Sắc Dụ


Tôi dường như đang rơi vào một hố băng lạnh lẽo, từ trước đến giờ tôi không bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ gặp một người đàn ông khác sẽ khiến cho mình yêu ông ta hơn người đàn ông tôi đang yêu là Chu Dung Thành.
Tôi đã cho rằng mãi sẽ không bao giờ có chuyện đó.

Kiều Dĩ Thương chỉ là sau khi tôi mất đi một ánh sáng đẹp nhất trên thế giới đối với tôi là Chu Dung Thành, mặc dù ánh sáng này vừa đen tối, vừa độc ác, lại đầy rẫy những ý định xấu xa và hận thù, bị cướp bóc, chiếm hữu một cách bừa bãi.

Trong suy nghĩ của tôi, chúng tôi yêu nhau trong thú vui xác thịt, đầy những mục đích không trong sáng và những bóng đen sặc sỡ của các đêm hội mê hoặc chúng tôi.

Tôi luôn coi địa vị là tình yêu của người đàn ông đối với người phụ nữ của mình, chính vì vậy, tôi yêu Chu Dung Thành, khi yêu ông ấy, ông ấy mang lại cho tôi phẩm giá, cho tôi sự cao quý và hứa hẹn cho tương lai của tôi.”
Tôi sẽ không nghe bất kì ai nói linh tinh cả, tôi đã bước đến ngày hôm nay cho phần còn lại của Chu Dung Thành, tất cả vì sự thanh thản cho ông ấy, vì linh hồn của ông ấy, cho đến ngày hôm nay làm sao tôi có thể cho phép nó không xứng đáng được.
Đôi môi mỏng nóng bỏng của Kiều Dĩ Thương áp sát vào tai tôi xuyên qua mái tóc dài, nửa dỗ dành nửa lạnh lùng: “Tôi hy vọng ông ta sẽ sống lại, cho dù tôi và ông ta sẽ bị cuốn vào một trò chơi không hồi kết đi chăng nữa, nhưng ít nhất cô còn có thể thấy được người mà cô yêu, người mà cô không thể sống nếu thiếu, đó là ông ta.

Nếu không, một người chết đi rồi lại luôn tồn tại trong trí nhớ của cô, cô cũng không thể buông tha cho ông ta, như thế thì tôi cũng sẽ không bao giờ có thể chiến đấu được.”
Giọng nói của ông ta xâm nhập vào trí não tôi một cách mãnh liệt, không cho phép tôi có bất kì một phản ứng nào, tôi bị đánh thức bởi một cơn đau gần như xé rách cả cơ thể, ôm người cuộn tròn lại, phía sau khuôn mặt ông ta vùi vào mái tóc dài của tôi, phun ra nhiệt độ như muốn thiêu đốt: “Hà Linh San, cô là người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới này, luôn bối rối trong chuyện tình cảm, thậm chí còn không cảm thấy điều đó.”
Tôi quấn chặt lấy ông ta bằng đôi chân dài của mình và bật cười, tôi nhìn thấy hình dáng của mình trong đôi đồng tử rực lửa của ông ta: “Tại sao anh Kiều không thừa nhận rằng ông không thể chịu đựng việc sống trong cái bóng quá lớn của người đàn ông khác, anh như thế nào cũng tốt hơn Chu Dung Thành, tuy vậy anh sẽ luôn như vậy cũng không thể so sánh với ông ấy.

Ông ấy có thể chọn lấy tôi và khiêu chiến với cả thế giới, vị trí chính thức, sự nghiệp chính thức, gia đình, quyền lực, danh tiếng,… nhưng anh lại không thể, anh không dễ dàng nói ra những điều này, nhưng anh vẫn để tôi đợi.

Tôi không quan tâm đến tham vọng của đám đàn ông các anh, tôi chỉ cần biết ai là người sẽ quan tâm chăm sóc mọi thứ cho tôi.”
“Ông ta sao.”
Kiều Dĩ Thương cười lạnh: “Ông ta đâu có sống trong thế giới của tôi, đối với tôi ấy à không có cái gì được gọi là sự bảo hộ tốt nhất cả.

Nếu như tôi là ông ta, tôi có thể làm được tất cả những gì ông ta làm, nhưng nếu ông ta là tôi, chưa chắc ông ta đã có thể làm được những điều đó.”
Mỗi lần ông ta nói được nửa lời, lại nhấp mạnh một cách điên cuồng, tôi phải bám tay vào vai ông ta để giữ thăng bằng cho cơ thể và không bị bay ra ngoài, sự thoải mái sâu dần khiến khuôn mặt tôi có chút méo mó, biến dạng, ông ta cố hôn tôi.

Nhưng tôi lại cố tình tránh né.

Mỗi lần như thế ông ta lại há miệng cắn vào xương quai xanh và ngực của tôi, tôi cảm giác được nhát cắn đó rất sâu, tôi có chút lo lắng anh ta làm như thế sẽ để lại dấu vết trên cơ thể mình.

Tôi liền liều mạng kẹp chặt lại hai chân tránh né về phía giường.

Ông ta lại cảm nhận được sự phản kháng của tôi, lại đoạt lấy tôi thô bạo hơn nữa, chiếc giường nhìn như đang lơ lửng dưới ánh trăng, giống như trong giây tiếp theo nó sẽ sụp đổ.
Khi trận chiến của chúng tôi đang ở hồi gay cấn nhất, điện thoại của Kiều Dĩ Thương bất ngờ đổ chuông, ông ta không muốn trả lời nhưng điện thoại đã reo đến bảy, tám lần.

Có vẻ đang có chuyện gì đó rất quan trọng.

Anh ấy đưa tay ra chạm vào túi quần rồi lấy ra chiếc điện thoại.


Cùng lúc đó khi điện thoại được kết nối, người đàn ông ở đầu dây bên kia lo lắng nói: “Anh Kiều, khoảng hơn chục người mà chúng tôi cử đến sòng bạc đã đấu với mấy ông già ở đó.

Ba người bị tàn tật và hai người bị thương nặng.

Tuy nhiên bọn họ lại không nhận được một món đền bù nào cả.”
Kiều Dĩ Thương xuyên qua tư thế của tôi một hồi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vừa xảy ra, mấy ngày nay bọn tôi đã theo dõi và mai phục bọn họ.

Lựa chọn thời điểm tốt nhất là đêm nay.

Lại không ngờ tới bọn họ còn có thể tự vệ.”
Kiều Dĩ Thương im lặng một lúc rồi nói: “Hắn ta có biết đó là người của tôi không.”
“Còn chưa xác định rõ, đám người này rõ ràng không phải người dưới trướng của anh Bắc, căn bản là bọn họ hoàn toàn không có tên trong sổ đăng ký, thường thì người cũ sẽ không thể tìm thấy nó.

Nhưng mà Hải Châu lại dám khiêu chiến hắn, cùng hắn xảy ra xung đột cũng là không phải là chuyện gì khó đoán, nhưng bây giờ lại không có chứng cứ, cho nên hỏi anh cũng không dễ dàng gì.”
Đôi mắt sâu hút và lạnh lẽo của Kiều Dĩ Thương đang nheo lại, tôi cố tình vặn vẹo cái hông của mình, trượt hơi nóng của ông ta đang chôn vùi trong cơ thể mình vào sâu hơn, ông ta đưa tay bóp nghẹt cổ họng tôi: “Đừng nhúc nhích.”
Thân thể trần trụi của tôi hoàn toàn bị ông ta lột sạch ra để ở dưới thân không chút che đậy, trên người tôi còn mang theo một chút xuân sắc thật là đẹp không thể tả nổi: “Cái gì đừng nhúc nhích?”
Ông ta nghiến răng ken két, trên mặt đổ mồ hôi hột vì bị tôi tra tấn: “Cô đừng nhúc nhích.”
Tôi tỏ ra thật đáng thương, tôi nói rằng tôi cảm thấy rất ngứa và nóng, phải động động một chút mới có thể cứu tôi.
Ở bên kia điện thoại cũng không có tiếng động gì nữa nhưng tôi biết là bên đó vẫn chưa cúp máy, tôi cố tình làm vậy.

Để có thể cùng Kiều Dĩ Thương nói chuyện chắc hẳn người kia phải rất có địa vị, ở trong tổ chức này, tôi có quyền nói Thường Cẩm Hoa là chị dâu trên danh nghĩa, tôi nhất định phải cho họ biết ai mới là người quan trọng hơn cả trong lòng Kiều Dĩ Thương và người mà ông ta yêu thương nhất là ai.

Đây cũng là để giúp tôi thoát khỏi những lo lắng về sau.
Bên kia có vẻ xấu hổ nên ho khan một tiếng: “Anh Kiều, thời gian bây giờ đang rất gấp, anh có thể dừng một chút được không? Hay là tôi tới đón anh.”
Kiều Dĩ Thương đảo mắt liếc tôi một cái, cánh tay còn lại của ông ta đang chống lên mép giường chuẩn bị rời khỏi đây, tôi cố ý co hông lại giơ chân quấn chặt lấy người ông ta, ông ta lại toát mồ hôi vì cái quặp chân đầy níu kéo của tôi, đây là lần đầu tiên tôi làm như thế.

Dù trước đây tôi có dữ tợn hay điên cuồng đến đâu, tôi cũng không bao giờ sử dụng loại kỹ năng này, bởi vì tôi nhớ rõ Chu Dung Thành đã khó khống chế với tôi như thế nào.

Chính kỹ năng này, ông ta đã suýt chút nữa đã giết chết tôi trên giường, tôi biết tôi không thể đấu lại được với Kiều Dĩ Thương hơn nữa tôi biết bây giờ ông ta đang quá gấp gáp để giải quyết công việc của mình, dĩ nhiên ông ta cũng sẽ không tiếp tục làm điều đó, cũng không để điều đó xảy ra và giết chết ý chí của mình.

Ông ta thở gấp rồi hỏi tôi: “Cô học nó ở đâu vậy?”
“Tôi trời sinh đã biết rồi, không phải anh nói với Đường Vân Lan tôi trời sinh đã dâm đãng rồi hay sao.

Đàn bà trên thế giới này dù có nằm trên ga giường tỏ ra quyến rũ cũng không si mê bằng nửa tôi, làm sao tôi có thể sống thiếu được tình yêu của anh Kiều đây.”
Ông ta tức giận đến mức làm cho tôi cười không được mà khóc không xong.


Cả hai người chúng tôi đều trần truồng và không có đường lui.

Ông ta khiến tôi bất ngờ thở hổn hển trong khi tôi đang không biết làm như thế nào.

Một loại cảm giác đầy trống rỗng và thất vọng vô biên lập tức bao trùm lấy tôi.
Tôi cười rên rỉ ra tiếng, anh ấy liền đứng dậy dựa người lên trên giường, cơ bắp săn chắc tráng kiện dày đặc mồ hôi, khiến cho đàn ông trở nên ham muốn trên giường, đó chính là thành công lớn nhất của người đàn bà, tôi quay ra hỏi anh có muốn tiếp tục làm nữa không.
Ông ta đang đeo lại thắt lưng bỗng quay mặt lại nhìn tôi, tôi đang nằm ở mép giường, cách ông ta chỉ vài cm, đầu lưỡi đưa ra quét qua hàm răng đầy ham muốn: “Nợ lần này, lần sau nhớ trả cả vốn lẫn lãi cho tôi.”
Trong lòng tôi đã có sẵn kế hoạch rồi, bây giờ phải bình tĩnh và triển khai thế cờ hết sức tinh tế.

Tôi chắc rằng ván cờ này sẽ gây ra sự ly gián với ba vợ, tôi thản nhiên nói khi ông ta mặc quần áo vào và đi về phía cửa: “Ông Thường sẽ giết chết anh.”
Lời nói của tôi thực sự thành công khi thu hút được Kiều Dĩ Thương dừng lại: “Cô nghe thấy điều này ở đâu.”
“Ở bên cạnh ông Thường có một vệ sĩ ngầm, gọi là Bình Thạch, anh có biết không.”
Ông ta đã nói như vậy.
“Hôm đó hắn ta suýt nữa đã gặp anh.

Tôi đứng ở sau bức tường và đã nghe thấy toàn bộ.

Hắn ta nói với ông Thường rằng anh có áo chống đạn trên người, nên không thể bắn được anh.”
Kiều Dĩ Thương nhướn nhướn đôi lông mày, không nhịn được mà nở nụ cười: “Sao vậy, cô Hà lại còn làm cái trò nghe lén như thế này à?”
Tôi trở nên cực kỳ quyến rũ giơ tay vén mái tóc dài trên cánh tay lên: “Chỉ cần là nghe được chút tin tức, có nằm lăn lên phân cũng được.”
Ông ta cười mà không nói một lời nào, đưa tay cài lại từng chiếc cúc của áo sơ mi, tôi nhìn ra sự nửa tin nửa ngờ của ông ta.

Thật sự lòng đề phòng của ông ta đối với tôi rất sâu, cho dù tình cảm này có sâu đậm và mãnh liệt đến đâu đi chăng nữa, thì ông ta sẽ luôn giữ lấy điểm mấu chốt, kể cả người đấy là tôi.
Tôi che miệng ngáp dài một cái: “Tin hay không là tùy anh thôi, ông Thường cũng đã nổi lên ý định giết anh rồi, anh cũng có thể bảo nhóm người này giả làm hộ tống anh đến Tây Nhã để làm ăn, tung tin báo trước rồi sẽ bỏ đi ngay sau khi anh ló mặt ở cửa hàng số 13 cho xem, xem xem ông Thường có mai phục anh hay không, tốn ít dụng cụ chiến đấu là có thể xác định được ông Thường có bày ra bẫy gì, ông ta quyết tâm giết chết anh như thế nào, từ đó cũng có thể có biện pháp đối phó.

Bây giờ Hải Châu có được bao nhiêu thế lực chứ, anh còn có thể nghĩ tới hắn sao?”
Ông ta đứng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô Hà đây có phải là người trên cùng một thuyền với tôi không.”
Tôi lật người nằm úp sấp xuống trong mớ chăn lụa, nhắm mắt lại: “Tôi không phải là người trên cùng một thuyền với anh, nhưng để so sánh với anh Kiều, thì tôi càng hy vọng ông Thường sẽ đỡ vất vả hơn một chút.”
Ông ta đứng tại chỗ nheo mắt lại, hơi thở rất nông, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân sắp biến mất ở cửa, liền gấp rút nói thêm: “Trong vòng ba ngày, ông Thường sẽ không rút tay về đâu, nếu như anh muốn thử, thì không được vượt quá giới hạn trong khoảng thời gian này.

Có lẽ không bao lâu nữa ông Thường sẽ chia lợi nhuận ở khu Tam giác vàng cho anh, và cắm vài ngọn cờ ở đặc khu.”
Phần hầu kết của Kiều Dĩ Thương cuộn lăn vài vòng, nhưng ông ta vẫn không dừng lại, cánh cửa bị ông ta nhẹ nhàng đưa tay lên mở ra, tôi che mặt mình lại thật lâu sau, tôi mới kìm nén được nhịp đập điên cuồng trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi vào bếp bưng một chén canh ra, nhìn thời gian, tôi đoán rằng Thường Bình Ngô cũng sớm đã ăn sáng xong và rời khỏi phòng của Đường Vân Lan rồi, tôi mang theo Hoa Yên đi tìm ông ta.
Phòng làm việc là phòng không thể vào.


Đây là địa điểm bị cấm ở Thường phủ.

Ở đây chắc chắn có rất nhiều bí mật động trời, bà cả cũng không thể đi vào đó.

Thường Bình Ngô chủ yếu ở Văn Trúc Đường, nơi vừa là xưởng vẽ vừa là nơi chứa đồ cổ ông ta rất thích ở đó.
Tôi chắc chắn rằng khi tôi đến nơi thì ông ta cũng đã ở đó rồi, mở cửa ra, tôi bỗng ngửi thấy thoang thoảng mùi nhang hương, tôi cầm lấy chiếc chén gỗ trên tay Hoa Yên và nâng cằm ra hiệu cho cô ấy canh gác ngoài hành lang.
Đứng đằng sau cái bàn kia, Thường Bình Ngô đang nghiêm túc vẽ một con đại bàng trên bàn làm việc, thay vì ngẩng đầu lên, ông ta lại tập trung vào nét bút.

Nét bút của ông ta cực kỳ mạnh mẽ, phác họa ra những đám mây đang trôi và dòng nước đang chảy.

Nhìn đôi mắt của đại bàng sống động như thật thông qua các ngón tay uyển chuyển của ông ta, đôi mắt đại bàng như nhuốm màu giận dữ.
Tôi cài khóa cửa lại: “Lão gia.”
Ngay khi nghe thấy giọng nói của tôi, ông ta lập tức ngừng bút vẽ lại, ngẩng đầu lên nhìn, tôi nâng chén canh trong tay lên đi lại gần: “Tôi nghe bà năm nói ông rất thích uống canh nấm núi.

Uống được vài đêm thì nấm núi sẽ phát lửa, tôi lại đun canh hạt sen, trộn thêm ít hoa nhài vào, hương thơm bốc lên ngào ngạt này, ông có muốn uống thử xem có vị gì như thế nào không.”
Ông ta ấn ấn cọ vẽ vào chấn lưu: “Em tự tay làm sao.”
Tôi bước từng bước đi đến gần ông ta, trước khi tôi đến đây đã có chuẩn bị xịt chút nước hoa, hương thơm trên cơ thể tôi lan tỏa dần trong không khí khi tôi lướt nhẹ đi đến chỗ ông ta, làm lu mờ đi mùi nhang hương.

Nhìn ông ta có vẻ say mê hương thơm này ánh mắt mờ mịt, mang chút bối rối lại ngửi người tôi một cái: “Đó là hương thơm của súp sen, hay là hương thơm của em vậy.”
Tôi mở nắp chén canh, múc một thìa thổi hơi cho bớt nóng rồi đưa lên cạnh môi ông ta: “Đương nhiên là hương thơm của canh hạt sen rồi.

Đun nhỏ lửa trong vòng hai giờ, cứ mười phút lại thêm vài cánh hoa nhài, hương thơm thấm vào từng ngụm nước, dư vị không bao giờ tan biến mất.”
Ông ta mở miệng uống cạn thìa canh, ánh mắt không tự chủ được mà rơi vào bầu ngực bị tôi cố ý che lại nhưng vẫn đầy đặn cao ngất lên: “Hạt sen này đã được đun sôi trong hai giờ với ngọn lửa nhỏ, mùi vị khi uống vào rất sảng khoái, nhưng ông là một người đàn ông trưởng thành lịch lãm, hương vị của ông còn tốt hơn hương vị của bát canh này.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào bầu ngực o ép tạo thành khe rãnh sâu của tôi, vô thức cố gắng cởi nút ren, tôi lợi dụng lúc đầu ngón tay ông ta chạm vào, cúi đầu xuống nở nụ cười quyến rũ, giống như đang múa một điệu múa để thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.

Tôi ngây ngẩn cả người, dựa vào trên giá gỗ lê cổ: “Lão gia, ông đừng quên mất rằng mỹ nhân của ông đang tức giận, tôi đến đây để làm cho ông hạ hỏa.”
Ông ta sững sờ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nhưng cũng có chút tức giận, lạnh lùng ra lệnh cho tôi: “Lại đây.”
Tôi đã không làm theo lời ông ta nói, vì vậy tôi tùy ý nhặt một viên ngọc ruby trông có vẻ vô giá lên và nói với ông ta bằng một nụ cười: “Nếu lão gia không thành thật lại còn để tôi mới sáng sớm đã phải ngồi trong bếp đun lửa lớn lửa nhỏ hầm canh hạt sen cho ông, tôi nhất định sẽ đập nát cái chén canh này.

Người đời thường nói rằng phụ nữ phải vui vẻ mới xinh đẹp, lão gia đã vì tôi mà đau lòng như vậy, không bằng mua cho tôi một nụ cười đi.”
Thường Bình Ngô cảm thấy thích thú trước vẻ kiêu kỳ của tôi liền cười to haha một tiếng: “Được rồi, tôi sẽ không đụng vào nó, em lại đây đi.”
Tôi vừa đi theo ông ta, vừa bước đi lại vừa tránh ông ta, cầm tờ giấy vẽ đặt ở trên bàn lên: “Lão gia, ông ở bên trong hay bên ngoài cũng thật giỏi.

Ngay cả hội họa truyền thống vẽ cũng rất quyến rũ.”
Ông ấy hỏi tôi có hiểu về hội họa truyền thống không.
“Vẽ một bức tranh hay vẽ một vị thần đây.

Nhìn con đại bàng này xem, thật giống như một dạng nhân vật có danh tiếng.

Lão gia còn nói dối tôi là ông dùng thế lực để thu phục cho mình một vài thê thiếp, đây rõ ràng là nhân tài mà.”
Ông ấy bị tôi làm cho hoa mắt chóng mặt, ngay sau đấy ông ấy liền ôm lấy eo tôi, qua lớp lụa mỏng trức tiếp hôn lên hông tôi: “Hôm nay là ai đã đổ mật ong vào miệng của em vậy, có phải em đã làm gì sai không.”
Sắc mặt tôi không thay đổi nói: “Không có.”
Thường Bình Ngô làm gì nghĩ nhiều như vậy, ông ta ngay lập tức nhìn ra tôi đang có điều gì đó không ổn, ông ta bóp chặt mặt tôi bắt tôi phải đối mặt với ông ta: “Thật sự không có chuyện gì sao.”

Tôi tỏ ra hoảng sợ cắn lấy đôi môi: “Nếu như tôi nói ra rồi, lão gia liệu có trách tôi không.”
Sắc mặt ông ta vẫn bình tĩnh nói: “Em nên biết rằng dù em có làm gì sai đi chăng nữa tôi làm sao mà trách cứ em được.

Chỉ cần em không ra tay giết chết tôi, tôi nhất định dù có chết cũng sẽ bảo vệ em.”
Tôi đẩy cánh tay của ông ấy ra, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt ông ấy: “Lão gia, đêm qua tôi đã đến hồ sau vườn để cho cá ăn, đúng lúc đó tôi đã gặp anh Kiều.”
Ông ta nheo mắt một cách đầy nguy hiểm tuy nhiên lại không nói gì.
“Anh ta có liên lạc với Bình Thạch, người bên cạnh ông.”
Ông ta giật mình: “Cái gì.”
Tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy vẻ thề thốt: “Bao nhiêu năm qua triều đại trong lịch sử đã có bao nhiêu đại thần thân tín đều gây ra diệt vong, Bình Thạch vừa là người thân tín nhất của ông, còn anh Kiều lại là con rể của ông, cho nên tôi rất để ý lúc gặp hai người bọn họ tôi liền trốn trong bụi cây để nghe trộm.

Kết quả là…”
Tôi dừng lại một chút, Thường Bình Ngô liền hỏi tôi như thế nào.
Kể từ khi ông ta hỏi lại tôi, tôi biết lúc đó ông ta đã tin tôi rồi.

Ít nhất ông ta cũng tin tôi một nửa, trong ấn tượng của ông ta, tôi luôn là người bình tĩnh và thông minh.

Những lời tôi nói đều rất đáng tin tưởng.

Bình Thạch không thể giữ lại được.

Với cả anh ta sẽ là một rắc rối lớn đối với tôi trong tương lai.

Anh ta võ nghệ rất tốt, lại to gan, rất phù hợp để làm công việc ám sát.

Chính vì anh ta muốn ám sát Kiều Dĩ Thương nên tôi sẽ giết chết anh ta trước, loại bỏ Bình Thạch và ép con rể ông ta ly hôn, mở đường cho mình, đúng là dùng một mũi tên giết ba con chim.”
Tôi rõ ràng nhìn thấy sự hằn học trong mắt của ông ta, tôi nhìn ông ta với ánh mắt đáng thương: “Bình Thạch đã thông báo mật, nói ra chuyện ông sẽ cho người loại bỏ anh Kiều.

Anh Kiều lúc đó đã rất tức giận, cửa hàng thứ 13 ở Tây Nhã hai ngày tới.

Đó không phải là địa bàn mà ông vẫn muốn chiếm hay sao.”
Thường Bình Ngô cau mày: “Em có chắc chắn nhìn rõ đó là Bình Thạch không.”
Tôi nói với ông ta là chắc chắn, hắn có nói là đã cố ý nói dối ông, anh Kiều có áo chống đạn trên người, thật ra là giả, hắn không phải của người của ông, tại sao hắn phải làm việc chăm chỉ cho ông chứ.
Những gì tôi vừa nói đều sống động như thật, cũng làm cho Thường Bình Ngô hết sức tin tưởng, sắc mặt ông ta có chút nặng nề: “Anh ta đã ở bên tôi nhiều năm như vậy rồi, tự nhiên lại phản bội tôi.”
Tôi nắm lấy tay ông ta và nói: “Lão gia, ông không thể đi hỏi anh ta được, phải có lý lẽ và bằng chứng mới có thể xử lý anh ta.

Nếu không, cấp dưới của anh ta sẽ cảm thấy rằng từ trước đến giờ là ông không quan tâm đến công lao của anh ta, nếu như anh ta giở chứng không cử người đi đến cửa hàng số 13 vào ngày mai.

Nếu thực sự người của anh Kiều ở đó… hai nhóm lại đánh nhau thì rất có thể có thương vong.”
Thường Bình Ngô im lặng không nói, chậm rãi sau một vài phút, ông ta đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt nhìn như chim ưng dán chặt vào mặt tôi: “Em có bằng lòng không.”
Ông ta ghé sát vào người tôi, quan sát rõ hơn từng dấu vết biểu hiện trên khuôn mặt tôi, đưa tay véo lấy cằm, đôi môi của ông ta gần như chạm vào mắt tôi.
“Hai người vốn là tình cũ của nhau lâu như vậy, em sẽ phản bội ông ta hay sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui