Tay tôi không ngừng run lên, run đến mức đến cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được, đến cả nhịp thở cũng không đều đặn, nếu có thể, sai tôi có thể không thể hiện mặt tàn nhẫn nhất, ác độc nhất điên cuồng nhất ở trước mặt Hắc Lang chứ, phá vỡ những điều tốt đẹp trước đó, tự đẩy chúng tôi đến nước trở mặt thành thù và không thể nào quay đầu lại được nữa.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, nếu không có anh ta ở phía sau giật dây, cớm tuyệt không phải đối thủ của Kiều Dĩ Thương, Hắc Lang là nhân tố quyết định tỷ lệ thắng cục diện này lên đến 80%, tỷ lệ chiến thắng gần như áp đảo, bộ công an điều động rất nhiều lực lượng chi viện, cớm đã sớm nắm chắc phần thắng lợi.
Tôi không thể chấp nhận điều đó, tôi càng không thể thuyết phục bản thân mình đối mặt với kết cục những bộ xương khô khắp nơi, máu chảy thành sông, và cái kết của Kiều Dĩ Thương.
Hắc Lang không chờ đến khi tôi trả lời lịa, ngữ khí của anh ta trầm thấp mà thất vọng, lại lần nữa hỏi lại tôi: "Vì để bảo vệ Kiều Dĩ Thương, cô muốn giết chết tôi, phải không.”
Ngay lập tức những giọt nước mắt của tôi rơi xuống, giống như sóng biển đánh dữ dội, chảy xiết như nước sông Trường Giang, giống một trận cuồng phong kéo theo mây đen đến, tôi nghẹn ngào gào rống lên về phía bóng hình anh ta: "Tôi cũng không muốn như vậy! Vì tìm được anh, tôi đã giống một kẻ điên, không hề lo sợ điều gì kể cả cái chết, lập tức đi vào khu vực Tam Giác Vàng, bị rơi vào bẫy của ông K.
Nếu không có Kiều Dĩ Thương, Hà Linh San đã sớm chết rồi, cái đợi chờ tôi sẽ là cảnh tượng ngũ mã phanh thây đầu và thân mỗi thứ một nơi.
Tôi không hạ thủ được giết anh, giống như lúc trước tôi cũng không thể nhẫn tâm giết anh ấy, chuyện đến nước này đều là anh ép tôi, ép tôi đến con đường cùng.
Trên thế giới này nhiều cớm như vậy, không phải chỉ có một mình anh, cố tình không bỏ qua được cho anh ấy chính là anh!”
Hắc Lang vẫn đứng yên lặng trong tiếng khóc điên cuồng của tôi, anh ta bình tĩnh lạnh nhạt giống như một người ngoài cuộc, chỉ là đang nghe người khác kể chuyện cũ, không đặt mình trong sự tuyệt vọng của người khác.
“Không phải tôi không tha thứ cho Kiều Dĩ Thương, là pháp luật không thể tha thứ cho ông ta, càng không phải tôi ép ông ta vào đường cùng, là ông ta quá tham lam, ông ta quá tự phụ, tự ép bản thân mình tới nông nỗi ngày hôm nay.”
Tôi nắm chặt lấy khẩu súng kia, cán súng lạnh lẽo, giống như vừa mới được lấy ra từ bắc cực, nơi mà băng tuyết đóng quanh năm, lạnh đến tim gan như vậy.
“Anh Năm, anh thật không có chút tâm tư của riêng mình sao? Anh ấy cướp lấy tôi, khiến tôi rơi vào cám dỗ bên ngoài chuyện hôn nhân, không thể kiềm chế được, phản bội mà ra đi.
Phóng đãng không có chút tình cảm như vậy, sự vui mừng hạnh phúc chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của tôi.
Ở trong mắt anh giống như một ngọn lửa thiêu sạch tôn nghiêm của anh, giới hạn cuối cùng của anh, tình cảm của anh, biến thành sự thù hận và ngọn lửa giận dữ, những món nợ này đều được để lại trên đầu của anh ấy.
Một Chu Dung Thành đã từng cao ngạo oai hùng, đứng trên cao, nếu không gặp phải Hà Linh San, đời này của anh ấy đều không những nét bút viết hỏng, không có vết nhơ, càng sẽ không trở thành một người đàn ông bỏ vợ bỏ con vì tình nhân và làm trò cười cho thiên hạ.
Mà tất cả những chuyện này, đều nằm trong âm mưu lúc đầu của Kiều Dĩ Thương.”
Tôi cảm nhận được một lực và một chuyển động dữ dội truyền qua khẩu súng đến ngón tay và lòng bàn tay của tôi, thậm chí còn len lỏi chiếm cứ cả cơ thể tôi, một sức lực cực kì mạnh và sự tức giận đánh mạnh vào tôi, nội tạng đều bắt đầu bị xé rách và xóc cả lên.
Phản ứng của anh ta chứng minh tôi đã đoán trúng, Kiều Dĩ Thương đã mang đến sự sỉ nhục rất lớn cho anh ta, bất luận là chuyện tình cảm, sự nghiệp hay là danh dự, anh ta dường như đã bị hủy hoại hết tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trong nửa đời của anh ta, anh ta thà rằng tự mình xóa sạch những dấu vết của mình đi mà sống, sống như một cái xác trong mắt tất cả mọi người, nằm vùng ở trong bóng tối mà chịu đựng, cũng phải ăn miếng trả miếng báo mối thù không đội trời chung của bản thân mình.
Tam Giác Vàng sẽ xảy ra trận chiến sinh tử bất cứ lúc nào, anh ta đã chịu sự dày vò trong hai năm qua.
Trong 2 năm khó khăn, 2 năm chịu đựng, 2 năm sống không bằng chết, 2 năm trốn chui trốn lủi, anh ta cuối cùng cũng chờ tới được ngày này, sao có thể cam tâm bỏ dở giữa chừng.
Anh ta không chỉ là chồng của Hà Linh San, không chỉ là một người vẫn còn ở trên thế gian này, anh ta còn là bộ trưởng bộ công an, quốc huy, chính nghĩa, và sự vinh quang ở trên đầu, tôi không thể thay đổi được chấp niệm của anh ta, giống như anh ta không thể thức tỉnh được một người đã yêu Kiều Dĩ Thương là tôi.
“Cô không chỉ không bảo vệ được ông ta, cũng không thể bảo vệ được chính mình.” Anh ta bỗng nhiên mở miệng, có chút lạnh lùng nói: "Phía trên muốn điều tra đến tận cùng xem là ai đã cho Tỉnh Thiện nổ tung, mục đích là gì.
Cô cho rằng những người tiếp xúc qua với cô đều chết ở không biển lửa và không còn nhân chứng nào sống sót sao.
Lão Miêu và cảnh sát đã có tranh chấp ở trong sòng bạc nên đã có ba đoạn video bị hủy hết, còn có một đoạn video vẫn được giữ lại, bốn tiếng sau khi Tỉnh thiện điều ra hết trận nổ đó, cô từng cùng Lão Miêu gặp nhau.
Hiện tại tất cả chứng cứ phạm tội đều chỉ vào cô, cô đã lâm vào bước đường cùng, trước mặt cô giờ là vách núi dựng đứng, cô đưa tay cho tôi, tôi kéo cô lên, Kiều Dĩ Thương sống hay chết, cô hãy mặc kệ đi.”
Tôi cực kì hoảng hốt, trên làn da đổ một tầng mồ hôi lạnh, kẻ thông mình đã suy tính cả nghìn điều, đương nhiên vẫn còn có chỗ sơ hở, tôi tính kế chi tiết vẫn không thể trốn thoát khỏi những sai sót trong sự cẩn thẩn của bản thân mình, không quan tâm đến video ở sòng bài, đã bị cớm có được dấu vết của mình.
“Cuối cùng là bọn họ không chịu buông tha cho Kiều Dĩ Thương, hay là anh không chịu.”
Anh ta lại không hề giấu giếm, thẳng thắn bộc lộ bản tính lang sói của mình nói: "Đương nhiên là tôi, không có sự sắp xếp của tôi, ai trong số cũng không phải đối thủ của Kiều Dĩ Thương, sức mạnh cách xa một trời một vực, bọn họ không muốn buông tha, lấy cái gì để đấu với ông ta.”
Hai mắt tôi đỏ cả lên, chưa bao giờ mất khống chế ở trước mặt anh ta như thế, mỗi một tấc, mỗi một chỗ trên cơ thể, phàm là có thể nhìn thấy được, sờ đến được, nội tạng còn sót lại chút hơi ấm, đều bị bóp đến mức tim gan như muốn đứt ra từng khúc, đau đớn muốn chết, sự đau đớn này không thua gì lăng trì, còn đau đớn hơn những trận tra tấn bình thường.
Cuối cùng vẫn là bởi vì tôi, tôi lắc lắc không ngừng, tôi cực kì bàng hoàng, đây là hại người hại mình.
Sự chém giết giữa những người đàn ông, không tránh khỏi vì giang sơn, vì người đẹp.
“Không thể nuốt trôi cục tức này, vì sao không để nó rơi xuống người tôi.
Là tôi có lỗi với anh, ngàn sai vạn sai đều là do tôi sai, tôi sẽ nhận hết mọi tội lỗi, anh hãy nhằm vào tôi.”
“Tôi nỡ làm vậy sao.”
Anh ta buột miệng thốt ra năm chữ cắt đứt tất cả sự chất vấn và tất cả sự nghi hoặc của tôi, và phá toàn bộ sự tàn nhẫn, sự thờ ơ oán giận và sự tuyệt tình của tôi đối với anh ta.
Tôi không cầm lòng được liền run rẩy, bất lực, suy sụp, họng súng ở sau gáy anh ta chao đảo, tôi liều mạng chặn lại áp lực đó, vẫn là không thể ngăn cản được sự chao đảo đó.
Tôi gần như cầm không vững, nó quá nặng, nặng đến khiến tôi không thể không thừa nhận.
Ánh trăng sáng soi qua cửa sổ, bao phủ cả thân hình cao lớn của anh ta, hiện lên một tầng lớp ánh sáng trắng nhợt nhạt dịu dàng, mê ly, u buồn, yên lặng mà trong sáng.
Giọng anh ta khàn khàn nói: "Tất cả mọi ân oán trên đời này, không phải một câu nói tại sao không đổ hết lên cô là có thể giải thích được hết.
Có một số người, mặc kệ cô ấy có phạm phải lỗi sai nào, mặc kệ khiến người khác hận cô ấy như thế nào, cô ấy có một loại ma lực có hóa giải được, trong khoảnh khắc đối phương cầm dao muốn hướng về phía cô ấy, còn do dự dừng lại.”
Tôi cắn răng nhẫn nhịn ý định khóc thành tiếng của mình, nhìn vào mái tóc ngắn đen nhánh của anh ta, ở trong gió đêm bay bay, rung động.
Tôi biết là không có tác dụng, nhưng tôi không vẫn không nỡ vứt bỏ niềm hy vọng cuối cùng của bản thân, đau khổ cầu xin anh ta: "Anh Năm, anh hãy chiều tôi một lần nữa đi, ngay lúc này đây, có được không.”
Bàn tay buông thõng bên người Hắc Lang đột nhiên nắm chặt thành quyền, từng sợi gân xanh từ anh ta trên lưng hiện lên, phồng lên, khi tới cực hạn, nó lại run rẩy mà quay lại như lúc ban đầu.
“Đã không còn đường lùi nữa rồi, tất cả mọi nơi ở Tam Giác Vàng, đều có người mai phục.”
Tôi há miệng thở dốc, lượng không khí hít vào căn bản không thể thỏa mãn tôi, tất cả như vỡ vụn trong khoang miệng và cổ họng của tôi, tất cả đều tan biến, nghẹn thở như thủy triều lên, như trận mưa to, quấn quanh mãnh liệt.
“Hà Linh San, khi cô biết được ông ta chủ mưu muốn ám sát tôi, cô luôn miệng nói hận ông ta, phải báo thù cho tôi, nhưng chung quy bây giờ ông ta còn sống ở trên đời này, hoàn hảo không tổn thương gì, hơn nữa còn cướp đi được thân thể và trái tim của cô.
Mà khi cô biết được tôi muốn giết ông, quay người lại muốn kết liễu tôi.
Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ cho cô cuộc sống yên ổn, cho cô danh phận cho cô sự tôn nghiêm, làm chỗ dựa cho cô, tôi còn là gì của cô nữa.”
Khuôn mặt tôi xám xịt, hầu như không còn chút sắc máu nào, khi tôi á khẩu không trả lời được câu nào, anh ta bỗng nhiên xoay người, tôi cực kì kình ngạc, tay chân luống cuống đem họng súng ấn lên trán anh ta, khàn giọng kêu to: "Anh đừng cử động! Tôi thật sự sẽ nổ súng đấy! Hôm nay tôi đến đây, đã không nghĩ tới sự thất bại.
Đây là sự đặt cược cuối cùng của tôi, một người phụ nữ tuyệt vọng, cô ta dù có phải trả cái giá nào cũng được.”
Sự đe dọa và la hét của tôi không hề có tác dụng, Hắc Lang bình tĩnh, kiên quyết đi tới gần tôi, rút ngắn khoảng cách chỉ bằng một cánh tay.
Dưới đòn tấn công mạnh mẽ của anh ta, khuỷu tay tôi rơi vào trạng thái bị động cong lại, dấu vết do họng súng để lại trên trán anh ta, máu tụ ở chỗ đó, đỏ tươi chói mắt, như cả tuổi thanh xuân của chúng tôi tất cả tình yêu tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ và những năm tháng bên nhau của chúng tôi đang chết dần chết mòn.
“Cô muốn tôi bỏ qua cho ông ta, nhưng lúc trước ông ta lại không hề buông tha cho tôi.
Khi cô nói ra câu khẩn cầu như vậy, cô có nghĩ tới cô đã từng là người phụ nữ của ai chưa.”
Anh ta vươn tay ra, nắm lấy bàn tay đang cầm súng của tôi, sự kinh sợ và lạnh băng của tôi lan truyền trong bàn tay anh ta, anh ta không hề ngăn chặn tôi, cũng không hề phản kích, cứ im lặng mà giao nhau như vậy, trầm mặc chăm chú nhìn nhau.
“Anh Năm, tôi thà rằng người chết là tôi, một mạng của tôi đổi lấy một mạng của anh ấy, những chuyện đó đều là do tôi làm, tất cả tội lỗi đều là của tôi cả.”
Tôi hung hăng đánh vào lồng ngực mình, điều này khiến cho nhịp tim đập loạn nhịp: "Anh giúp tôi giấu tất cả mọi người, anh giúp tôi nói với đám người của Tỉnh Thiện, tất cả đều là tôi làm.
Anh ấy chẳng làm gì cả, tôi mới là kẻ xấu xa thật sự.”
“Hà Linh San.” Anh ta hấp tấp ngăn tôi lại, ánh mắt của anh ta cô đơn như vậy, tinh thần suy sụp như vậy, giống như những đám cỏ dại vào mùa thu ở Thành Bắc đó, như mặt hồ khô nước, đám mây che cả mặt trăng khuyết, giống như dao đâm thẳng vào trái tim.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, chúng ta có phải đều đã yêu sai rồi không?
Tôi bị nghẹn một ngụm khí nóng, ở trong cổ họng hòa tan, chảy ra, va chạm, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Vị ngọt đắng đó cứ xoay quanh mãi không hề tiêu tan.
“Nếu 5 năm trước, tôi cùng Kiều Dĩ Thương cùng nhau xuất hiện, cô nhất định sẽ không lựa chọn tôi, đúng không.”
Anh ta nói xong thì châm biếm chính mình: "Cả đời này của tôi, chỉ lần này đã biết rõ còn cố hỏi.”
Tôi bị anh ta ép cho không thể lùi được nữa, trong câu hỏi đau như xé lòng của anh ta, hình như tôi nhìn thấy một chính mình hư hỏng, ích kỷ, đen tối, đạo đức giả nhất trên đời này.
Trước khi tôi chưa từng biết được tin Dung Thành còn sống, tôi cũng từng đau khổ điên cuồng.
Kẻ thù khiến tôi căm ghét nhiều như vậy, chính tay tôi đã đâm toàn bộ chúng, nhưng chỉ để sót lại Kiều Dĩ Thương, tôi tự lừa mình dối người nói tôi không giết được anh ấy, tôi không có năng lực sắp xếp, cũng không có tiền để tranh giành, nhưng mà ở trên đời này, tôi biết rằng người được dung túng nhiều nhất, không có giới hạn nhất, dễ dàng ra tay nhất chính là anh ấy.
Tôi vì để trốn tránh sự khiển trách của trái tim, trốn tránh trái tim mình bị tình yêu đánh bại chuyện báo thù đó, nhanh chóng đi vào Tam Giác Vàng, cố gắng tìm cách hủy diệt nơi này, khiến cho linh hồn của Dung Thành an giấc ngàn thu, để cho ông ta tha thứ cho tôi, tha thứ cho sự ích kỷ che giấu chuyện tôi không thể ra tay giết chết Kiều Dĩ Thương.
Tôi cho rằng những điều này giống như một củ hành tây, được bảo vệ dưới tầng tầng lớp lớp, được đặt trong góc khuất mà ánh sáng không thể chiếu tới được, chỉ có mình tôi biết.
Nhưng hóa ra người hiểu tôi nhất trên đời này, không cần lột ra, thì đã có thể nhìn thấu trái tim tôi.
Người này chính là anh ấy.
Ngoài cửa hành lang tiếng bước chân nhanh như bay tiến lại gần, từ bốn phương tám hướng truyền đến, dũng mãnh đi vào trung tâm, giằng co nhau cách một cánh cửa, tôi nghe được có người gọi anh Năm, hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra hay không, Hắc Lang không có đáp lại, anh ta trầm mặc khiến cho những người đó run như cầy sấy, muốn thử phá cửa ra, tôi không hề chờ đợi nữa, có lẽ bắt cá trong chậu tôi đương nhiên là phải bóp chết nó, quyền chủ động phải ở trong tay tôi.
Tôi lau sạch nước mắt trên mặt, cả người và cả khẩu súng kia vòng đến đằng sau anh ta, đi về phía cửa, khi đến đó, tôi bảo anh ta mở ra, tay anh ta cầm chiếc chìa khóa không ngừng đong đưa: "Bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp, đừng tự ép mình đến bước đường cùng.
Tôi sẽ không tiếc dùng mọi cách để cô thoát được.”
Cả người tôi thấy chết không sờn nói: "Anh Năm, tôi chỉ cần anh ấy sống.
Nếu không làm được, thì đây là con đường mà tôi muốn đi.”
Anh ta biết rõ sự cố chấp của tôi, anh ta không nói cái gì nữa, khi cửa được mở ra, những bóng đen trên mặt đất khiến tôi cực kì lo lắng, tôi càng dùng thêm sức để khóa chặt đầu của Hắc Lang, có vài tên tay sai đang đứng ở hành lang và các góc tường đều đang sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Hắc Lang sẽ bị tôi bắt được, trở thành con tin của tôi.
Nhưng tên tay sai này theo bản năng sờ vào túi, ý đồ muốn đánh lén bắn súng vào tôi, Hắc Lang thấy còn nhanh hơn tôi, ông ta nhíu mày ừ một tiếng, đối phương lập tức dừng tay.
“Hà tiểu thư, anh Năm thích cô như vậy, cô sao có thể giết anh ấy.
Hai khoản mà cô cùng ông K giao dịch đó, cô không nhận ra được những người trong cuộc này, anh Năm cố gắng hết sức giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, ông ấy đối với cô tận tình tận nghĩa.”
Tên tay sai vừa nói, thu hút sự chú ý của tôi, vừa lặng lẽ đẩy một tên tay sai khác về phía tôi, cướp lấy súng của tôi, hoặc là đá văng sự kìm kẹp của tôi, tôi nhạy bén phản ứng, nhìn chằm chằm vào tên tay sai tiến lại gần tôi nói lớn: "Đừng nhúc nhích!”
Đôi mắt tôi trừng lớn, trên mặt sát khí đằng đằng, đôi mắt bắt ra sự dữ tợn mà ngoan độc, không phải là sự dịu dàng của chính bản thân mình nữa: "Ai dám lại đây, tôi sẽ bắn chết anh Năm!”
Tôi không chút do dự chạm vào chốt bảo hiểm, để họng súng đen ngòm dí vào sau gáy anh ta, vị trí đứng như vậy cả người anh ta che lấp cả tôi, tôi không nhìn được đường đi phía trước, càng không có cách nào nhìn thấy hành động của những tên tay ở đây, tôi đành phải đề phòng đem họng súng dịch chuyển đến huyệt thái dương của anh ta, đứng ở bên cạnh người của anh ta, một cái tay khác nắm lấy bả vai của anh ta, khống chế mọi thứ của anh ta.
“Nghe được động tĩnh gì không?”
Đôi mắt dữ tợn và đáng sợ của tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của những tên tay sai đang cản đường tôi lại này: "Chỉ cần 0,01 giây, tôi liền có thể bắn nát óc anh ta ra! Tôi đã từng giết rất nhiều người, nhưng tôi không muốn giết anh ta.
Làm theo những gì tôi nói, nếu không tôi không cam đoan, tôi có thể làm trái với lời mình nói hay không.”
Những tên tay sai bị dọa cho sợ hãi, bọn họ từ trong ánh mắt của tôi thấy được sự điên cuồng khát máu của tôi, điều này không nên xuất hiện ở trên người của một người phụ nữ yếu đuối xinh đẹp, trừ phi trong lòng cô ấy có một nỗi tuyệt vọng không thể nào xóa bỏ trong tim.
Sự tuyệt vọng khiến cho tất cả mọi người thay đổi thành con người khác.
Bọn họ đều vứt hết vũ khí trên người, tôi ra lệnh bọn họ đem tất cả đạn và ám khí cũng lấy ra hết ném xuống đất, chờ đến khi trên người bọn họ hoàn toàn không còn gì nữa, tôi mới bước xuống cửa chính ở tầng một nâng cằm lên nói: "Chuẩn bị một chiếc xe chống đạn, 100 viên đạn, hai khẩu súng ngắm, và cả hai quả bom.”
Những tên tay sai ở đó hai mắt nhìn nhau, không ai động đậy.
Tôi cười lạnh ngón trỏ chuẩn bị bóp cò súng, bọn họ lập tức hoảng sợ, xoay người chạy như bay xuống dưới tầng, tôi kiềm chế cưỡng chế Hắc Lang, một phút một giây không dám chậm trễ, chỉ cần tôi hơi thả lỏng, với thân thủ và sự quyết đoán của anh ta lập tức sẽ khiến cho thế cục bị xoay chuyển.
Tôi dẫn theo anh ta xuống lầu, khi chỉ đi được nửa đoạn cầu thang, anh ta bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi: "Cô muốn nhiều vũ khí như vậy làm cái gì.”
Tôi không nói, trên mặt anh ta nổi lên gân xanh nói: "Hà Linh San, cô có biết cô đang làm chuyện gì hay không, bắt cóc công an, đòi lấy súng ống đạn dược, tội này căn bản không có đường sống.”
Tôi không chịu nghe lời khuyên của anh ta, cũng không muốn quay đầu lại là bờ, nếu phía sau tôi có bờ, ai sẽ nguyện ý lênh đênh trên sóng to gió lớn giống như lời anh ta nói chứ, không có đường rút lui.
Khi tôi đang khống chế đầu của anh ta chưa kịp bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên nhìn thấy ở bên trong sân có hai chiếc xe cảnh sát, vài tên đặc cành và mộ tên quan lớn từ bên trong xe đi xuống, đang muốn đi về phía bên này, tôi lập tức phát điên cuồng: "Thuộc hạ của anh báo cảnh sát à?”
Hắc Lang nhíu mày, có một tên tay sai khá thông minh, không có trực tiếp đối đầu, mà là đi về phòng trước, báo cáo với Hắc Lang: "Không phải chúng tôi, là vừa đúng lúc bọn họ đến đây tìm ông báo cáo công việc.”
Hắc Lang dặn anh ta chặn những người này lại, đừng để bọn họ đi vào nhà, tên tay sai gật đầu, anh ta xoay người lao ra, nhưng anh ta đã chậm một bước, tôi không biết là anh ta cố ý hay là hoảng sợ, vừa đúng lúc đụng phải quan lớn ở cửa.
Đối phương sửng sốt, đồng thời ổn định lại cơ thể, nhìn thấy một màn này ngay trước mặt, sắc mặt chợt thay đổi, đang muốn hạ lệnh vây bắt tôi, Hắc Lang giơ một bàn tay lên, khuôn mặt anh ta nhẹ nhàng, ngữ khí cũng có ý cười: "Cô ấy giận dỗi với tôi, cầm súng lên giả vờ ép tôi xin lỗi, tôi không chịu, cô ấy tuổi còn nhỏ, bị tôi nuông chiều đến mức càng ngày càng kiêu ngạo, khiến cho giám đốc công an tỉnh chê cười rồi.”
Người đàn ông này căn bản không tin lý do thoái thác như vậy, trường hợp nguy hiểm như vậy sao có thể là vui đùa được, đặc cảnh phía sau anh ta thậm chí còn chuẩn bị giơ súng lên nhắm thẳng vào tôi, bị Hắc Lang quát lớn một tiếng mới có thể ngăn chặn được.
“Tôi nói, chỉ là vui đùa ngẫu hứng thôi, một người phụ nữ mà thôi, tôi sẽ bị cưỡng chế được sao.”
Anh ta ra lệnh lùi lại, quan lớn chần chờ không quyết được, Hắc Lang trầm giọng gầm lên: "Lùi lại!”
Mọi người rút lui khỏi phòng khách, đi ra ngoài cửa, lùi đến tận giữa sân, tên tay sai đi đến gần góc tường nhỏ giọng nói với anh ta: "Đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Lúc này trên bầu trời đen kịt, điểm xuyết những ánh sao vô tận, những tòa nhà chọc trời ở phía xa xa đang tỏa ánh sáng rực rỡ, phản chiếu lên mặt tôi, Hắc Lang cùng với những người ở đây, những ánh sáng đầy màu sắc.
Ánh đèn đường tỏa ra ánh sáng yếu ớt, đặc cảnh mặc cảnh phục màu đen, bọn họ mỗi một hành động đều cực kì nhỏ, cũng cực kì lưu loát, tôi không nhận thấy được có người đang rút súng ra, nhắm ngay vào tay đang cầm súng của tôi, cố gắng chỉ dùng một viên đạn có thể giải quyết mọi người.
Khi Hắc Lang phát hiện ra thì đã không kịp ngăn cản lại nữa, anh ta trở tay dứt khoát mà quyết đoán đẩy súng của tôi ra, liền ôm tôi vào trong ngực, tránh tới dưới mái hiên phía bên phải, viên đạn bắn từ khẩu súng trường vừa dài vừa nhọn, tiếng gió rít lên như đâm thủng không khí vẩn đục này, xẹt qua chỗ tôi vừa đứng, găm thẳng vào thân cây.
Tôi ngẩn người nằm trong lòng anh ta nhìn trân trối, hóa ra là anh ta không phải không phản kháng lại được, mà là không muốn làm như vậy.
Anh ta vẫn luôn có thể tránh thoát, chuyện tôi bắt cóc trong mắt anh ta, căn bản không hề đáng sợ.
Anh ta nâng mặt tôi lên, hỏi tôi có bị thương hay không.
Người đặc nhiêm vừa mới ném súng trường trong tay, yêu cầu Hắc Lang trách phạt, giám đốc công an tỉnh nhíu mày nhìn tôi hồi lâu: "Đây không phải là Hà tiểu thư bị cục cảnh sát đặc khu thành phố truy nã sao.”
Hắc Lang im lặng không nói gì, giám đốc công an tỉnh cũng im lặng một lát rồi nói: "Tạm thời gác chuyện của đàn bà con gái sang một bên đi, trận đánh này có thể bắt đầu rồi.
Tỉnh Thiện và đại đội phòng chống ma túy đã chia làm mấy ngả để sẵn sàng đánh bại lực lượng của Kiều Dĩ Thương ở Tam Giác Vàng, đã được phân tán khắp các nơi, nhất thời không thể gom không đủ được, cũng không nhận được tin tức.
Hiện tại Kiều Dĩ Thương và hơn ba mươi tên tay sai của ông ta, bị ép đến căn nhà bỏ hoang ở dưới chân núi, đây là thời cơ tốt nhất.”
Hắc Lang hỏi đã tìm được nhà kho dưới lòng đất chưa.
Giám đốc công an tỉnh lắc đầu: "Bắt được Kiều Dĩ Thương, không phải là sẽ biết hay sao.
Trùm ma túy lớn của Ngọc Đông, sao lại không có kho hàng, đây đều là chuyện như ván đã đóng thuyền.”
Thế nhưng tới bước này.
Sắc mặt tôi lo lắng hoảng sợ, đẩy Hắc Lang ra, điên cuồng chạy nhanh về phía chiếc xe chống đạn, tôi ngồi vào ghế phụ, hạ cửa kính xe xuống hô to A Bích ở phía bức tường cao, vừa dứt lời một chiếc xe màu đen nhanh chóng phi đến, trong lúc phi đến, đâm ngã hai tên đặc cảnh không hề chuẩn bị tinh thần gì, những đặc cảnh còn lại vội vàng bảo vệ Hắc Lang và giám đốc công an tỉnh, không kịp ra tay nổ súng.
A Bích nhảy từ cửa sổ chiếc xe màu sang, lập tức chui vào, tôi nhanh chóng nói địa chỉ, cô ấy nắm chặt tay lái nhấn mạnh ga, xe giống như mũi tên rời dây cung.
Sau vài tiếng súng bắn ra theo sau chiếc xe, bắn vỡ biển số xe và đèn sau, nhưng đã không thể cứu vãn được, trơ mắt nhìn tôi nghênh ngang rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...