Kiều Dĩ Thương ôm tôi tuyệt không có vẻ cố sức.
Ông ta giương cằm về phía chiếc đèn lồng đã gần trong gang tấc, “Lấy xuống đi.”
Tôi nhíu mày bất động, sắc mặt rất hung hãn.
Ông ta ngửa mặt nhìn ta một lát nữa sau đó bỗng nhiên bị chọc tới bật cười lớn, “Cô nghĩ tôi muốn ôm cô sao? Nhanh chóng lấy xuống.”
Sau khi tôi lấy chiếc đèn lồng từ trên xuống, quả nhiên Kiều Dĩ Thương không nuốt lời, ông ta cũng không mượn cớ này để sàm sỡ tôi mà nhanh chóng thả tôi trên đất.
Tôi xách theo đèn lồng nhìn ông ta sửa sang lại quần áo hơi bị nhăn nhúm trên người, mặt ông ta bị ngọn đèn dầu chôn vùi trở nên cực kỳ mơ hồ.
Đường cong cương nghị lưu loát trên người ông ta đẩy quần áo nhô lên, có thể thấy lồng ngực kiên cố như sắt.
Tôi rũ mắt nhìn đèn lồng màu xanh trong tay, “Sao anh Kiều không đi xã giao với đám quyền quý lại chạy đến phía sau này lười biếng?”
Tôi nghiêng đầu cười, “Không phải anh cố ý đến để vô tình gặp gỡ tôi chứ?”
Mặt Kiều Dĩ Thương bị ánh nến bao phủ, lúc này cả khuôn mặt là ánh sáng hơi đỏ hồng, đường viền mông lung mà nhu hòa.
Ông ta đang lắc lư chiếc đèn lồng được treo ở chỗ cao nhất, cánh tay ông ta thon dài, thân hình mạnh mẽ, không cần mất mặt như tôi vẫn có thể dễ dàng nhảy lên, đầu ngón tay nhanh nhẹn cong một cái cầm được tua đèn lồng, sau đó hơi dùng lực giật xuống.
Ánh nến trong đèn lồng như chỉ hận không thể lao ra khỏi đèn lồng, có chút cố chấp mà sáng lóng lánh.
Ông ta cầm đèn lồng trong tay nhìn một hồi, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu, “Chiếc đèn lồng này rất giống cô, quật cường đến mức khiến người ta muốn hủy diệt nó.”
Tôi hơi ngẩn ra, ngực bị nghẹn đến khó chịu.
Ông ta vốn có bản lĩnh phá hư phong cảnh như vậy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ngọn cây tìm kiếm xem mình còn muốn thứ gì nữa không, ông ta đứng sau lưng tôi xoay tròn chiếc đèn lồng màu đỏ nhạt trong tay, ánh mắt sâu thẳm phảng phất như có thể chứa cả sông núi, cây phong bên hồ và đèn trên thuyền chài, “Nhưng lại không đành lòng hủy diệt.”
Tôi xách theo đèn lồng khiêu vũ tại chỗ, khóe môi ông ta ngưng cười nhìn tôi, chùm tia sáng đỏ hồng chiếu tới ngũ quan của ông ta trở nên dịu dàng như nước.
Trong thoáng chốc xoay người tôi như bắt được một tia cường quang lóe lên ở đối diện, nhưng khi tôi nhìn tới thì chỉ thấy Kiều Dĩ Thương đứng yên đó, không có chút động tác nào, trong túi quần tây của ông ta có hơi gồ lên, sắc mặt tôi trầm xuống, “Ông chụp tôi?”
Ông ta nhíu mày, “Chụp cô?” Ông ta nói xong lòng bàn tay nhẹ nhàng phất qua gò má tôi, không nhịn được cười, “Đam mê của cô thật đặc biệt, nhưng tiếc là cho tới bây giờ tôi chưa từng đánh phụ nữ.”
Tôi chỉ vào túi ông ta, “Ban nãy ông dùng di động chụp tôi, không tin ông lấy ra đi.”
Ông ta nắm túi hỏi tôi, “Ai không tin?”
Tôi nói tôi không tin.
Ông ta ồ một tiếng, “Cô không tin vì sao tôi lại phải lấy di động của tôi ra cho cô xem, đây là đồ riêng của tôi.”
Tôi dở khóc dở cười nhìn ánh mắt ông ta, bị ông ta chọc tới không khống chế nổi.
Tôi cười thật lâu sau mới chợt phát hiện khi ở bên cạnh Chu Dung Thành, tôi chưa bao giờ được thoải mái như vậy, tôi vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí làm ông ta vui lòng, thuận theo ông ta, vì ông ta mà thay đổi cả hỉ nộ ái ố của chính mình.
Nhưng ở trước mặt Kiều Dĩ Thương, vậy mà tôi lại cảm nhận được nhẹ nhõm vui sướng trước nay chưa từng có.
Ông ta thu hồi tầm mắt khỏi người tôi, giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, nói với tôi ông ta phải chạy về xã giao, tiệc rượu đã bắt đầu.
Tôi tươi cười sáng rỡ nói tôi cũng không kêu ông ta lưu lại, ông ta đi rồi tôi càng được tự tại hơn.
Ông ta ném chiếc đèn lồng kia đi, hai cánh tay đút trong túi cười như không cười nhìn tôi, “Tôi rời khỏi đây rồi bên này chỉ còn một mình cô, đường phố vắng vẻ như vậy cô không sợ sao?”
“Không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, trong lòng bằng phẳng cho dù có ngủ ở nghĩa trang cũng có thể ngủ ngon.”
Ông ta ừ một tiếng, “Cô Hà đúng là nữ trung hào kiệt, còn có can đảm hơn cả đám đàn ông, tôi rất kính phục.”
Tôi cảm thấy trong lời nói của ông ta có ẩn ý.
Ông ta nhìn về phía đèn lồng bay múa trong gió, “Con đường này từng có rất nhiều đồn đãi, những đèn lồng này chỉ có thể cháy hơn năm giờ, vào nửa đêm trước khi gõ vang mười hai giờ chắc chắn chúng sẽ tắt hết.
Chúng ta ở chỗ này lâu như vậy rồi cũng không nhìn thấy người tới đây, vậy đèn lồng này là ai đốt lên?”
Giọng điệu của ông ta rất âm trầm, quanh quẩn uyển chuyển, lộ ra ý lạnh nhè nhẹ, nghe khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Tôi cũng ý thức được cảnh đêm tốt đẹp như vậy vì sao không có ai thưởng thức đây.
Kiều Dĩ Thương hăng hái dạt dào thưởng thức sắc mặt không ngừng biến hóa của tôi, ông ta xoay người vừa đi vừa nói, “Cô Hà đi may mắn.”
Tôi vội đến độ gọi ông ta lại, “Tôi đi may mắn cái gì?”
Bước chân của ông ta cũng không ngừng lại, thậm chí còn đi càng nhanh hơn, “Chờ sau khi cô ở đây một mình cô sẽ biết.”
Cũng không biết vì sao lại trùng hợp như vậy, tiếng nói của ông ta vừa dứt đằng sau tôi nổi lên một trận gió, đèn lồng giữa trời va chạm với nhau, ngọn lửa bốc lên rất cao.
Tiếng gió vù vù khiến tôi giật mình sởn tóc gáy.
Tôi sợ đến độ ném bay đèn lồng trên tay đi, chạy nhanh đuổi lấy ông ta, còn dùng một tay nắm chặt tay ông ta.
Đầu ngón tay ông ta hơi cong lại muốn nắm chặt tay tôi, tôi lại như bị phỏng vội vàng buông ra, chăm chú đi theo sau lưng ông ta bám lấy ống tay áo ông ta.
Kiều Dĩ Thương rũ mắt nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ đang truy đuổi dây dưa dưới mặt đất, nhẹ nhàng bật cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...