Tôi rời khỏi cục cảnh sát, trở về biệt thự một chuyến, đeo kim băng ruby trước ngực.
Tôi gọi điện cho chị Bối hỏi chị ta có thể tra được Kiều Dĩ Thương đang ở đâu không, ban ngày ông ta sẽ không ở sòng bạc.
Chị Bối kêu tôi chờ một lát, chị ta không biết đi tìm ai, năm phút sau nói với tôi rằng Kiều Dĩ Thương đang ở sân golf thành nam, không phải đang xã giao thì là đang giải trí.
Tôi cắn răng.
Quả nhiên ông ta đủ hung ác, cục cảnh sát đang rối loạn vì lô vũ khí đó, không biết có bao nhiêu người sẽ gục ngã, vậy mà ông ta còn có hưng trí đứng xem kịch trong bóng tối.
Tôi hấp tấp chạy tới sân golf, đã sắp tới hoàng hôn, sân golf rất lớn, tôi hỏi nhân viên phục vụ mới tìm được sân trên lưng chừng núi của Kiều Dĩ Thương.
Sân golf được hàng rào trắng vây kín, bên trong rất trống trải, tôi cách rất xa thấy Kiều Dĩ Thương.
Ông ta mặc đồ thể thao màu trắng, dưới hoàng hôn đẹp đến mức không chân thật, mỗi tấc đều vừa đúng.
Tôi cho rằng loại đàn ông như ông ta thì chỉ có mặc màu đen mới có hương vị.
Ông ta nhìn đằng trước, cổ tay khỏe mạnh lộ ra đồng hồ màu vàng chói mắt.
Ông ta hơi nghiêng người, tiêu sái xoay người giơ tay nâng gậy, quả bóng bị bay lên không trung, rơi xuống rất xa.
Tôi đi thẳng tới chỗ lối vào, vệ sĩ canh cửa thấy tôi thì lập tức chặn lại, hỏi tôi là ai.
Tôi chưa từng thấy vệ sĩ này ở sòng bạc Hoa Chướng, cho nên anh ta không biết chuyện đêm hôm đó, tôi kêu anh ta vào thông báo một tiếng, tôi tìm Kiều Dĩ Thương.
Vệ sĩ quan sát tôi: “Cô là ai? Cô tìm anh Thương thì tôi phải thông báo giúp cô hả?”
“Hà Linh San.”
Anh ta ngẩn người: “Nghe quen quen, nhưng không biết, bên cạnh anh Thương không có người phụ nữ nào tên này.” Anh ta xua tay kêu tôi rời đi.
Tôi xông tới cửa đẩy anh ta ra, anh ta tức giận, túm tay tôi hất mạnh ra: “Cô không hẹn anh Thương trước thì tôi không thể cho cô đi, sao tôi biết cô có phải là gián điệp mà đối thủ của anh Thương phái tới hay không.”
“Tóc vàng bên cạnh anh ta từng gặp tôi, anh ta ở đây thì anh kêu anh ta ra, anh ta sẽ dẫn tôi vào.”
Vệ sĩ chỉ vào tôi, trừng mắt lạnh giọng nói: “Biệt danh của anh Chiêu mà cô cũng dám gọi hả? Anh Thương mới được gọi.
Cô to gan lắm, đắc tội anh Chiêu thì sẽ cho cô biết mặt.
Cút đi!”
“Ồn ào cái gì.”
Khi tôi với vệ sĩ đang tranh cãi thì một giọng nữ vang lên sau lưng tôi.
Tôi xoay người nhìn cô ta, cô ta cầm một chai rượu vang đỏ, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Cô ta khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc váy da vằn báo màu tím, vóc dáng cao hơn tôi, chắc là người mẫu catwalk, diện mạo lại không xinh đẹp bằng tôi, nhưng lại yêu diễm hơn tôi.
Khi tôi quan sát cô ta thì cô ta cũng đang quan sát tôi.
Vệ sĩ kêu một tiếng cô Ngụy, cô gái này tìm anh Thương, kiên quyết không chịu rời đi.
Nghe vậy, cô ta nhíu mày: “Loại đàn bà vớ vẩn nào chạy tới đây câu mồi vậy hả? Anh Thương sẽ không gặp cô ta đâu, đuổi cô ta đi.
Quấy rầy hứng thú của anh Thương, cậu có mấy cái mạng để đền?”
Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh của cô ta thì mở cửa, cô ta đi vào, đồng thời vệ sĩ muốn túm tay tôi đuổi ra ngoài, một thuộc hạ không biết từ khi nào đã đi ra từ sân bóng, quát lớn vệ sĩ dừng tay, sau đó khom lưng chào tôi, khách khí nói: “Cô Hà, anh Thương mời cô vào trong.”
Người phụ nữ cực kỳ phong tao kia sửng sốt, sắc mặt hơi xấu hổ, nhưng cô ta không dám làm trái ý Kiều Dĩ Thương, nhanh chân đi trước tôi nhào vào bên cạnh Kiều Dĩ Thương bất mãn làm nũng: “Anh Thương, em hầu hạ không tốt sao?”
Kiều Dĩ Thương quay lưng về phía tôi sửa sang lại áo, đẩy người phụ nữ ra một chút.
Sắc mặt cô ta càng xấu hổ, trừng tôi rồi thức thời đi sang một bên.
“Cô tìm tôi có chuyện à?” Vẻ mặt ông ta hơi lưu manh, nghiêng người nhìn tôi.
Tôi đáp có, ông ta hỏi tôi có phải là chuyện vũ khí không.
Hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm: “Đúng là anh gài bẫy Chu Dung Thành, chỉ vì anh ấy phất thể diện của anh thôi sao?”
Ông ta cầm ly rượu uống một ngụm, nhìn chằm chằm rừng cây tươi tốt gần đó: “Tôi vẫn luôn buôn bán thứ này.” Nói xong, ông ta nâng ly lên nghênh đón ánh sáng, quan sát màu sắc rượu, câu khẩu vị của tôi.
Tôi nói đưa ra điều kiện đi, làm thế nào anh mới có thể cho chuyện này trôi qua.
Anh ta nở nụ cười, nhìn kim băng ruby mà tôi đeo trước ngực, trầm tư nói: “Rất đẹp.
Lúc đặt làm tôi đã cảm thấy nó rất hợp với cô, quả nhiên con mắt nhìn người của tôi rất chính xác.”
Ông ta đưa bàn tay đến trước mặt tôi: “Biết rót rượu không?”
Tôi tiếp nhận ly rượu, ông ta nhàn nhã ngồi trên ghế, đôi mắt sáng quắc nhìn tôi.
Tôi biết Kiều Dĩ Thương không đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ buông tha.
Ông ta chịu tổn thất một khoản tiền thì phải nhận được hồi báo tương đương, thậm chí còn dày hơn.
Người làm ăn đều như vậy, không kinh doanh mối lỗ vốn, không thỏa mãn ông ta thì sao ông ta chịu bỏ qua?
Dưới ánh mắt chăm chú của ông ta, tôi rót đầy ly rượu.
Ông ta nhướng mày, rủ mi mắt nhìn thoáng qua ly rượu đã được tôi đưa đến bên môi ông ta, không thèm há miệng.
Ông ta gật đầu với cô Ngụy sau lưng tôi.
Cô ta lập tức hiểu ý, lắc mông tựa lên vai ông ta.
Kiều Dĩ Thương nhéo mông cô ta: “Nói cho cô ấy biết đút rượu cho tôi bằng cách nào.”
Cô Ngụy cười quyến rũ: “Ngay cả đút rượu cho đàn ông cũng không biết, sao có thể hầu hạ anh Thương? Làm kỹ nữ cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Cô ta đẩy tôi ra, khinh thường há miệng ngậm lấy một ngụm rượu vang, vươn chiếc cổ thon dài trắng nõn như một con thiên nga cao quý, chậm rãi tới gần Kiều Dĩ Thương.
Bộ ngực mềm nhũn của cô ta cố ý đặt lên ngực ông ta, khi khoảng cách chỉ còn chưa đầy một centimet, chóp mũi sắp đụng vào thì Kiều Dĩ Thương bỗng túm gáy cô ta, đẩy cô ta ra một bên.
Ông ta dùng sức nên cô Ngụy không khống chế được, hét toáng lên nằm bò dưới mặt đất, phun rượu ra tung tóe trên mặt cỏ.
Kiều Dĩ Thương híp mắt, con ngươi bắn ra tia sáng nguy hiểm: “Cô mới nói ai là kỹ nữ?”
Cô Ngụy sửng sốt, trên cằm cô ta dính đầy rượu, cô ta không rõ mình đã nói sai câu nào.
Vẻ mặt đáng thương của cô ta chẳng những không khơi dậy lòng thương tiếc của Kiều Dĩ Thương mà ngược lại chỉ nhận một chữ cực kỳ vô tình.
“Cút.”
Sắc mặt cô Ngụy thay đổi, cô ta kinh hoàng khóc lóc, bò tới dưới chân Kiều Dĩ Thương ôm chân ông ta: “Anh Thương, anh đã đồng ý tối nay cho em ở bên anh, nếu bây giờ anh đuổi em đi thì sau này em sẽ bị người mẫu trong công ty cười nhạo chết! Anh không hài lòng chỗ nào thì cứ nói với em, em có thể học.”
Kiều Dĩ Thương thờ ơ.
Vệ sĩ giận dữ mắng cô ta anh Thương sao có thể ngủ loại đê tiện như cô? Để người đầu tư ngủ nát bét rồi mà còn vọng tưởng bám lấy anh Thương à? Mắng xong, anh ta túm tóc cô ta lôi đi.
Váy của cô Ngụy bị vén lên, ngọn cỏ xẹt qua làn da để lại từng vết máu chói mắt.
Cô ta lớn tiếng khóc kêu, nhưng cuối cùng vẫn bị ném ra ngoài cửa.
Trong lòng tôi khẽ rùng mình.
Kiều Dĩ Thương chờ nơi này yên tĩnh lại, ánh mắt ông ta trở nên ôn hòa hơn nhiều: “Sợ không?”
Tôi nhìn chằm chằm ông ta không nói một lời.
Ông ta nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng mình.
Động tác của ông ta rất tự nhiên, ngay cả tôi cũng không cảm thấy khuất nhục hay kháng cự, cứ như tôi đã quen với ông ta, không hề bài xích khí tức của ông ta.
Ngón tay ông ta cuốn lấy một lọn tóc dài của tôi, đặt dưới mũi ngửi: “Hoa sơn trà, sau khi ngửi mùi hương của cô, những người phụ nữ khác không thể vào mắt tôi được nữa, làm sao đây?”
Tôi hỏi ông ta anh muốn làm sao? Ông ta cắn tai tôi nói không đền cho tôi à? Tôi chăm chú nhìn gương mặt gần trong gang tấc của ông ta, trên mặt ông ta rất sạch sẽ, có thể thấy cặn râu, tóc cũng sạch sẽ, tư thế của chúng tôi rất mờ ám, tôi ngồi trên háng ông ta, có thể cảm nhận rõ ràng khóa quần của ông ta ma sát với làn da tôi lạnh lẽo: “Anh có thể giao vũ khí ra đây được không?”
Ông ta hỏi tôi tại sao? Tôi đáp đối với anh thì đây chỉ là một đơn hàng làm ăn, nhưng Chu Dung Thành có thể giữ được chiếc ghế cục trưởng, có thể tránh khỏi tai họa tù ngục hay không đều dựa vào lô vũ khí đó.
Ngón tay ông ta buông lỏng, lọn tóc lại rơi trên vai tôi.
Ông ta cười nói: “Cô muốn anh ta được bình yên vô sự, nhưng tôi thì không.”
“Cho nên chúng ta tới bàn một vụ trao đổi đi.”
Ông ta hứng thú hỏi tôi trao đổi thế nào.
Tôi thu hồi vẻ lạnh lùng, ánh mắt quyến rũ nằm lên ngực ông ta, thở khí nóng lên mặt ông ta: “Anh bỏ qua Chu Dung Thành, giữ kín chuyện hôm nay tôi đi tìm anh, sáng mai tôi sẽ rời đi.”
Nụ cười của ông ta càng ngày càng sâu, sâu đến mức không thể sâu hơn được nữa, nhưng tôi lại cảm thấy rất âm u: “Thì ra lợi thế của cô là ngủ với tôi một đêm.
Mỹ nhân đổi giang sơn, cô Hà thật đúng là yêu anh ta.”
Ông ta nâng cằm tôi lên: “Vậy cô còn có gì khác với tôi trừ giao dịch không?”
Tôi gằn từng chữ: “Không có.”
Ông ta cười lạnh lùng: “Thái độ dứt khoát của cô sẽ khiến cô đêm nay rất khổ sở.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...