Tôi bật thốt hỏi chị ta là ông chủ nào.
Tú bà nói ông chủ hội sở Nam Giang.
Bà ta nhìn chằm chằm năm người đàn ông cao lớn đang sải bước đi tới, “Vị này là một trong số ba ông chủ lớn nhất, chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, thủ đoạn hung ác dọa người.
Lần trước có mấy kỹ nữ không biết sống chết đắc tội với thư ký của phó thị trưởng, chính là ông chủ này đã nhốt cô ta vào mật thất, khi đi ra cô ta đã điên điên khùng khùng.
Sau khi được đưa vào bệnh viện, trong âm đạo cô ta có một con rắn trườn ra.”
Đây là một loại nghiêm phạt của mấy hộp đêm cỡ lớn dành cho đám kỹ nữ không nghe lời.
Bình thường bọn họ lấy mấy động vật thân mềm như rắn, lươn, cá chạch, nhổ răng nanh đi sau đó rút sạch nọc độc trong má nó, ngâm trong nước tiêu nóng hoặc trong nước muối rồi nhét vào âm đạo của kỹ nữ.
Nếu xui xẻo một chút mấy con này có thể sẽ trượt vào tử cung, như vậy chỉ có nước mổ bụng lấy toàn bộ tử cung ra.
Loại phương pháp hành hạ này không để lại vết thương, hơn nữa còn khiến đám kỹ nữ cảm thấy đau đớn khôn cùng, có thể cảm giác được nó chui tới chui lui.
Phàm là kỹ nữ đã từng nếm thử một lần, đời này đến chết cũng không thể quên được cảm giác kia.
Lúc này tia sáng trên hành lang rất gai mắt.
Tôi không thấy rõ tướng mạo của người tới, bởi dưới ánh đèn, mặt người đàn ông như chỉ còn lại một vòng sáng, “Chuyện gì ông ta cũng có thể xử lý được sao?”
“Trong số khách ở Quảng Đà, nếu ông ta không thể giải quyết được chắc chắn sẽ mời ông chủ lớn phía sau đến.
Chẳng qua trên cơ bản chỉ cần chuyện vào tay ông ta sẽ được giải quyết.”
Tú bà có chút bồn chồn nhìn chằm chằm tôi, “Không phải cô đã theo Lâm Bảo Bối lăn lộn nhiều năm sao, cấp phó nhà nước giới thủ đô cô cũng từng tiếp rồi, chẳng lẽ cô lại không biết lão đại quản sự kỹ viện giới Quảng Đà?”
Đúng là tôi đã từng tiếp cấp phó nhà nước thật, ông ta đã chọn tôi hai lần, mỗi lần đều chỉ uống rượu sờ soạng ngực, còn vươn bàn tay vào trong quần lót.
Nhưng ông ta cũng rất tỏ vẻ, chỉ có sờ mà không vào thật.
Tôi không chỉ tiếp bố mà ngay cả con trai cũng từng tiếp.
Con trai ông ta nói với tôi rằng mấy ngày hôm trước tôi đã từng tiếp bố anh ta, lúc đó tôi còn sửng sốt.
Khẩu vị của những con hổ đông bắc đỉnh cấp này rất kỳ quái.
Bọn họ không giống với thương nhân, thương nhân vô cùng kiêng kỵ chuyện bố con cùng làm một người phụ nữ, quy củ trưởng ấu tôn ti trong nhà giàu có rất nghiêm ngặt.
Nhưng khi đám quan lại bắt đầu tìm kích thích chuyện gì cũng không chú ý tới, cha ngủ xong, nếu con trai vừa ý cũng có thể len lén làm, thậm chí cha mới vừa kéo quần rời đi con trai đã tới.
Dường như bọn họ cảm thấy mình làm vậy là đang ngủ với mẹ kế của mình, càng ngủ càng nghiện.
Chị Bối quen biết một quan lớn ở Thiên Ân đã từng lôi một người phụ nữ trong tay con trai tới làm nhân tình.
Mấy chuyện mà dân chúng không cách nào chấp nhận nổi này lại rất phổ biến trong chốn quan trường.
Đối với chơi gái, thái độ của bọn họ là có loạn cỡ nào cũng không ảnh hưởng gì, nhưng tuyệt đối không thể lấy làm vợ.
Tôi nói cho tú bà, hội sở Nam Giang là đầm sâu không thấy đáy, tôi còn chưa bước vào bao nhiêu lần.
Trong phòng bao, bà lớn nhà quan kia lại châm một điếu thuốc, chị Bối nói ông chủ của hộp đêm chúng tôi đã đến, ngài nói chuyện với ông ấy đi.
Bà lớn nhà quan lại phun ra một vòng khói, đôi môi xinh đẹp đỏ thẫm như vừa uống một bát máu, “Không có gì để nói, tôi đã nói rõ rồi, nếu các người muốn mượn việc này để tống tiền tôi, người đàn ông và nhà mẹ đẻ của tôi đều không phải loại ăn chay.”
Chị Bối ơ một tiếng, “Ngài muốn chơi trò đen ăn đen với chúng tôi sao? Ngài dám nói chuyện này với người đàn ông của ngài sao? Quảng Đà này không có hộp đêm nào có hậu trường cứng rắn hơn hội sở Nam Giang, chúng tôi dám dựng bảng hiệu đương nhiên sẽ không sợ gặp phải khách hàng khẩu vị lớn.”
Chị Bối nói xong lại đi ra khỏi phòng bao, tựa trên vách tường mắng một tiếng bà già dâm đãng lẳng lơ.
Người đàn ông được vệ sĩ vây quanh từ từ tới gần, gương mặt rất lạ mắt, khi bước đi khí thế vô cùng.
Ông ta đứng trước mặt tú bà, “Đã chết mấy người.”
Tú bà nói một nam vương, tình nhân của bà lớn nhà sở trưởng, không phải hạng dễ trêu.
Mà người bên trong cũng không phải loại lương thiện.
Vệ sĩ mở cửa nhìn lướt qua, “Anh Bắc, người rất cứng.”
Người đàn ông nhíu mày.
Ông ta đi vào phòng bao, hai gã vệ sĩ đi theo vào, còn đóng cửa lại, lưu lại hai người canh gác.
Đại khái chừng năm phút đồng hồ sau cửa lại được mở ra, người đàn ông mặt không biểu cảm đi ra, dặn dò tú bà giải quyết xong những chuyện còn lại.
“Uống thuốc quá độ, không liên quan tới hộp đêm.
Khách sẽ thương lượng chuyện bồi thường với đội quan hệ xã hội.
Báo tin cho người nhà tới đón người về, đưa đủ tiền bịt miệng bọn họ, không nên truyền đi.”
Tôi nhỏ giọng hỏi chị Bối vậy là xong rồi sao?
Chị ta nhún vai, “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại gọi cảnh sát tới bắt đi? Đám cảnh sát bảo vệ bọn họ cũng bảo vệ bản thân mình.
Người ta là người nhà quan, nếu làm lớn chuyện lên em thấy chúng ta có thể kinh doanh tiếp được không? Sở dĩ hội sở Nam Giang sừng sững không ngã cũng vì chúng ta làm việc được người thích, người ta chịu lấy tiền là nể mặt ông chủ chúng ta.”
Trong lòng tôi nặng nề vô cùng, đúng là mệnh phong trần thật ti tiện, sinh tử không do mình quyết định.
Đồ chơi nhà quyền quý càng nổi tiếng lại càng đoản mệnh, tôi chưa bao giờ cảm kích Chu Dung Thành như bây giờ.
Nếu không có ông ta, có lẽ hiện tại tôi đã lâm vào kết quả giống kỹ nam vừa chết đi, sẽ chết đi trong nơi có mới nới cũ vô tình vô nghĩa này, hoặc chết trong sự tính toán hãm hại của đám “con gái nuôi” kia.
Cho dù tôi có thủ đoạn hơn nữa cũng không thể đánh lại sự vây công của nhiều người như vậy.
Tú bà đích thân tiễn hai bà lớn trong phòng bao vào thang máy.
Người đàn ông đi lướt qua trước mặt tôi.
Bỗng ông ta dừng bước lại, nhìn chằm chằm tôi một lát, “Chúng ta từng gặp nhau?”
Tôi lắc đầu nói không có ấn tượng.
Ông ta cười cười, rất ôn hòa, “Tôi đi theo anh Thương từng gặp cô.”
Chị Bối lập tức sửng sốt, “Ông chủ lớn hộp đêm là anh Kiều?”
Sắc mặt người đàn ông có chút không dễ coi, chê chị ta nói nhiều, “Dù trong giới cũng phải gọi là anh Thương, đây là quy củ.”
Chị Bối mau chóng ngậm miệng gật đầu.
Ở trước mặt đám đại gia quan trường chị ta rất cứng rắn, thế nhưng ở trước mặt những nhân vật lấy tính mạng làm trò đùa này cho dù là uất ức lớn bằng trời chị ta cũng có thể nhẫn nhịn.
Người đàn ông biết được tôi muốn rời đi đã đề xuất đích thân đưa tôi đi.
Tôi nhã nhặn từ chối ý tốt của ông ta, ông ta nói người phụ nữ ông ta đã từng gặp bên cạnh anh Thương, ông ta đều phải kính trọng.
Tôi không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là đi theo ông ta.
Chúng tôi đi lối đi dành cho nhân viên, cho nên rất nhiều kỹ nam kỹ nữ nhìn thấy.
Đám kỹ nữ nơi này có tố chất rất tốt, nhất là những kỹ nữ bồi tiếp các quan lớn trong tỉnh và phú thương hàng đầu, không giống loại kỹ nữ trong các hộp đêm khác thích trang điểm thấp kém, dùng việc lộ da lộ thịt hấp dẫn khách, bên trong không mặc nội y, hai bầu ngực lắc lư khiến người ta nhìn thấy cả núm.
Đám kỹ nữ cao cấp nơi này đều mặc sườn xám trắng lưỡi liềm, lưng chạm rỗng, rất yểu điệu cao quý.
Khi đi lại hay khi đứng yên đều bày ra tư thái động lòng người, khi nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, hơn nữa còn có thể xuất khẩu thành thơ.
Trên cơ bản cho dù khách nói tới chuyện cầm kỳ thư họa gì bọn họ cũng nó thể tiếp lời, cho dù chỉ là da lông cũng tuyệt không khiến khách mất hứng.
Tôi nhìn đông nhìn tây một hồi, phát hiện có một phòng bao đang mở rộng, bên trong có tiếng ca như thiên tiên truyền tới.
Trên cửa có dán thẻ bài “Song Hưởng Pháo”.
Song Hưởng Pháo là một tổ hợp hoa tỷ muội, chị ngực lớn em mông vểnh, đều là học sinh giỏi trong các trường đại học nước ngoài.
Bọn họ trang điểm rất giống kiểu Nhật, là một trong bốn hoa khôi hàng đầu trong hộp đêm, rất hot.
Trước đó tôi theo chị Bối bọn họ còn đang nghỉ làm, chỉ từng nghe tới tên tuổi của bọn họ.
Tôi dừng bước lại nhìn thoáng qua phòng bao, so với những kỹ nữ bên ngoài, hai người phụ nữ này cũng không tính là xinh đẹp, nhưng trên người bọn họ lại lộ ra vẻ cơ trí nhiệt tình, rất hiểu chuyện, đoán chừng làm việc cũng tốt.
Bọn họ đang hát với khách, không ngừng vặn vẹo thân thể.
Quảng Đà là nơi giàu có nhất Ngọc Đông, đương nhiên hộp đêm nổi tiếng nhất ở đây cũng tụ tập các nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong nước, thậm chí còn có quản lý cấp cao ngoại tịch.
Cho nên trong số bốn hoa khôi hộp đêm còn có một “người nước ngoài”, đặc biệt tiếp khách nước ngoài.
Ngực cỡ 36G, chân dài, bên trong có thể nặn ra sữa.
Phàm là khách chọn hoa khôi này đều sẽ tặng một ly sữa tươi trước.
Đám khách hàng cũng tương đối mê luyến hoa khôi này.
Còn có một Tô Hương, khách hàng đặt cho cô ta danh hiệu bướm lớn.
Phía dưới của cô ta rất rộng, có thể đủ cho hai người đàn ông cùng vào, cho nên khi khách chọn cô ta thường làm từ những nơi khác, mà muốn chơi kiểu gì cô ta cũng phối hợp, cho nên được các khách chào đón vô cùng.
Người đàn ông thấy tôi nhìn mê mẩn bèn hỏi tôi có chuyện gì sao.
Tôi phục hồi tinh thần lại lắc đầu, bước nhanh rời khỏi hộp đêm.
Ở trong hộp đêm tôi vẫn luôn có ảo giác không biết mình có còn sống không.
Có lẽ tất cả phụ nữ ở đây đều sẽ sinh ra nghi ngờ như vậy, bởi vì tất cả xa hoa truỵ lạc trước mắt dường như không phải thật.
Tôi trở lại biệt thự đã thấy bất ngờ, vậy mà Chu Dung Thành lại đi ra từ trong phòng tắm.
Tôi thấy ông ta chợt sửng sốt, tôi hỏi không phải anh đã về nhà với mợ Chu rồi sao.
Ông ta không trả lời tôi mà im lặng đứng trong quầy bar rót rượu.
Tôi thay giày đi qua.
Ông ta chậm rãi rót nửa ly rượu, trong đêm khuya yên tĩnh tiếng sùng sục rất rõ ràng.
Ông ta cầm lấy cái ly, ánh mắt thâm thúy nhìn chất lỏng bên trong một hồi, “Đi đâu.”
Tôi không dám nói thật, chỉ nói cho ông ta biết tôi đi chúc mừng sinh nhật bạn.
Ông ta ồ một tiếng, “Địa chỉ.”
Tôi nói ra một nhà hàng.
Ông ta nhíu mày, ngậm lấy miệng ly uống rượu.
Dưới ánh đèn trắng chiếu rọi, màu rượu gần như biến thành đỏ thẫm quỷ dị.
“Em cũng học được cách nói láo rồi nhỉ.” Bỗng nhiên ông ta nói một câu nói như vậy, sau đó để ly xuống.
Lần này ông ta hơi dùng sức, đáy ly nện lên mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng sắc bén chói tai.
Tôi run lên.
“Không phải là tới hội sở Nam Giang sao, nghe nói hôm nay Kiều Dĩ Thương cũng ở đó.”
Đêm nay tôi vốn không thẹn với lương tâm, Kiều Dĩ Thương có ở đó hay không tôi cũng không gặp ông ta.
Nhưng không biết vì sao Chu Dung Thành lại khiến tôi cảm thấy áp bách vô cùng, thật giống như tôi đã nói dối chuyện gì rất trọng đại bị ông ta vạch trần.
Ông ta quay đầu nhìn ta, khóe môi ngậm lấy ý cười, “Sao em không nói chuyện?”
Tôi không dám nói chuyện tôi dụ dỗ sở trưởng Lưu cho ông ta biết.
Chu Dung Thành là người rất có cốt khí, ông ta không thể tiếp nhận chuyện tôi dùng phương pháp sắc dụ để trợ giúp ông ta thoát hiểm.
Có đôi khi tôi cũng chẳng có biện pháp nào với ông ta, ông ta cứ cố chấp muốn chết như vậy.
Tôi không rên một tiếng.
Ông ta đi về phía tôi, mỗi một bước đều rất nhẹ.
Mãi tới khi ông ta cách tôi một khoảng chỉ còn một cánh tay, ông ta bỗng vươn tay nắm lấy cằm tôi, tôi cảm giác móng tay ông ta đã lún sâu vào trong da thịt tôi.
“Em cảm thấy ông ta có sức hấp dẫn như vậy sao, khiến phụ nữ mặc kệ mọi giá cũng muốn yêu thương ông ta?”
Tôi hơi hơi di chuyển đầu, phát hiện mình không tránh thoát được.
Ông ta nhìn như chỉ đang nắm nhẹ lấy tôi, nhưng trên thực tế tôi bị ông ta nắm vững trong lòng bàn tay.
Tôi không dám nhìn tia sáng trong mắt ông ta, chỉ có thể nhìn chằm chằm sóng mũi cao ngất kia, “Em không biết, dù là hiện tại hay tương lai giữa em và ông ta đều sẽ không có quan hệ gì.”
Ông ta vô cùng sung sướng mà cười trầm thấp, “Vậy ở trong lòng em, anh thế nào?”
Tôi bắt chéo hai tay sau lưng, lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, “Có thể làm người phụ nữ của nah là chuyện hạnh phúc nhất đời em.”
Vì những lời này của tôi mà vẻ mặt Chu Dung Thành có chút rung động.
Ông ta lẳng lặng nhìn tôi hồi lâu, không nhìn thấy được vết tích nói láo từ trên mặt tôi, lúc này ông ta mới buông lỏng tay ra.
Ông ta lên tầng tiến vào phòng ngủ, sau đó cũng không chờ tôi mà trực tiếp khóa cửa lại.
Tôi không tới phòng khách ngủ mà ngồi trong phòng khách một đêm.
Tôi rất ít khi dùng khổ nhục kế, cho nên khổ nhục kế này cực kỳ có hiệu quả với Chu Dung Thành.
Dựa vào tình cảm ông ta dành cho tôi, có lẽ ông ta sẽ không nhẫn tâm thấy tôi thảm thương như thế.
Vách ngăn giữa nam và nữ cần được xóa bỏ đúng lúc, không thể tùy ý nó tiếp tục phát triển.
Tôi vùi đầu trên ghế sofa mấy giờ, khi sắp hừng đông cảm giác uể oải vô cùng bao phủ lấy tôi.
Tôi mơ hồ ngủ gà ngủ gật, bỗng cảm giác được trên người mình như nặng hơn.
Tôi cố gắng trợn to đôi mắt chua xót, trong tầm mắt là một đường viền vô cùng mơ hồ, đang đứng thẳng nhìn từ trên cao xuống.
Tầm mắt bị ánh mặt trời chiếu rõ hơn một chút.
Tôi thấy Chu Dung Thành đang yên lặng nhìn tôi, mái tóc ông ta được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, mà ông ta thì mới vừa đắp một cái mền lên người tôi.
“Vì sao không vào phòng ngủ.”
Tôi chống sofa ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy thương cảm nói, “Em muốn anh nguôi giận.”
Ông ta nhìn tôi một lát nữa sau đó lại thắt dây lưng đang cầm trên tay, “Lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Ông ta xoay người muốn rời đi.
Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, vào lúc ông ta còn chưa nói tha thứ cho tôi, tôi đã tiến lên ôm chặt lấy ông ta từ phía sau lưng, “Dung Thành, em yêu anh.”
Thân thể ông ta có chút cứng lại.
Ông ta không nghĩ tới bỗng nhiên tôi lại nói lời như vậy, động tác sửa sang lại dây lưng trên tay ông ta cũng hơi dừng một chút.
Trong lúc tôi đang dùng sức ôm lấy ông ta, ông ta lại tách tay tôi ra, sau đó do dự một chút rồi ôm tôi vào lòng, cũng không nói gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...