Tào Kính Hùng đã ra trận rõ ràng như vậy, tôi thề sẽ không bỏ qua.
Tôi không biết ông ta đang nắm trong tay con át chủ bài là gì và thân phận của ông ta là gì.
Trong phòng VIP có tên trùm ma túy thế lực lớn ở Tam Giác Vàng, dù cho có sức mạnh đến đâu cũng không có gan mà tùy ý kêu gọi.
Hạng người tùy tiện ra lệnh giết người không chớp mắt, đắc tội ai thì cũng rước họa vào thân, huống chi ông ta nói một câu là hoàn toàn đắc tội rồi.
Người vệ sĩ gấp chiếc áo gió của ông Tào và khoác trên cánh tay của anh ta.
Hàng chục Mã Tử chặn đường và không người ngoài nào được phép tiến vào.
Tuy nhiên, không ai có vũ khí hoặc súng.
Cả hai tay đều trống rỗng, điều này đại diện cho cả hai bên vẫn còn chỗ để đàm phán.
Một khi rút ra thứ gì, ở giới xã hội đen chính là đang hạ chiến thư, trên quy tắc là sẽ không nói chuyện trong hòa bình.
Tát Minh Kiều chỉ dắt theo bốn Mã Tử, hiển nhiên hai bên chênh lệch nhau rất nhiều, cô ta không có được lợi thế, ông Tào không ở trên đường này, cô ta đến việc tùy tiện trở mặt cũng không thể.
Ánh mắt của cô ta quét qua gương mặt bình tĩnh của Tào Kính Hùng: "Ông chủ Tào định làm to chuyện với tôi à.
Tôi và ông lần đầu gặp mặt, tôi cũng coi như rất khách sáo với ông.
Tôi nhớ là người Ngọc Đông các ông có câu ‘đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại’, chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm câu nói này rồi hay sao."
Tào Kính Hùng cười nói: "Ở Ngọc Đông có câu nói, nước sông không phạm đến nước giếng.
Cô Tát Minh Kiều là người Thái, nhưng nếu làm ăn ở biên giới Ngọc Đông thì cũng phải nhập gia tùy tục chứ.
Những chiêu trò kém cỏi đó không phải ai cũng ăn được.
Khi nào thích hợp tôi sẽ tặng cô một vài cuốn sách để học cách làm người và cách làm việc như thế nào nhé."
Tát Minh Kiều bình tĩnh nhìn Kiều Dĩ Thương đang chìm trong bóng tối, anh ta luôn im lặng, uống cạn ly rượu vang đỏ một cách bình tĩnh, ngoài tiếng róc rách ra, tĩnh lặng không có một tiếng động.
Gió êm sóng lặng không biết anh ta đang nghĩ gì.
Tát Minh Kiều bất giác cau mày, cô ta trầm ngâm một lúc và nói với Tào Kính Hùng: "Người có thể đem đi.
Vì ông Tào đã trực tiếp tới đây, không bằng tôi nể mặt ông một lần, để tú bà lấy video ra xem, Hà tiểu thư có lẻn vào phòng của tôi rình rập nghe lén thì đến khi đó thấy là sẽ hiểu."
Tôi bàng hoàng toát mồ hôi lạnh.
Tôi biết rất rõ mình có vào hay không.
Một khi lấy video ra xem, thì chính là chưa đánh đã bại.
Tôi theo bản năng đưa tay nắm lấy tay áo của ông Tào.
Ông ta không dấu vết gì dùng ngón tay chọc vào lòng bàn tay tôi, vừa tê vừa ngứa dọa tôi một trận, làm tôi lập tức rụt tay về, không nhịn được mà nhìn ông ta.
Ông ta có lẽ là cố ý trêu chọc tôi, không nhịn được cất tiếng cười nhẹ: "Cũng được, có một vài chuyện cần nói rõ ràng thì mới giải trừ được hậu họa về sau, nhưng nếu cô ấy không có vào thật, cô Tát Minh Kiều sẽ ăn nói như thế nào với tôi đây."
Cô ta bất giác thả lỏng bả vai, lộ ra bờ vai trắng nõn tròn trịa: "Ông chủ Tào muốn thế nào?"
Tào Kính Hùng không hề động lòng trước vẻ đẹp của cô ta, giọng điệu lại lạnh lùng và âm u: "Cô sắp xếp bốn Mã Tử ở khách sạn Bông Sen Vàng này, cho rút lui hết không để một ai."
Tôi nheo mắt lại.
Quả nhiên bên cạnh tôi có người của cô ta.
Ý đồ của cô ta nhằm vào tôi chỉ chiếm một phần, nhóm vào Kiều Dĩ Thương xem có có tình ái vụng trộm với tôi không chiếm chín phần.
Nếu cô ta chỉ đơn thuần là giám sát tôi, tôi đến Tân Thế Kỷ cô ta có thể dễ bề quản lí rồi, căn bản không cần tốn nhiều lời thăm dò như vậy.
Tát Minh Kiều không ngờ sẽ bị nhìn thấu, đầu lưỡi của cô ta chọc chọc vào má trái, Tào Kính Hùng không đợi cô ta trả lời mà quay đầu ra hiệu cho tên vệ sĩ.
Người này rời đi chưa đến nửa phút, dẫn vào tú bà mới nãy tiếp đãi tôi, tú bà nhìn thấy tôi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Hà tiểu thư, váy của cô đã giặt xong chưa?"
Tôi không hiểu ra sao nhìn bà ta và không dám dễ dàng đáp lời, bà ta kêu lên ôi một tiếng và xin lỗi Tào Kính Hùng một lần nữa: "Ông chủ Tào, là do tôi quản lý không tốt.
Những cô gái trẻ này quá thô lỗ rồi.
Trong mắt chỉ nhìn thấy tiền mà không nhìn rõ đường nữa rồi.
Nó đã biến mất.
Hà tiểu thư đã bao phòng VIP 209 cho khách quý, nói là muốn chuẩn bị tiệc long trọng tiếp đãi ngài.
Tôi tình cờ đang tiếp đãi một khách hàng lớn.
Vừa mới không để ý, để bồi bàn dẫn cô ấy vào, không ngờ ở trước cửa bị tạt rượu vào, Hà tiểu thư tìm tôi mượn một bộ lễ phục mặc, sau đó đến nhà vệ sinh giặt váy, sao lại đụng phải ông Kiều và cô Tát Mình Kiều đây chứ, tôi ở đây chịu tội là được rồi."
Tú bà nói rất tự nhiên và không có sơ hở gì.
Tát Minh Kiều bán tín bán nghi.
Cô ta nheo mắt và nhìn bà ta một lúc lâu.
Không hề nhận ra sơ hở nào từ trên mặt bà ta lộ ra, cô ta đang ngầm hỏi đây có phải một chiêu của tôi hay không ư.
Tú bà thậm chí không thèm nhìn: "Tôi đã tự mình mượn nó, và thậm chí còn nhớ số là 116.
Nói dối thì có ích lợi gì chứ."
Mã Tử không tin, một tay đoạt lấy mở ra xem.
Quả nhiên, huy hiệu kim loại trên ngực phải có khắc số 116.
Tát Minh Kiều cười lạnh không hề có động tác gì nữa.
Cô ta cản lại lời phản bác của tú bà và dứt khoát yêu cầu xem video giám sát.
Tú bà ra hiệu cho người phục vụ để anh ta đi lấy nó, người phục vụ rời đi trong giây lát rồi vội vàng chạy lại, nói rằng camera giám sát đã bị phá hủy bởi một viên đạn, và tất cả video tối nay đều đã biến mất.
Tú bà sửng sốt, đột nhiên mặt tái mét, suýt nữa không đứng thẳng người được, mềm nhũn người ngã trên mặt đất, ú ớ gào lên: "Đạn gì? Đạn ở đâu ra? Sao không nghe thấy tiếng súng! Là có phần tử khủng bố nào lọt vào đây hay là đắc tội vị thần tiên đại Phật nào rồi! Làm ra mấy chuyện gây rối này là ông chủ triệt đường sống của tôi đấy!"
Bà ta cúi mặt gào khóc trên đất, phòng VIP rộng lớn truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, nghe mà da đầu tê dại, bà ta chửi ầm lên, mắng cô nàng Phi Hồng đứng đầu bảng của câu lạc bộ: "Chắc chắn là họa mà con đĩ kia gây ra, tôi bảo cô ta đi cùng anh Lực mà không chịu nghe, một con điếm thôi mà giả vờ gái nhà lành trong sạch cái gì cơ chứ, bây giờ anh Lực nóng rồi, cô ta chọc phải tai họa lớn rồi đây, vừa mới là bắn nát camera giám sát, sau này không biết là bắn vỡ đầu ai nữa!"
Tú bà hoảng loạn chạy tới chỗ Kiều Dĩ Thương hốt hoảng, quỳ rạp xuống đất van xin: "Ông Kiều, ông cũng là khách hàng cũ của chỗ này.
Lời ông nói có tác dụng.
Ông giúp tôi nói chuyện đi, anh Lực muốn gì tôi cũng cho hết, không thì tôi đem con bé Phi Hồng kia quăng lên giường anh ta?"
Kiều Dĩ Thương không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, người anh ta nồng nặc mùi rượu, anh ta thậm chí còn không ngước mắt lên, tú bà ở bên này xoắn xuýt không thôi, cũng không thèm để ý một lời, nhìn vô cùng tự đắc, vênh váo lắc lắc ly rượu trong tay, ánh sáng hắt ra từ ly thủy tinh phản chiếu lên mặt anh ta, anh ta nhìn chăm chú ý vị sâu xa, nhưng cũng không có giữ lại lâu.
Tú bà mặt lo lắng đến đỏ bừng cả lên, bà ta khóc lóc và nói rằng hãy gọi cảnh sát và để họ tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lắm thì bà ta nhận tội môi giới mại dâm thôi, giữ được mạng sống là quan trọng nhất.
Ông Hồ nghe vậy bỗng thấy khó chịu, ông ta chỉ vào tú bà rích quát: "Gọi cảnh sát cái gì mà gọi, có hiểu quy tắc không vậy hả?"
Tú bà vỗ vỗ ngực bật khóc nước mắt nước mũi đầm đìa: "Tôi còn có thể làm gì được nữa đây, ông trời ơi, camera giám sát thì bị bắn vỡ, ở đây thì lại không lấy được đồ mà cô Tát Minh Kiều muốn, chỉ có thể tìm người đảm bảo mà thôi, đều là bà cố, tổ tông của tôi cả, tha cho tôi một con đường sống đi mà."
Mười ông trùm ma túy và mười kẻ liều lĩnh.
Trong lòng không muốn ngoan cố nhưng cũng không thể đắc tội với cảnh sát được, còn phải kiếm tiền kiếm sống, dưới tay bọn họ còn rất nhiều người.
Xoay đi xoay lại chỗ nào cũng toàn vết nhơ cả thôi.
Đen và trắng thì xung khắc, chẳng ai muốn đụng đầu với họng súng làm gì.
Tát Minh Kiều biết đêm nay không giữ được tôi, giải quyết Kiều Dĩ Thương, lại đến thêm ông Tào, cô ta sao có thể ôm được nhiều quân tiếp viện tứ phương như vậy, cô ta giơ chân đá bay tú bà sang một bên, cau mày bảo bà ta cút.
Tú bà lặng lẽ nhìn trộm Tào Kính Hùng, đồng thời Tát Minh Kiều cũng nhìn phản ứng của ông ta, sau đó thu lại tầm nhìn, không chút dấu vết nào.
Tú bà hiểu công dụng của bà ta đã xong rồi, khóc kêu trời kêu đất nửa ngày rồi cút khỏi phòng VIP luôn.
Cánh cửa vừa khép lại.
Điếu xì gà đầu ngón tay của Tào Kính Hùng đã bị đốt cháy một nửa.
Ông ta lặng lẽ hít vào một hơi, không nói lời nào.
Cuộc đối đầu giữa ông ta và Tát Minh Kiều kéo dài vài phút, và họ rất bình tĩnh, nhưng ông Hồ không thể kìm được.
Ông ta mỉm cười và đứng lên để hòa giải: "Ông Tào, thoi coi như nể mặt tôi một lần, chuyện của Hà tiểu thư, là cô Tát Minh Kiều mạo phạm rồi.
Chúng tôi làm ăn, chuyện bí mật về mọi thứ cần được đảm bảo, chỉ sợ lộ ra điều gì bóng gió, không thì cũng không đến mức phải hoảng như vậy."
"Mặt mũi của ông."
Ông Tào chế giễu: "Cái mặt của ông đối với tôi không đáng một đồng."
Ông Hồ sửng sốt, cười gằn không nói nên lời, Tát Minh Kiều đang rót rượu động tác nhẹ nhàng, bước đến gần ông Hồ, thấp giọng hỏi gì đó.
Ông Hồ nhíu mày: "Khiêu khích ai mà không được, mà lại chọc tức Diêm Vương.
Ông ta ăn mềm không ăn rắn, nói ngọt nhạt đều không nghe.
Khó xử lý vô cùng."
Động tác đóng mở của đôi môi đỏ mọng của Tát Minh Kiều rất nhẹ, nhìn kỹ cũng không thấy rõ hình dạng của khẩu hình cô ta: "So với Kiều Dĩ Thương như thế nào."
Ông Hồ suy nghĩ: "Ông Kiều thế lực rất mạnh, ông chủ Tào có tiền, mỗi người đều có thế mạnh của riêng mình.
Thật không thể so sánh được.
Tốt nhất nhìn thấy thì đi đường vòng là tốt nhất."
Tát Minh Kiều híp mắt, rót đầy ly rượu vang đỏ trong tay mình, hơn mười năm nay cô ta chưa gặp phải tình trạng lộn xộn khó quản lý này ở Tam Giác Vàng.
Gây chuyện to lên, thì đụng không nổi lại hao binh tổn tướng của mình, hơn nữa cô ta cũng không thể suy xét rõ ràng chi tiết thì cũng không dám đi chọc vào, còn nếu không gây chuyện to ra, đối phương không thuận theo, cô ta không thể không trách tội những thuộc hạ dưới trướng mình, đột nhiên có Mã Tử lao đến, một chân đá bay anh ta, gót giày cao gót bén nhọn đạp lên cổ, Mã Tử nhất thời đau đến kêu thành tiếng không dứt, phun ra một ngụm máu, ngay lập tức ngã xuống lên chầu trời, lại có người thì bò ra ngoài, khắp nơi đều là vết máu, khiến người ta thấy mà sợ.
Một Mã Tử khác chạy theo bản năng chạy trốn khi thấy điều này, anh ta lao ra khỏi cửa, vừa bước qua khung cửa, nó đã bị một chiếc khuyên tai đâm vào xương vai, xuyên qua da thịt và để lại một vũng máu mơ hồ chảy xuống theo cánh tay, cánh tay Tát Minh Kiều dừng ở trên không trung, lòng bàn tay cuộn lên một sức mạnh mạnh mẽ mà sắc bén, hoa tai do cô ta phóng ra, tốc độ siêu phàm cùng sức mạnh cổ tay mạnh mẽ không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, khiến tôi kinh ngạc không thôi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên một tia tức giận: "Vô liêm sỉ.
Người nào cũng bắt, gây phiền phức còn để tôi đến thu dọn tàn cục, mỗi người chặt một cách tay, đến trang viên chịu phạt ngay."
Khi Mã Tử nghe rằng cô ta muốn cánh tay của mình, anh ta không màng đến cơn đau và quỳ xuống cầu xin sự thương xót, Tát Minh Kiều hoàn toàn không để ý đến anh ta, gọi hai vệ sĩ ngoài ở cửa bước vào và kéo họ đi.
Tư thế của Tát Minh Kiều một đá giết chết hai con chim, không chỉ làm cho ông Tào giữ được mặt mũi, mà còn khiến ông ta thấy được sự độc ác của cô ta, Tào Kính Nghi làm sao có thể không nhìn ra được.
Ông ta nhếch khóe môi như một nụ cười: "Trùm ma túy nữ Thái Lan với tiếng tăm lừng lẫy ở Tam Giác Vàng, hôm nay tôi đã được tận mắt thấy rồi."
Tát Minh Kiều cầm ly rượu vừa rót, giữ một ly cho mình rồi đưa ly còn lại cho ông Tào: "Tôi rất ít khi đến mấy nơi trăng hoa.
Ông chủ Tào muốn nhìn thấy phong thái thực sự của tôi.
Tốt nhất hãy đến chiến trường, Ngọc Đông các ông trong lịch sử có Hoa Mộc Lan, còn nếu như thời đại ngày nay, tôi nhất định sẽ như cô ấy."
Tào Kính Hùng cười không nói lời nào, hai người nhìn nhau ý tứ giữ kín, đồng thời uống cạn đồ uống trong ly, Tát Minh Kiều liếm môi đỏ mọng: "Nhưng mà, tôi hy vọng cái ngày chúng ta gặp mặt trên chiến trường sẽ không bao giờ đến.
Mà là thường xuyên đến nơi dùng rượu mua vui đầy cảnh sắc như này hơn, làm bạn rượu của nhau, cũng không phải là không được."
"Tào Kính HÙng tôi sợ rằng không có nhã hứng như vậy.
Cô Tát Minh Kiều nếu đã thua rồi, tôi ra giới hạn trong nửa ngày người của cô phải rút không còn tung tích, nếu như làm không được."
Ông ta nghiêng người về phía trước, mặt để sát vào cô ta nhưng lại không chạm vào: "Để tôi giúp cô lui."
Ông ta đúng thật là không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm, cũng không để đường lùi cho người ta bước xuống.
Tát Minh Kiều nhìn xuống vài giọt rượu còn sót lại dưới đáy ly: "Thứ lỗi cho tôi mạo muội, ông chủ Tào và Kiều Dĩ Thương là quen nhau từ lâu hay sao."
Tào Kính Hùng quay mặt nhìn về phía sô pha, Kiều Dĩ Thương lười biếng nghiêng người, thân hình cao gầy bất động, cột đèn treo trên đỉnh đầu che đi đôi mày sâu và đôi mắt thật sự anh tuấn của anh ta, ông Tào cười một lúc: "Cũng coi như là kẻ thù ở giới ăn chơi đi, có điều sự xuất hiện của cô Tát Minh Kiều, đã chấm dứt cục diện này rồi.”
Cô ta đột nhiên nhướng mày: "Hóa ra ông chủ Tào cũng chỉ là người quỳ dưới váy Hà tiểu thư kia thôi à."
Cô ta cười thâm thúy, nghiêng người nhìn tôi nghiêng: "Phương pháp của Hà tiểu thư thu phục đàn ông quỳ dưới chân thật đáng khâm phục.
Đủ loại hạng người, quan chức cấp cao và quyền quý, bất kể là ai cũng đều nằm dưới chân của cô, Dùng một câu người Ngọc Đông các cô để nói, đúng là đóa hoa nhiễm đủ bụi trần."
Cô ta lại di chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của ông Tào: "Ông chủ Tào không yêu loại trong trắng thanh thuần như hoa sen, mà lại yêu loại phụ nữ tâm cơ, có phải đàn ông đều như vậy không nhỉ?"
Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt của Tào Kính Hùng thu lại vài phần: "Đây là việc của tôi, không khiến để người khác phán xét."
Tát Minh Kiều sớm đã biết ông ta sẽ nói như vậy, cô ta mỉm cười nâng cốc cạn ra hiệu tiễn khách, Tào Kính Hùng dẫn đầu ra khỏi phòng VIP, tôi theo sát, vừa đến cửa thì ông ta đột nhiên dừng lại, quay người.
Quay lại và nắm lấy tay tôi, tôi vội vàng liếc về hướng Kiều Dĩ Thương, cột đèn vụt tắt, bóng tối đen kịt xuyên thấu tim tôi.
Chiếc đồng hồ màu bạc tinh xảo của anh ta vội vã lóe lên trong tầm mắt tôi, và thời gian như bị đóng băng ở con số không.
Khuôn mặt anh ta nguy hiểm, phức tạp, lạnh lùng và sâu sắc, tất cả đều nằm trong chùm ánh sáng đó.
Tôi chưa nghe thấy anh ta nói một lời nào nữa, giống như tiếng thở của anh ta, đã dung nhập vào tiếng hát ca nhảy múa vang vọng ở hành lang này.
Ông Tào và tôi rời Tân Thế Kỷ, trên đường trở về, tôi nóng lòng hỏi ông ta: "Tát Minh Kiều có vẻ đã mong đợi một người nào đó sẽ đến hôm nay, và đã đặc biệt sắp xếp để Mã Tử canh giữ người đó xuất hiện, mặc dù bị tôi chơi cho một vố như vậy, thành ra vụ án không manh mối, nhưng cũng rất nguy hiểm."
Tào Kính Hùng đổi tay, nắm chặt tay tôi đi tới chỗ đám người.
"Là tôi sơ suất.
Thuộc hạ của tôi ở Vân Giang có gián điệp."
Tôi sửng sốt: "Gián điệp là người của trùm ma túy ư?"
Ông ta cười nói nhất định là người của ai đó gài, không phải kiểu người bị tiền bạc mê hoặc mờ mắt, làm việc một lần rồi tung tin.
Lòng tham tiền bạc và dục vọng của con người không có giới hạn dưới hay giới hạn trên.
Tôi hít một hơi vào lồng ngực, thở không ra cũng không nuốt nổi, nhìn chằm chằm cảnh đêm nhộn nhịp ngoài cửa sổ, nhưng không có niềm vui nào.
Ánh đèn neon chói lọi này dường như không thuộc về góc tối đáng sợ nhất của thành phố này, nhưng nó lại tồn tại chân thực, tồn tại ở thế giới này, mà lại tổn tại nhiều năm đến vậy, xương khô ngàn năm, sông máu ngàn dặm.
Cổ họng tôi khản đặc và tôi mở miệng nói: "Tát Minh Kiều và ông Hồ muốn nuốt chửng Lão Miêu, sau đó sử dụng lực lượng đã đầu hàng của Campuchia để đánh du kích với lũ Hắc Lang và hạ gục băng đảng Miến Điện.
Họ bị giết ngay trong hang ổ của chúng và cuối cùng thống trị Tam Giác Vàng."
Tôi dừng lại: "Tôi không chắc về con đường của Kiều Dĩ Thương.
Nếu bây giờ anh ta là gặp dịp thì chơi, và Tát Minh Kiều nuốt chửng Lão Miêu rồi đánh bại Miến Điện, sức mạnh của tổ chức hơn một nghìn người sẽ được sáp nhập vào tổ chức của Thái Lan.
Điều này là ít khả năng xảy ra nhất, tình hình lúc đó sẽ khó thoát ra hơn, hơn nữa lòng ham muốn của Tát Minh Kiều càng ngày càng lớn, Kiều Dĩ Thương và cô ta chắc chắn sẽ xảy ra một trận huyết chiến, kể cả tôi, tôi có lẽ không giữ được mạng này, bây giờ cô ta không áp được Kiều Dĩ Thương nên không dám nhúc nhích làm bừa, một khi tôi lại trốn thoát cô ta cũng sẽ dò xét sâu hơn, dò kỹ càng hơn tung tích người bên cạnh tôi.
Cô ta mười phần thì đến tám chín phần là đem theo lòng báo thù đến, Dung Thành không còn nữa, cô ta chỉ có thể nhắm vào tôi."
Ông Tào đưa tay lên, tiếng cọ xát nhẹ của áo sơ mi truyền đến trong xe, ông dùng ngón tay chơi với thứ đồ tua-rua buông thõng xuống từ nóc xe: "Tôi ngược lại hy vọng, thực sự ông ta có hành động."
Một nửa tấm kính đang mở, tràn ngập tiếng gió rít, thổi tung mái tóc dài của tôi, che đi bức màn ngăn cách giữa tôi và ông ta.
Ánh trăng xâm nhập qua một cửa sổ khác xẹt qua đầu ông Tào, rũ xuống lông mày ông ta, trong ánh trăng dịu dàng như nước, ông ta nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt tôi, ông ta do dự nói: "Hắc Lang là nằm vùng, thế cục trước sau đều có địch, thân phận bại lộ, trùm ma túy của mấy nước sẽ liên thủ lại tiêu diệt anh ta, thân phận không bại lộ, thì phải làm việc cho Thiêu Điều, dần dần diệt trừ những phần tử buôn bán ma túy, trong tình cảnh mưa bom bão đạn từng thời khác đều có thể không còn giữ được mạng sống, bất kể là loại nào đi nữa thì tỉ lệ anh ta sống sót đến cuối cùng đều mong manh vô cùng, số người nằm vùng ở Tam Giác Vàng nhiều vô số kể, nằm vùng có số hiệu đều không quá mười người, đều là tử sĩ của công an."
"Tôi sẽ không để anh ta chết."
Trong mắt tôi hiện lên một làn sương mỏng, ẩm ướt, hỗn loạn: "Chu Dung Thành đã chết một lần rồi."
Tôi nói xong câu này, khóe mắt rơi lệ, trong màn sương mờ ảo, gần như không thấy rõ khuôn mặt ông ta, ông ta mím môi im lặng, vươn tay ôm mặt tôi, sợi râu cứng rắn bao trọn lấy môi tôi, có chút đau nhưng càng thêm một nụ hôn sâu rơi xuống trán của tôi, ông ta duy trì tư thế này thật lâu: "Hà Linh San...Cô nói xem gặp được cô có phải số kiếp của tôi không."
Tôi sụt sịt, và nước mắt càng rơi nhiều hơn trên cổ áo ông ta, để lại một vết ướt.
Cằm ông ta đặt lên mái tóc dài mượt và mềm mại của tôi: "Đêm lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Trong mắt tôi, cô chỉ là một người phụ nữ bán nụ cười vô dụng và đầy phong trần.
Sau sự việc của Chu Dung Thành, tôi đã nhờ người hỏi thăm tin tức của cô, tôi được biết rằng cô và Kiều Dĩ Thương có một nhóm thương nhân như hổ rình mồi tranh đoạt Thil, lúc đó tôi đang nghĩ gì nhỉ."
Ông ta khẽ cúi đầu, môi chạm vào mắt tôi, tôi không mở ra được, nhưng tôi cảm thấy ông ta đang nhìn tôi thật sâu với ánh nhìn chăm chú: "Trên đời này, sao lại có một người phụ nữ cứng cỏi, cứng đầu và bướng bỉnh như vậy, trông thật tham lam và phóng đãng.
Nhưng cũng không hẳn."
Ngón tay cái của ông ta chạm vào môi và sống mũi của tôi, ông ta có bàn tay thô ráp cũng rất nóng ấm, mà người tôi thì lạnh ngắt, tôi bị sự ấm áp đó làm cho rùng mình.
Ông ta ấn hai đầu ngón tay lên môi tôi, hôn mạnh qua các ngón tay của ông ta.Tôi ngửi thấy hơi thở của ông ta, và ngửi thấy hơi thở của tôi như một con nai trong vòng tay ông ta.
Tôi nghe thấy ông ta nói với chất giọng ôn hòa mà thanh lịch: "Tôi sẽ luôn ở đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...