượu đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, "Hương vị của Đỗ Khang rất thuần túy, người trên bàn vui vẻ bày ra, trên bàn rượu Mao Đài sẽ không uống, thực sự có tình yêu, thích mới là quan trọng nhất. ”
Chu Dung Thành nói uống rượu và kết giao với người khác đều như vậy.
Kiều Thương ngửa cổ uống uống cạn ly rượu, "Tôi vừa mới nãy không để ý, không nghe rõ, cô Hà như thế nào rồi? ”
Thường Cẩm Châu nói mọi người đều nghĩ cô Hà có vẻ đang mang thai, tất cả phụ nữ buồn nôn rất dễ khiến người ta nghĩ đến những thứ này.
"Mang thai." Kiều Thương nói hai chữ đó ra một cách ẩn ý, "Đây là chuyện vui. ”
Chu Dung Thành nói nếu đó là sự thật thì quả là chuyện vui, đáng tiếc còn chưa có.
Anh ấy nắm lấy tay tôi ở dưới bàn, bàn tay tôi có chút lạnh, điều này khiến anh ấy hơi nhíu mày, hỏi tôi có lạnh không, tôi lắc đầu nói chỉ là có chút khó chịu.
Ở phía bên kia vang lên một tiếng nụ cười, Kiều Thương dùng ánh mắt sác bén để nhìn tôi, ánh mắt đầy thăm dò và hung hãn, khiến trong lòng tôi càng thêm hoảng hốt.
"Nghe này, cục trưởng Chu trong nhà có chính thất, cũng có một đứa con trai."
Lão Thương hạ ly rượu xuống mở miệng nói phá vỡ bầu không khí ngột nhạt này, "Như vậy cô Hà xem như là vợ hai của cục trưởng Chu rồi. ”
Chu Dung Thành nói thân phận của tôi như này, sao dám có thêm bà chu, với cả đang thương lượng thủ tục ly hôn, Hà Sanh sắp là phu nhân thứ hai của tôi.
Lão Thương ánh mắt sáng ngời, "Nói như vậy, hiện tại ở cô Hà vẫn chưa trở thành vợ của cục trưởng Chu . ”
Chu Dung Thành suy nghĩ một hồi lâu, nói gần như vậy.
Bữa cơm này sắp kết thúc, tầng hai bỗng nhiên vang lên một tiếng cửa rất mạnh, làm cho mấy ly rượu trên bàn rung lắc, tất cả chúng tôi đều nhìn về phía cầu thang, một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng nhẹ nhàng đi xuống, ngũ quan của cô ấy rất thanh tao, có vẻ cũng chạc tuổi với cô Thường, dì Hai nhìn thấy cô ấy lập tức cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường vô cùng chán ghét.
Cô ấy đi đến phòng ăn gọi to lão gia, Lão Thương bảo cố ấy ngồi, cô ấy ngồi xuống liền cầm đũa gắp thức ăn, một câu không nói.
"Tiểu Tứ tỉnh dậy, tôi hầu hạ lão gia cũng chua có phúc phận này, có thể ngủ đến lúc hoàng hôn chập tối, qua hai năm tôi già đi, Thường phủ chính là nhà của tôi."
Cô gái trẻ ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ấy, múc một muỗng cháo đưa vào miệng, "Nếu biết sắp già, thì cũng nên an phận một chút đi. ”
Dì Hai mặt biến đổi, bà ấy vỗ bàn vừa muốn cái nhau với người đàn bà đó, Lão Thương liếc nhìn cô ấy, cô đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống.
Lão Thương đối với dì Tư này quá nuông chiều, cũng không kém dì Hai, dì Hai cũng không dám làm chuyện lỗ mãn trước mặt khách, dì Tư làm nhưng không bị khiển trách, ngược lại nói chuyện và cư xử một cách tự tin.
Bất kỳ đại gia tộc lớn nào cũng là xuất hiện nội chiến không ngừng, hơn nữa phụ nữ nhiều, có nhiều sự đố kỵ ghen tuông vu khống hãm hại cũnglà chuyện bình thường, người đàn ông nếu không phải đặc biệt khôn khéo lý trí, thì có thể bị tính toán lợi dụng lúc nào cũng không biết.
Dì Tư xuất hiện, sau khi dì hai bắt đầu la mắng, tôi cùng Chu Dung Thành là người ngoài đứng ở đó xem rất bất tiện, liền đứng dậy tạm biệt với Lão Thương, ông ấy cũng không giữ lại, cô Thường cùng Kiều Thương đi ra khỏi phòng ăn sau khi tôi, để lại hai người vợ lẽ đang cãi nhau.
Lão Thương và Chu Dung Thành bắt tay nhau, "Phụ nữ nhiều trong nhà rất phiền, nếu tôi tiếp đãi không chu đáo, mong cục trưởng Chu lượng thứ. ”
"Không sao, đây cũng là một chuyện vui, có nhiều người mong có được diễm phúc như Lão Thương đây."
Khi bọn họ đang nói chuyện với nahu, bảo mẫu đã đẩy cửa ra, cầm một cái ô nói bên ngoài mặt trời đang rất nắng, cầm ô che nắng và đưa tôi ngồi vào trong xe, tránh để cô Hà bị cháy nắng.
Tôi nói cảm ơn với bà ấy, Chu Dung Thành ôm eo tôi đang muốn ra khỏi cửa, Lão Thương bỗng nhiên ở phía sau kêu lên, " Cục trưởng Chu xin dừng bước. ”
Chu Dung Thành nghe được lập tức buông tôi ra, anh ấy quay lại đứng trước mặt Lão Thương, Lão Thương nói ta còn có một việc muốn nhờ cục trưởng Chu giúp đỡ.
Chu Dung Thành nói nếu có thể làm được, anh ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Lão Thương trên mặt nở nụ cười chân thành và ôn hoà hơn bao giờ hết, " Làm được thì hơi khó nhưng tôi có thể dùng những cách thương lượng khác để đảm bảo rằng không để cục trưởng Chu bị thiệt.
Quan trường đường hẹp, khó tránh khỏi va chạm, chỉ cần Chu cục trưởng chịu giúp đỡ tôi lần này, sau này tôi nhất định trợ giúp lại. ”
Lão Thương bước vài bước về phía trước, ghé sát người không biết nói gì với tai anh ấy, vẻ điềm tĩnh trên mặt Chu Dung Thành dần biến mất , hiện lên sự tức giận và phản kháng.
"Đây là ý gì."
Lão Thương vẻ mặt hiền hòa, "Chu cục trưởng đừng vội trả lời tôi, mấy ngày nữa trở về xem xét, hay là câu nói đó, tôi có rất nhiều cách, tuỳ cho cục trường Chu tuỳ ý chọn. ”
Chu Dung Thành cười lạnh nói, "Không cần trả lời, tôi sẽ không bán rẻ sự ưu ái của ông đâu, chứ đừng nói đến thoả thuận, người của tôi đã ở bên ngoài đang đợi tôi, tạm biệt. ”
Anh ấy vẻ mặt đằm đằm sát khí đi về phía tôi, Lão Thương đứng ở phía sau sắc mặt cũng có chút khó coi, Chu Dung Thành nắm tay ta rời khỏi đó, tài xế chờ đợi đang tựa vào đầu xe hút thuốc, thấy chúng tôi đi ra lập tức vứt bỏ đầu thuốc lá mở cửa xe," Triệu tổng ở Dạ Dạ Sanh Ca đang chờ ngài và phu nhân đến đó, ta đưa ngài qua đó.
”
Chu Dung Thành không nói một lời, anh ấy bấu chặt lấy môi, mặt mày u ám đến đáng sợ.
Đây còn là lần đầu tiên anh ấy phẫn nộ đến như này, so với những lần anh ấy làm tình với tôi, nó còn đáng sợ hơn.
Tôi cũng không dám hỏi qua, nhưng tôi có thể đoán được Lão Thương nhất định sẽ làm khó anh ấy, cuối cùng vẫn là coi trọng quyền lực trong tay anh ấy, trăm phương ngàn kế muốn ép anh ấy nhượng bộ.
Cái chức vụ cục trưởng Cục Công an thành phố này, không thua kém thị trưởng, có thể nắm trong tay rất nhiều chuyện, mà cục trưởng Đặc khu hành chính không thể nghi ngờ lại càng là một chuyện rất tốt, mỗi năm các thương nhân đều sẽ hối lộ cho Chu Dung Thân, có thể thấy quyền lực của anh ấy mạnh mẽ như thế nào.
Ai không muốn leo lên quyền quý, mở ra một con đường tài chính không ngừng.
Sau khi đến Dạ Dạ Sanh Ca, tài xế dẫn chúng ta đến khu vip lần trước, đối tác của Chu Dung Thành đã ngồi trên ghế sofa chờ đợi, bên cạnh dựa vào là bốn năm cô gái dáng người nóng bỏng, đem áo sơ mi của anh ta lột ra, trên ngực trần trụi tràn ngập dấu môi, vô cùng thơm và quyến rũ.
Cô gái với quần áo màu hồng đang ngồi trên đùi anh ta, lắc lư bộ ngực hở ra bên ngoài, quyến rũ và dâm đãng, cầu xin sự sung sướng, người đàn ông nhìn thấy Chu Dung Thành đến, hỏi anh ta mọi chuyện đã ổn thoả chưa?
Chu Dung Thành không nhìn những phụ nữ đang nháy mắt với anh ấy, ngồi xuống ở vị trí đối diện trống trải, sạch sẽ, "Không khác biệt lắm, tạm thời một đoạn thời gian vì chuyện làm ăn ở Đặc khu hành chính, Lão Thương sẽ không đến gây khó dễ nữa. ”
Người đàn ông nghe thấy câu trải lời và hỏi anh ấy là có thấy xấu hổ khi làm chuyện này không?
Chu Dung Thành nhìn ta một cái, không nói tiếp, anh ta sửng sốt, lập tức chửi bới, "Nếu hắn dám chơi cứng rắn, tôi liều mạng tìm người cắt cu ông ta. ”
Em gái ngồi trên đùi anh giật mình, đôi mắt giống như nai sừng tấm nhìn anh, anh cười tủm tỉm trên miệng cô gặm một ngụm, "Bảo Bối, có phải em rất sung sướng khi anh như vậy. ”
Cô gái đó nói trước khi gặp ông chủ, tôi không biết tôi thích gì, chỉ biết khi em gặp anh em thấy hạnh phúc.
Người đàn ông rất tràn đầy ý muốn chiếc miệng ngọt ngào của cô ấy, hung hăng nắm chặt một cái trên ngực trần trụi của cô ấy, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Chu Dung Thành, "Mục đích tổ chức yến hội của Lão Thương là cái gì. ”
Chu Dung Thành uống một ngụm rượu, "Người nổi tiếng thượng lưu như Chu Hải có quen biết Kiều Thương. ”
Người đàn ông nghe thấy sau đó chỉ vào ly rượu vang trên bàn, một cô gái khác đưa cho anh ta, hỏi anh ta có muốn uống miệng của cô ấy không, người đàn ông không đùa giỡn với cô ấy, và bắt tất cả đứng đợi bên cạnh anh ấy với vẻ mặt nghiêm túc, chào hỏi một lần nữa.
Các cô gái này sau khi rời đi, người đàn ông nhỏ giọng nói, "Đầu kiều Thương rất cứng rắn, làm việc đặc biệt đừng tàn nhẫn, anh ta ở bất cứ nơi nào cũng có thể trà trộn vào, anh ta chịu làm con rể cho Lão Thương, sự tình thật không đơn giản như vậy, chủ yếu là anh ta từ chối không được.
Anh ta mười mấy tuổi đã lăn lộn trong xã hội, là một kẻ côn đồ ở chỗ Lão Thương, có một lần Lão Thương bị bang phái đối thủ gây rắc rối, anh ta một mình cản mười mấy người, đánh đến toàn thân là máu, lúc này Lão Thương liền coi trọng anh ta, nhận anh ta làm nghĩa tử. ”
Người đàn ông uống xong rượu lại châm một điếu thuốc, tựa vào ghế sofa hút một hơi lớn, "Kiều Thương có được ngày hôm nay, và anh ấy thực sự đã tự mình làm ra nó, nhưng nếu anh ấy không làm vậy.
Không phải lúc nào cũng có thể giữ chân anh ta được, anh ta không thể trở thành chủ nhân của Quảng Đông khi còn trẻ như vậy.
Có rất nhiều băng nhóm trong khu vực này.
Kiều Thương là người trẻ nhất.
Dù anh ta bao nhiêu tuổi, cũng cần phải có người nâng đỡ cho anh ta.
"
Chu Dung Thành không lên tiếng, nhìn những viên thủy tinh sắc mặt rực rỡ trên bàn, không biết đang nghĩ cái gì.
"Lão Thương hơn bốn mươi tuổi mới có đứa con gái này, bốn người vợ của ông ta ai cũng không sinh được con, ông ta biết đời này đắc tội người quá nhiều, không tìm một người bảo vệ ông ta, ông ta sẽ hết ở bên ngoài, đứa con gái duy nhất của ông ta cũng sẽ gặp xảy ra chuyện, ông ta có những mưu đồ lớn cho Kiều Thương , Kiều Thương dã tâm càng lớn, ông ta chạy đến nuốt chửng các thế lực khác, trong đó có cả thế lực của cậu đấy. ”
Người đàn ông nói xong lại nhìn tôi một cái, nói với Chu Dung Thành nên cẩn thận một chút, Lão Thương đã có dã tâm, nhất định sẽ lấy bằng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...