Váy tôi dính đầy bùn bèo, nước bấn theo từng bước chân của tôi, tôi ngã mấy lần trên con đường nóng bỏng khó đi này, như bị mất hồn.
A Bích đi theo đỡ, cô ấy không ngừng gọi tôi cần phải tỉnh táo, nhưng mà tôi không nghe được gì cả, trước mắt là sương tràn ngập, là khói cuồn cuộn là nhìn thấy vũng máu mà giật mình, mà biển lửa mênh mông, là từng tiếng đốt cháy nổ tung.
Trời đất đen kịt chạng vạng này, mặt trời lặn cũng không thể biến sắc, chỉ còn lại màu đen tối thương đau, mù mịt và tuyệt vọng.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, miệng tôi tê dại đến câm lặng, hai chân mềm nhũn ngã xuống bên cạnh Tào Kính Đình, đầu gối đập mạnh vào tảng đá, tôi không quan tâm đến đau đớn, có lẽ trái tim tôi đã vỡ vụn không còn cảm giác đau từ lâu, tay tôi run rẩy vươn ra trước mặt ông ta, ông ta mỏng manh như vậy, yếu đuối như vậy, đôi mắt khép lại dường như không còn sinh khí, cũng không còn hô hấp.
Cách đó không xa chiếc xe bị cái cây chặn báo hỏng xem cây và trời cùng đốt thành một ngọn lửa đỏ hoang vu.
Đâu đâu cũng là tro tàn và máu thịt, giống như một dòng sông đỏ rực, uốn lượn từ nam hướng ra bắc, chảy ra bao trùm cả con đường ban đầu.
Tôi không thể kiềm chế sự hoảng sợ và run rẩy ấn vào mũi ông ta, nước mắt lăn dài, tôi cũng không cảm nhận được nhiệt độ của ông ta, ông ta cao to như vậy không sợ hãi, hừng hực khí thế như vậy hai phút trước ông ta còn cười với tôi, lúc này lại trắng bệch như tờ giấy, không hề động đậy yên giấc ngủ ở trong bàn tay tôi.
Ông ta cuối cùng cũng chiến đấu quên mình để chống lại hàng thiên quân vạn mã, tình cảnh đó dường như là mũi tên đâm thẳng vào tim tôi, tôi rụt ngón tay của mình lại vì tôi không có gan để kiểm tra, ôm mặt khóc thảm thiết.
"Ông tỉnh lại có được không.
Tôi cầu xin ông, tôi xin ông hãy mở mắt ra nhìn tôi, xin ông hãy thở ra một cái."
Tôi tóm chặt lấy bả vai của ông ta, lại không dám lay động, tôi mất sức nằm trên mặt đất thế nào đi nữa trận bi kịch này không bù đắp dược, không thể thay đổi được, mọi ngóc ngách trước mắt tôi đều như con dao găm mạnh mẽ cứa vào tim tôi.
Tôi run rẩy gào khóc gọi tên ông ta lên, từng tiếng gọi: "Ông chết rồi bảo tôi sống như thế nào đây, tôi sẽ áy náy, lương tâm sẽ bất an, sẽ dằn vặt.
Cả đời này dài như vậy tôi làm sao có thể vượt qua được."
Tiếng gào thét đọng lại ở cuống họng tôi, như một cục máu ngọt chân tôi bị gai đâm tiếng máu chảy tí tách nhỏ xuống mặt đất nóng bỏng, chân thực tồn tại nhiệt độ, càng làm cho tôi cảm giác được ông ta rất lạnh, từng giây phút trôi qua.
Tôi phát điên lao về phía biển lửa, nhằm về phía địa ngục mà chết, A Bích phía sau ôm eo của tôi, cô ấy cố gắng khống chế tôi, không để tôi bị thương chút nào.
"Cô Hà! Ông Tào vì cô mà đánh như vậy, chúng ta không bình an mà đi ra làm sao có thể xứng đáng với ông ấy! Ông ấy còn biết bao nhiêu chuyện cần làm, cô quên ước nguyện ban đầu của cô sao!"
Tôi giọng khàn đặc gào khóc bỗng nhiên dừng lại, hình như có một cơn gió thổi qua, lộn xộn, chết chóc, hoang tàn, trong đôi mắt đang mở to của tôi mà một ánh lửa mãnh liệt, che kín cả bầu trời khó đen còn đang bốc lên, tôi thoát khỏi tay của A Bích, từ trong vũng máu nhấc Tào Kính Đình ra, ông ta rất nặng, làm tôi ngã sấp xuống, tôi dùng hết sức lực để ôm ông ta, dưới ánh hoàng hôn chìm xuống.
Da trần và quần áo đều dính máu, tôi không thể biết nó là của những ai, hay là ở trong cơ thể của ông ta chảy ra, tôi đôi môi ướt lạnh ghé sát bên tai của ông ta, nói cho ông ta tôi bình an không sao, tôi đã thoát được, ông ấy vẫn không đáp lại.
Tôi mới không cầm được nước mắt chảy xuống ông ta như mưa: "Tôi nhớ ông nói, anh rất tiếc, chưa từng thấy tôi nhảy, Thường Bỉnh Phát cũng có phúc phần này, ông lại không bằng ông ta.
Tôi cầu xin ông tỉnh lại, tôi làm gì cũng được, tôi nợ ông nhiều như vậy, còn không trả được tôi sẽ điên lên mất."
Khi tôi nói mười ngón tay đều run rẩy, tôi chưa bao giờ cảm thấy có người biến mất ở trong vòng tay của mình, đau lòng, là nỗi chua xót, nỗi đau này vô cùng khó có thể vượt qua.
Một tiếng hốt hoảng từ trong cuống họng người dưới tôi phát ra, như vừa mất đi một bàn tay để dưỡng khí, tham lam ngậm lấy tôi, thân thể của ông ta mạnh mẽ run lên, cứng ngắc rủ xuống, Tào Kính Đình cau mày mở ra đôi môi mỏng, ở trong tầm mắt của tôi vặn vẹo một chút, một chút ung dung, ông ta từ trong tối tăm lại dịu dàng như nắng chiều lấy lại tinh thần cười nhìn về phía tôi đang kinh ngạc đến tê dại: "Cô nói, tôi tỉnh thì cô làm cái gì cũng được.
Quân tử không nói đùa, người phụ nữ cũng không thể."
Giọng nói của ông ta nhẹ nhàng vô cùng, đứt quãng, tôi chưa kịp trả lời, thì hơi thở gấp gáp truyền từ khoang ngực đầy máu đập vào xương quai xanh của tôi, quần áo đen của ông ta cũng không cách nào che lại được, một vết thương dài và sâu to bằng bàn tay, là kính xe nổ tung đã đâm vào xương của ông ta.
Tôi có thể nhìn ra màu vàng đầu đạn, vùi lấp ở bên trong da thịt, ông ta mỗi lần thở một cái sắc mặt liền trắng bạch lại, kính và đạn kia càng đâm vào sâu hơn.
Cảnh ông ta quên mình chiến đấu, giống như là phim điện ảnh xuất hiện liên tục ở trước mắt tôi, khắc cốt ghi tâm.
Tôi nâng mặt của ông ta lên, vừa khóc vừa cười giống một kẻ ngu si bị bệnh đến giai đoạn cuối.
"Tôi rất đau."
Tôi nghẹn ngào nói tôi biết.
Ông ta mặt mày anh tuấn nằm gọn trong bàn tay tôi: "Có cách nào giảm đau không."
Tôi thả tay đặt vào vết thương của ông ta, không cho máu chảy ra, như vậy càng khiến tôi sợ hãi cực độ, nhưng bây giờ tôi không thể được sợ, tôi như vậy không thể chặn lại mãi được.
"Bác sĩ sắp đến rồi."
Môi của ông ta trắng bệch không chút hồng hào, chỉ có dần dần tái xanh vào: "Đợi không được nữa, tôi sẽ đau chết mất."
Tôi kinh hoảng hỏi làm sao bây giờ, chỉ có A Bích phía sau yên lặng một lúc đứng dậy tránh ra một chút.
Tôi vẫn hốt hoảng luống cuông, nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm tôi nên làm gì bây giờ, Tào Kính Đình bỗng nhiên cười : "Cô ấy cũng đều hiểu chuyện.
Cô còn chưa hiểu sao."
Ông ta rất khó khăn giơ tay lên, đè lại đầu của tôi xuống, đôi môi của ông ta ghé sát, ông ta vốn muốn tiếp tục nhưng xương vai bị đầu xe đâm vỡ, hoàn toàn không thể đỡ được động tác của ông ta, ông ta cau mày kêu rên một tiếng từ tay của tôi lảo đảo buông xuống.
Tôi ôm chặt Tào Kính Đình, khi hôn đến sống mũi giữa lông mày tinh tế của ông ta, rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm ông ta đau hơn, tôi hôn như vậy mấy giây, ông ta mỉm cười: "Đỡ hơn rất nhiều.
Xuống chút nữa càng tốt hơn."
Môi tôi kề sát vào môi trên của ông ấy, không khống chế được cười: "Ông đã như vậy rồi, còn muốn được lợi.
Ông cả đời này cũng không đứng đắn."
Ông ta buồn cười bất đắc dĩ nắm chặt lấy tay của tôi, từ trên người một vũng máu nhấc lên: "Tôi làm sao.
Đây không phải là máu của tôi."
Ông ta nhẹ nhàng lau đi vết máu ở bàn tay tôi và ngón tay tôi: "Nếu như tôi chảy nhiều máu như vậy, còn có thể nói chuyện với cô được không."
Tôi biết ông ta là đang lừa tôi, những thứ này là máu của ông ta, nếu như chỉ là một chút, ông ta sẽ không yếu đuối đến mức này, tôi cắn răng không nói gì, sương mù lại dày một tần, tay của ông ta lạnh như băng chạm đến mắt tôi lau nhẹ, ông ta cứ như vậy vuốt ve hồi lâu mãi cho đến khi lau sạch vết máu và nước mắt trên mặt của tôi.
Ông ta ngắm nhìn một lúc lâu sau đó mới nở nụ cười thành tiếng, khuôn mặt dựa vào lòng tôi, tôi cẩn thận nâng ông ta lên, dùng nhiệt độ của cơ thể mình truyền cho anh, để cho cơ thể của ông ta bớt lạnh hơn.
"Cô khóc cũng rất đẹp, thì ra người phụ nữ thật sự có nước mắt như mưa." Ông ta liếm môi một cái, ngón tay cuốn vào tóc dài của tôi: "Nếu không phải nhìn thấy cô khóc, tôi sẽ rất đau lòng, tôi nhất định sẽ thường để cho cô khóc."
Giọng nói của ông ta càng yếu ớt, tiếng thổn thức kéo dài kết thúc.
Tôi dường như còn nghe không rõ, tôi ôm ông ta kinh hoảng bất lực, quay đầu hỏi A Bích bác sĩ bao giờ đến, cô ấy hướng về phía ra nhìn: "Nhanh thôi, đã đến sườn núi rồi."
Sườn núi đến đây còn mười mấy phút nữa, tôi không biết ông ta còn có thể chống đỡ được bao lâu, tốc độ chảy máu ông ta bắt đầu chậm lại, thậm chí cả máu cũng đọng lại, mặt tôi vùi vào bên trong tóc ngắn của ông ta, khóc lóc bảo ông ta kiền trì, đợi thêm chút nữa.
Ở trong sự tuyệt vọng run rẩy kịch liệt của tôi ông ta bỗng gọi tên tôi.
"Ở trong mắt cô, tôi có phải là rất phong lưu."
Tôi mắt không mở ra được sự chua xót, lắp ba lắp bắp hỏi ông ta: "Ở trong mắt ông tôi có phải rất phóng đãng."
Ông ta hất mái tóc của tôi ra: "Không phải."
Tôi nhếch môi cười một cách khó khăn: "Vậy ông cũng không phải."
Ông ta yên lặng chốc lát: "Linh San, nếu như tôi chết cô sẽ hối hận không."
Tôi lại khóc nức nở, cuối cùng cũng không nói ra được câu gì.
Ông ta cơ thể cao to nằm ở trong khuỷu tay tôi, gầy yếu cơ bản không ôm được, chỉ cắn răng cố gắng không chịu thả ông ta xuống, cái người không hoang dã này, vũng máu khốc liệt như này tôi làm sao mà nhẫn tâm bỏ xuống được, bỏ qua vô số lần ông ta cứu tôi, lặng lẽ theo tôi lên núi đao xuống biển lửa.
Ông ta hôn xương quai xanh của tôi, một nửa lạnh lẽo, một nửa ấm áp, lưng tôi bỗng cứng lên.
"Hối hận là cô dành thời gian cho tôi quá ít, không hiểu rõ nhau, không hiểu trái tim của tôi là thế nào."
Ông ta nói xong câu này, một trận đau mãnh liệt run rẩy bên trong, tôi cảm giác được cả cơ thể mình cũng bị ông ta kéo co giật theo, tôi kinh hãi mặt biến sắc gọi tên ông ta, vỏn vẹn hai giây, ông ta đã hoàn toàn hôn mê.
Tôi quỳ trên mặt đất khóc mất cả tiếng, khóc đến câm điếc, khóc như da bọc xương, tôi đợi rất lâu, cho đến khi mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, vầng trăng khuyết phủ đầy ngọn cây.
và biển lửa dần tắt, và tôi chìm trong một vũng khói xám, và cuối cùng một tiếng còi hú từ xa lộ quốc lộ đến.
Từ trong xe lao xuống rất nhiều cảnh sát hình sự phân tán đến các góc cây tìm kiếm kẻ Mã Tử bắt lại, chiếc xe cháy đen, lau sậy bị cháy chục mét.
hai bác sĩ nhảy xuống từ xe cứu thương cố gắng lôi Tào Kính Đình ra khỏi người tôi, nhưng bọn họ quá mạnh mỗi lần dùng sức ông ta lại chảy máu nhiều hơn, hô hấp nhẹ hơn, gần như không thể nghe thấy được.
Tôi mặt dữ tợn hướng về phía bọn họ lớn tiếng gào lên nhẹ một chút! Người cầm đầu đám cảnh sát nhận ra tôi, anh ta cúi người xuống, quan sát tỉ mỉ gương mặt của tôi: "Bà cục trưởng?"
Tôi không phản ứng lại, giọng nói của anh ta hơi cao một chút, lần nữ hỏi tôi có phải là vợ của cục trưởng Chu không.
Tôi hồn bay phách lạc, tất cả sự chú ý đều dồn trên người Tào Kính Đình, y tá đặt bình ô xy vào cho ông ta, dùng kéo cắt quần áo bên trong ngực của ông ta, dán băng gạc lên, cảnh sát hình sự trẻ tuổi cách đó không xa thăm dò hiện trường rồi hô to lên: "Đội trưởng Tề! Là bà Chu!"
Đội trưởng Tề nghe thấy liền ba chân bốn cảng chạy vọt đến trước mặt của tôi, anh ta nâng tay của tôi đỡ lên, gọi bác sĩ bảo lập tức kiểm tra cho tôi, tôi không quan tâm đến mình, nắm chặt bàn tay của anh ta: "Tại sao lại đến muộn như vậy? Trước tiên đưa ông Tào đi đến bệnh viện gần nhất, mời bác sĩ tốt nhất, nếu như có nguy hiểm gì thì cách chức toàn bộ các anh."
Anh ta gật đầu bảo tôi yên tâm, vài y tá dưới ánh mắt của tôi nhẹ nhàng nâng Tào Kính Đình lên, đem ông ta đặt ở trên cáng đã chuẩn bị từ trước, kéo về chỗ xe cứu thương, hai chiếc xe cảnh sát ở bên đường hộ tống về phía Bắc chạy đi.
Đội trưởng Tề đỡ tôi đến xe cảnh sát, đưa cho tôi một cốc nước nóng, anh ta hỏi tôi tại sao lại ở đây, tôi nói quá trình cho anh ta, giấu Hắc Lang, cũng giấu hoạt động của tôi và ông K, chỉ nói tôi đốt kho chứa thuốc phiện của Tát Minh Kiều, cho nên bị cô ta báo thù, xe bị cài bom suýt chuýt nữa thì chết.
Anh ta nghe xong vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Bà Chu, là tôi thất trách, không kịp thời chu toàn giải nguy, xin mời bà giáng tội."
Tôi lo lắng anh ta sau đó sẽ sắp xếp rất nhiều người âm thầm bảo vệ tôi, sẽ làm lỡ chuyện của tôi, liền không nói tiếp chỉ hỏi anh ta có muốn lấy công chuộc tội không.
Anh ta trong nháy mắt liền hiểu ý của tôi, do dự hai giây: "Không giấu gì bà, ở Tam Giác Vàng chúng tôi có không ít cảnh sát nằm vùng, đều là cảnh sát hình sự giỏi nhất cả nước, mục đích của chúng tôi chính là diệt trừ đường dây buôn Mã Tử ở Tam Giác Vàng, quét sạch, nhưng mà Tát Minh Kiều..."
Anh ta cắn răng bỏ mũ xuống, rất là khó xử: "Trùm Mã Tử lớn như vậy tiêu diệt sẽ rất phiền phức, cấp trên không có lệnh chúng tôi không thể làm bừa, bởi vì có thể tổn thất hơn một nghìn cảnh sát, hiện này thời cơ chưa chín muồi.
Chúng tôi nằm vùng cũng không thăm dò được địa điểm buôn bán Mã Tử, bắt trùm thuốc phiện quốc tịch Thái Lan không lấy ra được chứng cứ rõ ràng, cuối cùng vẫn là phải thả người trái lại còn gây hậu họa sau này."
Tôi mặt không chút cảm xúc nhìn anh ta, ngữ khí kiên quyết: "Tát Minh Kiều không động vào được tôi không bắt buộc, tôi biết độ khó.
Chuyện Dung Thành không làm được, tôi cũng sẽ không vô lý yêu cầu các anh làm.
Nhưng ông Hồ là đồng minh lớn nhất hiện tại của tôi, vây cánh của Tát Minh Kiều cô ta đối với các anh sau này vây quét tổ chức ở Thái Lan cũng có lợi, ông Hồ thế lực yết ớt, là là chủ mưu vụ nổ lần này, tôi muốn động vào ông ta."
Đội trưởng Tề suy nghĩ một chút: "Trùm Mã Tử ở Lào cũng không phải là ông chủ bình thường, bà có chứng cứ không?"
Tôi gọi A Bích, cô ấy liền đưa một cái bút ghi âm màu trắng cho tôi, tôi đưa cho đội trưởng Tề, tôi và ông Hồ có nói chuyện hai lần, mỗi lần đều là mạo hiểm ép khẩu cung, ông ta buôn lậu Mã Tử, ở Tam Giác Vàng là hành vi trái pháp luật là sự thật không thể chối cãi, đội trưởng Tề sau khi nghe xong có chút nghi ngờ hỏi tôi: "Tại sao lời của bà nói đều bị mất tiếng?"
Tôi ung dung không vội vàng phủi vết máu ở trên váy: "Đối với các anh nghe hay không nghe cũng vô dụng.”
Anh ta im lặng không nói, tôi nhận ra được sự hoài nghi của anh ta, giọng nói lạnh lùng đi mấy phần: "Làm sao, tôi đem chứng cứ có lợi như thế giao cho công an, các anh lại suy đoán gì trên đầu tôi? Tôi là thân phận gì anh rất rõ.
Mất tiếng là sự bảo vệ an toàn của tôi, tôi không cho rằng các anh có thể đảm bảo được tôi không làm sao, chuyện hôm nay là minh chứng tốt nhất, đợi khi anh Tào thoát khỏi nguy hiểm, tôi sẽ tự tay đi đến tỉnh Vân Nam hỏi tội, anh hãy thông báo đến giám đốc công an tỉnh, chuẩn bị kỹ càng như thế để đối phó với tôi."
Đội trưởng Tề thấy tôi tức giận, đến lúc đó giám đốc công an tỉnh bị tôi mắng một trận, tức giận ở đầu sẽ đổ trên đầu anh ta , anh ta lập tức cười giảng hòa: "Là chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, nghe theo bà Chu xử trí, nếu đã có lời khai, chúng tôi lập tức phối hợp toàn lực phối hợp với bà, bà trực tiếp nói một tiếng, tôi dẫn đội qua đó chi viện."
Tôi đến bệnh viện bằng xe cảnh sát, ngồi ở hành lang bên ngoài phòng mổ suốt đêm, sau 9 giờ phẫu thuật, mảnh kính và viên đạn ở gần phổi trái được lấy ra, một viên đạn khác ở thận dưới ba cm, đều thiếu chút nữa sẽ mất mạng, may mắn là ông ta rất hiểu những điều này, ở lúc quan trọng vẫn cố né tránh được nếu không thì thân thủ của ông ta có cứng rắn thế nào lần này thì chín phần đi gặp Diêm Vương rồi.
Tôi nửa bước cũng không rời ở bên cạnh ông ta hai ngày hai đêm, ngày thứ ba ông ta thoát khỏi nguy hiểm, có thể miễn cưỡng uống được ít nước ấm, tôi cho ông ta ăn xong đội ông ta sau khi truyền dịch ngủ đi rồi mới dẫn theo 50 Mã Tử cùng cảnh sát đặc nhiệm đến vùng ngoại ô của Hoàng Hà.
Xe dừng lại ở trước nhà Hồ, đang là 9 giờ tối, Lào đã hết hàng nên bến tàu im ắng, hầu hết thuộc hạ đều canh giữ ở địa bàn Tây Song Bản Nạp, sau khi làm loạn nơi này, ông Hồ đối với kho canh giữ vô cùng nghiêm, chỉ lo tôi giết ông ta không kịp trở tay, đưa cục cưng quý giá của ông ta thiêu đốt không còn một ngọn cỏ, để ông ta theo bước chân của Thái Lan.
Ông ta không có tài lực cùng quyền thế thua keo này bày keo khác như Tát Minh Kiều, kho hàng phá hủy cũng không có gì có thể đánh bại, Thái Lan chưa đuổi cùng giết tận ông ta.
Dưới bóng đêm dày đặc, trong ba gian nhà gỗ đốt đèn lên, chùm sáng bị lá cây che hơn nửa, từ giữa hướng ra phía ngoài không chân thực, Mã Tử bảo vệ tuần tra không nhiều, tính toán cũng không vượt quá 10 người, sau đó hai ngôi nhà cửa tối om, chỉ có một tòa nhà đầu tiên là sáng rực.
Trên tầng hai, các tấm chắn cửa sổ đều đóng lại, thỉnh thoảng của bóng người phụ nữ xinh đẹp né qua, dường như là tắm rửa sạch sẽ thay đồ ngủ.
Cửa sổ kính trong suốt đối diện với ghế sô pha và hồ bơi.
Bảy tám cô gái thân thể trần truồng vờn quanh một người đàn ông trần như nhộng, người đàn ông cổ có một con rắn đen to dày ở sau gáy, mắt có màu, trông dưới ánh đèn rất kinh sợ.
Ông ta nửa chân nằm xuống, trong lòng có hai người cùng ông ta uống rượu, dưới khố còn một tên bò lổm ngổm hầu hạ ông ta, còn đám người con gái lại đang nhảy nhót, mi loạn đến cực điểm.
Tôi vừa nhìn liền nhận ra người đàn ông kia chính là ông Hồ, ông ta ở trong nhà mở tiệc lõa thể.
Đội trưởng Tề nhìn kỹ tình cảnh này, chờ hiệu lệnh của tôi.
Tôi vẫy tay với A Bích, cô ấy đưa ống nhòm cho tôi, tôi đứng ở cửa sổ xe nhìn qua cửa sổ, bảo vệ của ông Hồ từ trên tầng hai cầm amyas túi bột, phân phát cho cho những người con gái lõa thể kia, chỉ có một mình ông Hồ là không hút, ông ta có hứng thú xem nhìn dáng vẻ điên cuồng của đám con gái hút thuốc, các cô thân thể nổi lên một tầng mê người, ngã vào các góc không ngừng co giật, hò hét, gáp hô hấp, trên mặt so với lên định còn càng kích thích mãnh liệt hơn, có hai người thậm chí còn trợn tròn mắt lên.
Cu cậu của ông Hồ sớm đã đứng dậy từ lâu, ông ta ôm cô gái chơi Mã Tử gần nhất có phản ứng mạnh.
Sau khi chơi, ông ta từ phía sau đâm vào.
Cô gái hét lên trên lưng mồ hôi nhễ nhại.
Cô ta bám vào rèm cửa và ngay sau đó khung cảnh quyến rũ này sợi vải trắng bị rơi xuống và trở nên nhòe đi không rõ.
Tôi bình tĩnh nói: "Bắt đầu đi."
Đội trưởng Tề giơ cánh tay lên, ra hiệu cho các cảnh sát đặc nhiệm hướng về mái hiên chờ phục kích, hướng về phía bên phải bẻ cọng, lại nhảy lên, những tiếng lóng chuyên dụng của cớm này tôi theo Dung Thành biết rõ điểm này, bốn bên cảnh sát từ trên mái hiên đứng chổng ngược vuông góc hạ xuống, hai tay uốn một cái, dứt khoát chặt đứt cái cổ của Mã Tử, bốn thi thể ngã xuống đất ngay đến cả chút máu cũng không bắn ra.
Những Mã Tử của trùm buôn thuốc phiện này cũng là bảo vệ, phần lớn là người sinh mệnh ở tay, tội ác tày trời, cớm chỉ cần bắt sống ông Hồ, sẽ không nương tay với bọn họ.
Những tiếng nổ liên tiếp vang ầm ầm ở bên trong gác của Mã Tử, anh ta lấp đầu liếc mắt nhìn, khi phát hiện 4 thi thể, cũng nhìn thấy xe cảnh sát đỗ ở dưới sân, anh ta vừa chạy vào trong rống to: "Nguy rồi! Đám tịch biên, bụng cá trắng đến rồi!"
Ông Hồ đang mãnh liệt bứt lên, ông ta nghe thấy được tiếng kêu gào liền sắc mặt đột biến, chưa kịp mặc quần áo, nhặt quần áo nhảy qua cửa sổ, Nhị Đường Chủ mang theo Mã Tử canh giữ ở cửa dưới, ông Hồ phát hiện ở trên có bóng người dưới đất lại trở lại, tất cả cảnh sát đặc nhiệm đã tràn vào biệt thự, cho nên toàn bộ Mã Tử bị quật ngã.
Bọn họ ngồi xổm xuống ôm đầu, ông Hồ không tìm được người yểm trợ cho mình trốn cũng không chịu bó tay chịu trói, chỉ có thể tự mình ra trận.
Ông ta đẩy phụ nữ khỏa thân ném vào trong dòng cớm, kéo dài ra, hai ba bước liền bước đến bên cạnh ti vi, kéo ngăn kéo lấy ra một khẩu súng lục, khi ông ta quay người bị cảnh sát đặc nhiệm đập trúng cánh tay, ông ta tay đau liền buông lỏng, súng bay xa ra vài mét, mấy cảnh sát đặc nhiệm bay lên đè người ông ta xuống đất, trở tay còng tay vào ông ta.
Đội trưởng Tề từ trong đám cảnh sát đặc nhiệm đi ra, từ trên cao nhìn xuống: "Giám sát bà Chu, Hồ Trưởng Thái ông quá hung hăng rồi.
Bà Chu là quả phụ của phó cục trưởng công an, cục trưởng Chu lập chiến công hiển hách, vợ của ông ấy chúng tôi đều kính nể, ông ngược lại là cái thá gì.
Nếu như ông không đến bà ấy, chắc chưa nhanh như vậy đã bị bắt đâu."
Ông Hồ ra sức giãy dụa, ông ta quay đầu hỏi: "Tôi làm cái gì? Tôi kinh doanh chân chính bán thuốc lá, tôi không phải người Ngọc Đông, các anh bắt tôi thì phải suy nghĩ kỹ càng!"
Đội trưởng Tề hừ lạnh, vẫy tay ra hiệu mang đi.
A Bích đỡ tôi đi trên bậc thang, cảnh sát đặc nhiệm áp giải hai bên ông Hồ đẩy ra khỏi biệt thự, lúc đi qua mặt tôi, ông ta biết không thể cứu vãn được nữa, hét tô: "Cô Hà, vợ bé thứ sáu! Không phải là người của tôi, là người của Tát Minh Kiều! Cô ta muốn lấy mạng cô không liên quan gì đến tôi! Tôi chỉ là cấp dưới của cô ta, chỉ điểm cho cô ta mua hàng của tôi nuôi sống anh em, tôi cũng là đồng phạm, tôi cũng là bị ép!"
Tôi giằng tay ra khỏi tay của A Bích, đáy mắt lộ ra một tia ác độc: "Ông phải là đi đầu lấy của cô ta sao? Cùng với tôi đàm phán, ở gầm xe cài đạn, việc này không phải người của ông làm sao? Hồ Trưởng Thái, hôm nay cảnh sát không bắt được ông, tôi và ông Tào cũng sẽ chơi đùa ông đến chết, ông vẫn là đi vào trong đó bảo vệ mạng sống đi."
Con mắt của ông ta liên tục chuyển động: "Là cô ta uy hiếp tôi, ra lệnh cho tôi! Cô ta ở Tam Giác Vàng chỉ tay che trời, tôi không thể không phục tùng!"
Tôi cười nhạo nghịch tóc dài: "Lời giải thích buồn cười như vậy đi nói với cảnh sát đi.
Cơm ở Lào rất nhanh sẽ đến nhận, trùm buôn thuốc phiện Hồ Đại, ông lần này nhất định không thể lật mình ai có thể bảo vệ được cho cô ta.
Ông nói ông và Tát Minh Kiều kết cấu thì có gì tốt, không động được co ta, người đầu tiên ông bắt tay làm.
Ngọc Đông có mấy câu chân lý lời nói đến việc làm cũng đều cẩn thận, ông mỗi một từ rơi vào trong lỗ tai, đều đâm thủng chiếc thuyền sắt này."
Tôi tiến lại gần ông ta nửa bước, hai tên cảnh sát đặc nhiệm thấy thế liền lui về phía sau một chút, ánh mắt của tôi bên trong bắn ra một tia lạnh lùng: "Không nên nói thì đừng nhiều lời.
Nếu như anh nói những thứ gây bất lợi cho tôi.
Tôi hôm nay có bản lĩnh gọi cớm đến đây thì ngày mai cũng có bản lĩnh khiến cho ông chết ở trong, ông đã là phế vật rồi.
Tát Minh Kiều sẽ không bảo vệ người nhà và anh em của ông đâu.
Ông nếu như muốn kéo tôi chịu tội, tôi sẽ kéo cả nhà ông chịu tội thay cho tôi."
Tôi phớt lờ vẻ mặt cứng ngắc của ông ta, trực tiếp phất tay dặn dò bảo bọn họ mang ông Hồ đi, ông Hồ được đẩy lên xe cảnh sát, đội trưởng Tề hỏi tôi những tên Mã Tử này xử lý thế nào, tôi nói những người này tôi muốn mang đi, không cần nhúng tay vào.
Anh ta cũng không khỏi nhíu mày, hiển nhiên chỉ dẫn một ông Hồ không có cách nào bàn giao, tôi chỉ tới ba tên cạnh tường: "Trói mang đi báo cáo."
Anh ta lúc này mới cố gắng hết sức thu binh, mười chiếc xe cảnh sát sau khi rời đi, người của tôi khống chế năm cái tên Mã Tử ở dưới mái hiên, trói chặt tay bịt băng dính trên môi.
Nhị Đường Chủ để hai người cúi đầu thấp xuống: "Cô Hà, hôm đó cô đi đến quán trà Diệu Hương thì có bọn họ ở đó."
Hai người kia sớm đã sợ run cầm cập, sợ mặt như màu đất, tuy rằng bị giam cầm cố gắng xin tha mạng, bọn nghiện không sợ chết rất nhiều nhưng sợ chết chỉ là kiếm cơm cũng không ít, đồ bỏ đi tôi giữ lại cũng vô ích, huống hồ bọn họ suýt chút nữa hại tôi chết oan uổng, chủ mưu cho bọn cớm, đồng thời tôi đương nhiên phải dùng để hả dạ.
Tôi nhếch mép lên một bên, cười vừa đen tối vừa tàn ác: "Dựa theo quy luật ở Tam Giác Vàng, không giữ lại ai, thứ Tát Minh Kiều để lại ở hiện trường, tạo ra ảo tưởng rằng cô ta đến đây giết, sau đó báo án tới cớm địa phương."
Nhị Đường Chủ và mấy tên Mã Tử ở lại hiện trường thực hiện bước tiếp theo, A Bích lái xe đưa tôi về bệnh viện, ở cổng bệnh viện tôi bất ngờ thấy xe của Kiều Dĩ Thương, dừng ở chỗ dễ thấy nhất, trên xe là thân tín của anh ta, đang hút thuốc gọi điện thoại, ghế sau để lại một bộ com lê, cũng là anh ta thường xuyên mặc.
A Bích nhỏ giọng nói: "Anh Kiều đến rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...