Nghe thấy Kiều Dĩ Thương hỏi tôi lo lắng cho ông ta sao, tôi rụt tay mình trở về, lắc đầu nói tôi chỉ lo lắng cho Dung Thành.
Chờ khi anh ấy trở về, nhất định tôi sẽ kêu ông ấy cảm ơn ông thật tốt.
Kiều Dĩ Thương nghe tôi phân rõ giới hạn như vậy chợt thu liễm nụ cười trên mặt, gương mặt biến thành có chút âm trầm, “Cô Hà thật biết phá hư phong cảnh.
Thay vì tốn công tốn sức kêu ông ta cảm ơn tôi, vì sao cô không đích thân hiến thân? Tôi càng vui vẻ tiếp nhận phương pháp thứ hai hơn.”
Tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm tình của tôi cũng tốt hơn rất nhiều.
Kiều Dĩ Thương đã cứu ta, nói gì tôi cũng chấp nhận, chỉ cần có thể bảo vệ được mình là tốt rồi.
Chu Dung Thành vô cùng kiêng kỵ người cha nuôi này của tôi, không phải kiêng kỵ cái gì khác mà kiêng kỵ đoạn quan hệ hèn hạ bẩn thỉu của chúng tôi.
Ông Rỗ là kẻ háo sắc, có rất nhiều đam mê, tất cả người Quảng Đà quen ông ta đều biết mỗi lần ông ta nhận một cô gái làm con gái nuôi, ngày hôm sau chắc chắn sẽ tạo ra rất nhiều vết thương trên người cô con gái nuôi này.
Cắn bóp vết phỏng, thậm chí là vết đâm, cực kỳ khủng bố.
Thế nhưng khi có người hỏi tới lại không ai dám nói, giữ kín như bưng, khiến rất nhiều người hoảng sợ đoán ông Rỗ là kẻ biến thái.
Không có người đàn ông nào lại không quan tâm tới quá khứ của người phụ nữ của mình, cho dù là vợ hay bà hai.
Hơn nữa ông Rỗ còn là loại ba hoa chích chòe, ông ta uống nhiều rồi cái gì cũng có thể nói.
Ông ta nói ông ta giữ bà hai của cục trưởng cục công an, chịch tới thiếu chút nữa chết người.
Chu Dung Thành là người cả đời thanh bạch, bị tôi hủy đến triệt để như vậy, sao tôi còn có mặt mũi đi theo ông ta.
Giám đốc hộp đêm nhận được tin tức Kiều Dĩ Thương đánh người trong phòng bao, hết sức lo sợ chờ ở sảnh lớn.
Thấy Kiều Dĩ Thương xuống dưới, ông ta cười đến mặt cứng đờ, tranh thủ thời gian tiến lên chào đón khách sáo nói ông chủ Kiều bị dọa sợ rồi.
Kiều Dĩ Thương lại bao phủ tôi càng thêm kín đáo hơn.
Giám đốc kêu lễ tân cầm một cái khăn tới, nhưng Kiều Dĩ Thương không để ý đến, trực tiếp đi về phía ngoài cửa.
Một thân sát khí bức người kia khiến giám đốc sợ đến không dám thở mạnh, đích thân đưa ông ta xuống cầu thang.
“Ông chủ Kiều, chuyện buổi tối ông chủ chúng tôi sẽ đích thân ra mặt giải quyết, tuyệt không tạo thêm phiền phức cho ngài.”
Kiều Dĩ Thương quay đầu nhìn ông ta, “Ông chủ của các người là ai.”
Giám đốc nhỏ giọng nói ông Phó.
Khó trách ông Rỗ dám làm tôi ở chỗ này, thì ra hộp đêm là do Phó Bình mở, quan hệ của hai người bọn họ vẫn rất tốt.
Nhưng Phó Bình này lại vẫn luôn không hợp với Kiều Dĩ Thương.
Lần trong ngõ nhỏ trước đó ông ta đã từng bị thua thiệt, đoán chừng có giao việc này cho Phó Bình cũng chẳng giải quyết được gì, lần sau ông Rỗ còn sẽ tìm tới tôi.
Người ông ta muốn chơi chưa có ai có thể thoát khỏi tay ông ta, ngay cả học sinh trung học cơ sở ông ta cũng không buông tha.
Kiều Dĩ Thương cười lạnh, “Con mịa mày đang dỗ kẻ ngu si sao?”
Giám đốc nuốt một ngụm nước bọt, “Thực sự là ông Phó, tôi lừa ai cũng không dám lừa ông chủ Kiều.”
Sắc mặt Kiều Dĩ Thương càng ngày càng lạnh.
Giám đốc bị ông ta trừng đến tê cả da đầu, vội tiến về trước hai bước, cúi đầu nói, “Ông Phó là ông chủ trên danh nghĩa, đại cổ đông là một vị trong tỉnh, một năm được chia hoa hồng chừng hơn ba mươi tỷ.
Quy mô của hộp đêm này không thể so với hội sở Nam Giang, cho nên giá hàng rất cao, dù là đánh bạc hay ma túy mối làm ăn nào cũng dám làm, có người bảo kê.”
Kiều Dĩ Thương híp mắt, trong đôi môi mỏng phun ra một chữ lăn, giám đốc lên tiếng xoay người chạy về.
Trên con đường đối diện cửa có ba chiếc xe đậu trái pháp luật.
Dưới ánh đèn neon chói lóa chiếu xuống, ba chiếc xe mới tinh vô cùng xa hoa.
Bên cạnh chiếc thứ nhất và chiếc thứ ba có bốn vệ sĩ đứng thẳng, chiếc ở giữa lại mở cửa ra, một người đàn ông đi xuống, là anh Bắc.
Ông ta thấy Kiều Dĩ Thương ôm tôi lập tức kéo cửa sau, “Anh Thương, đã giải quyết xong rồi sao.”
Kiều Dĩ Thương gật đầu đặt tôi vào xe, sau đó khom lưng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh Bắc đóng cửa lại, dặn dò tài xế quay về khách sạn lưng chừng núi.
Tôi nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Thương có chút đề phòng, ông ta thì dõi mắt nhìn phía trước vẻ mặt lạnh lùng nói, “Tối tôi có chuyện, chính cô ở lại đó, sáng mai tôi sẽ phái người đưa cô rời đi.”
Thật là chỗ ở của Kiều Dĩ Thương là nơi an toàn nhất, chỉ cần không muốn chết chắc chắn sẽ không dám bước vào.
Chu Dung Thành có thù với quá nhiều người, từ quan trường đến hắc bang, người hận ông ta còn nhiều hơn cá trích trong nước.
Có một số quan lại đã cắm trong tay ông ta, quan nhị đại cũng bị ông ta hắc.
Khi ông ta không có ở đây, tôi thành mục tiêu để bọn họ hạ thủ, có chỗ trốn một chút là tốt nhất.
Tôi vào phòng thay quần áo, là áo trong của Kiều Dĩ Thương.
Tôi mặc vào vừa vặn coi như váy.
Ông ta đứng trên ban công chơi chim.
Lần trước tôi tới không có con chim này, hẳn mới được đưa tới gần đây.
Con chim rất lớn, có chút giống với ưng, miệng có lông đỏ, lớn chừng bắp đùi người đàn ông.
Kiều Dĩ Thương dùng nhíp gắp thịt tươi cho nó.
Nó rất hung mãnh, ăn tới miệng dính đầy máu tươi, có thể thấy răng nanh trong miệng nó sắc nhọn vô cùng.
Dường như ông ta rất thích con chim này, ông ta nói đây là chim ăn thịt người ở Châu Lâm, còn có thể ăn tươi nuốt sống một con ưng.
Tôi vẫn không hiểu vì sao Chu Dung Thành lại nuôi cá ăn người.
Trên đời này có nhiều loại thú cưng như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác ông ta cứ nhất định phải nuôi loại hung tàn như thế.
Giờ khắc này khi tôi nhìn thấy chim của Kiều Dĩ Thương, tôi có chút hiểu ra.
Đám người bọn họ đều sống ở đỉnh kim tự tháp của nhân loại, có quyền lực, có tiền tài, có địa vị, giậm chân một cái đã có thể giết chết người, vung tay một cái là có thể biến thiên.
Chỉ có loại mãnh thú hung ác không sợ hãi mới xứng làm thú cưng của bọn họ, tượng trưng cho thân phận của bọn họ.
Thứ bọn họ nuôi không phải chim thú mà là một chính mình khác.
Ông ta buông cái nhíp ra xoay người nhìn tôi, khi nhìn thấy hai chân và ngực đang lồ lộ của tôi, tia sáng trong mắt ông ta như trở nên u ám một cái.
Tôi luống cuống tay chân muốn che giấu, nhưng ông ta lại chậm rãi phun ra hai chữ, “Đã muộn.”
Tôi nghĩ tới chạng vạng hôm đó ông ta đè tôi xuống giường hung tợn ngang ngược và dũng mãnh, bỗng có chút miệng đắng lưỡi khô, “Đều nói anh Kiều là chính nhân quân tử.”
Vẻ mặt ông ta có chút trêu tức, “Người nào nói.”
Tôi nói người nào cũng nói như vậy.
Ông ta đẩy cửa sổ ra đi tới sân thượng, ngồi xuống trên một ghế đá, “Đúng là có chuyện như vậy thật, chẳng qua gặp cô Hà rồi, tôi không muốn làm chính nhân quân tử nữa.”
Tôi nhìn thoáng qua con chim hung thần ác sát kia, hai mắt nó đỏ bừng trừng tôi, tôi rất sợ nó bay ra khỏi lồng nhào tới cắn xé tôi.
Tôi cẩn thận từng li từng tí chuồn theo chân tường đi tới sau lưng Kiều Dĩ Thương, đóng cửa sổ lại.
“Không phải lát nữa anh còn có chuyện sao, khi anh đi có thể dẫn theo nó đi luôn không.”
Kiều Dĩ Thương nắm lấy cạnh góc áo rơi trên mông tôi, như có điều suy nghĩ nói, “Tôi thay đổi ý định, không đi nữa.”
Ông ta nói xong lại kéo tôi vào trong ngực ông ta.
Ông ta ngồi tôi đứng, mũi ông ta vừa vặn đặt trên bộ ngực tôi.
Ông ta vô cùng tự nhiên mà kề sát chóp mũi vùi sâu trong hai khe núi của tôi, hít sâu một hơi.
Tôi vô thức muốn đẩy đầu ông ta ra, lại nghe thấy tiếng cười rầu rĩ truyền đến, “Vì sao trên người cô lại thơm mùi sữa.”
Ông ta giữ nguyên tư thế ôm tôi bất động, sau đó bỗng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ánh mắt tôi một hồi lâu.
Vào lúc tôi bị ông ta nhìn tới sợ hãi, ông ta mở miệng nói, “Bầu trời trong mắt cô rất đẹp.”
Tôi sửng sốt, ông ta đưa tay chỉ phía sau, tôi thuận theo phương hướng tay ông ta đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xa, ánh trăng vừa ló đầu, trong ánh trăng nhàn nhạt còn có một vầng hào quang màu tím, từ nhẹ tới dần dần trở nên càng đậm hơn, một tầng cuối cùng là màu tím rất đậm.
Tôi không thấy mắt mình nhưng có thể thấy ông ta, đáy mắt Kiều Dĩ Thương cất giấu một con sông, hoàng hôn rơi xuống tan rã thành dòng xuân thủy như có thể thôn phệ xương cốt người, cũng làm tôi tan rã.
Ký ức đẹp nhất về ánh nắng chiều của tôi là khi cùng ngắm với Chu Dung Thành, trên một cầu vượt, ông ta ôm lấy tôi, hỏi tôi có thích cuộc sống ông ta dành cho tôi không.
Cuộc sống kia là giấc mộng lớn nhất với tôi, là quãng thời gian tốt nhất của Hà Linh San tôi trong kiếp này, tất cả đều là lúc tỉnh lại nhìn thấy Chu Dung Thành.
Ánh nắng chiều trên cầu vượt đẹp như một thớt tơ lụa, trơn truột nhẵn nhụi, hồn nhiên thiên thành, nhưng nó bỗng bị đánh vỡ.
Cho dù là ánh nắng chiều rung động lòng người như vậy cũng không kịp một màn nơi đáy mắt Kiều Dĩ Thương lúc này.
Khóe môi ông ta ôm lấy nụ cười yếu ớt vụn vỡ, bỗng ôm ngang lấy tôi đặt lên bàn đá trống rỗng.
Ánh trăng lấm tấm giao hòa với ánh sáng xen qua bóng cây đang lay động mà chiếu xuống mặt đất, hệt như tạo ra một hồ bạc.
Tôi đưa tay đẩy ông ta ra muốn trốn tránh, nhưng thân thể ông ta như một ngọn núi lớn đặt trên người tôi, đè ép tất cả giãy giụa của tôi.
Ngón tay ông ta đặt trên môi tôi, tách hai cánh môi ra, chạm vào đầu lưỡi tôi một chút.
Tôi như con nai nhỏ kinh sợ nhanh chóng rụt về, mà ông ta lại cười cười hỏi tôi, “Cô biết lúc này trông cô quyến rũ tới mức nào không.”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm yết hầu đang lăn lộn của ông ta, “Ngừng lại đi.”
Giọng nói của tôi khàn khàn, ba chữ này yếu ớt vô cùng, hoàn toàn không thể xúc động ông ta mảy may.
“Từ sau khi gặp được cô Hà, tôi đã rất hâm mộ Chu Dung Thành, vì có được một người phụ nữ lại có thể tụ cả mỹ lệ, thanh cao, quật cường và thông tuệ, không kiêu căng không thấp hèn, ngay cả thỉnh thoảng phóng đãng cũng tràn đầy ý vị.”
Khi tôi nhìn thấy ngọn lửa trong mắt ông ta, tôi biết đêm nay tôi không thể thoát được.
Ông ta đè ép hai cánh tay tôi, cố định cao cao trên đỉnh đầu, cúi đầu dùng răng cắn cúc áo của tôi ra, khiến làn da bại lộ trong không khí ẩm ướt.
Môi của ông ta vô cùng cẩn thận hôn lên cơ thể tôi, dù là các góc hẻo lánh cũng không buông tha.
Râu dưới cằm cắt trên da thịt tôi có hơi đau đớn, càng nhiều hơn là khiến người cảm thấy ngứa ngáy không thoát được.
Đáy mắt ông ta là vòng xoáy khổng lồ, là sa mạc vô ngần, là san hô trong hải dương, sâu thẳm mà nóng bỏng, hòa với thân thể nóng bỏng của ông ta mài tan ý thức của tôi.
Xa xa màn cửa sổ bị gió thổi bay trái bay phải, thân thể tôi cũng theo động tác của ông ta mà phập phồng, cuối cùng rơi vào một mảnh đầm dục vọng.
Chu Dung Thành là người truyền thống, tràn ngập đắn đo, ông ta sẽ chỉ ân ái với tôi trên giường, thậm chí khi tắm dù ông ta đã cương lên rồi vẫn phải ôm tôi quay về phòng ngủ, sẽ không làm trong bồn tắm.
Lần chúng tôi điên cuồng nhất là ông ta tới cục công an thành phố bảo tôi ân ái ngay trong xe, nhưng ông ta làm vậy không phải là vì thoải mái, mà là dùng phương thức dục vọng nghiêm phạt tôi.
Kiều Dĩ Thương mang tới cho tôi nhiều chấn động chưa từng có, phảng phất như bỏ vào vô số cục đá trong cuộc sống yên tĩnh của tôi, tạo ra vô số rung động nối tiếp nhau.
Lúc này tôi bị ông ta đè trên bàn đá ở sân thượng.
Tôi có thể thấy căn nhà đối diện đã lên đèn, thấy đèn đường và bầu trời, thấy ngôi sao và máy bay, thấy hoa cỏ cây cối.
Tôi nghe thấy chim đang hót cùng với tiếng còi ô tô vang lên ở xa xa, hai mắt tôi mê ly, từ lâu đã trần như nhộng hòa lấy người cũng đã trần như nhộng từ lâu là ông ta.
Mỗi một cú va chạm của ông ta lại kèm theo một tiếng gào rút, có lẽ việc đánh dã kích thế này đã kích phát dục vọng điên cuồng của đàn ông.
Không ai không thích kích thích, mỗi ngày quá thoải mái sẽ bỗng khát vọng một lần đào vong.
Cảm giác Kiều Dĩ Thương mang tới cho tôi chính là một lần đào vong cực lớn trong tình dục.
Lang bạc kỳ hồ, cuồng loạn tâm thần.
Biết rõ là sai lầm, sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, sẽ bị người phỉ nhổ, nhưng tôi vẫn khó có thể tự kiềm chế bản thân.
Một mặt tôi yêu Chu Dung Thành, có thể vì ông ta mà đánh bạc tất cả, một mặt tôi lại mất phương hướng luân hãm vào khoái cảm Kiều Dĩ Thương mang tới cho tôi, như thể hút hàng cấm.
Không ai không muốn từ bỏ nghiện ngập, bởi vì đó là thứ mang tính chất huỷ diệt.
Nhưng không ai có thể thật sự rời bỏ nó, bởi thế giới sau khi hút nó lại trở nên rất tươi đẹp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...